Mai lúc này mới thoải mái lên một chút, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi kiên định trả lời:
“Được.”
Vân Hạ lên giọng răn dạy:
“Tớ chỉ cho phép cậu nghỉ hết tuần này thôi, tuần sau lết cái xác của cậu đến cửa hàng cho tớ. Còn nữa, từ tuần sau cậu sẽ phải đi tập boxing với tớ hàng ngày, không cho phép cậu lười biếng, nhớ chưa?”
“Ừm, cậu đúng là tri kỷ của tớ nha.”
“Được rồi, khỏi nịnh, tớ phải quay lại cửa hàng, để tớ nói boss Quân mang cháo vào cho cậu ăn trước”
“Nhưng mà ...”
Mai còn định nói gì đó nhưng Vân Hạ không thèm nghe, cô ấy nhanh chóng đi ra khỏi phòng, dặn Vương Đình Quân đưa cháo vào cho cô ăn trước, sau đó chào hỏi mọi người rồi đi về cửa hàng.
Vương Đình Quân nghe Vân Hạ nói vậy trong lòng thầm cảm ơn cô ấy rất nhiều, có một người bạn thân như Vân Hạ đúng là rất tốt.
Nhìn tình cảm chị em thân thiết của cô và cô ấy, Vương Đình Quân cảm thấy nếu em trai anh với Vân Hạ thành đối thật thì rất là tốt.
Vương Đình Quân nhanh chóng đi hâm lại chảo, rồi mang vào cho cô.
Mai hơi ngại ngùng, không dám nhìn mặt anh, sợ lại bị chê cười.
“Nào, lại ăn một chút đi em”Vương Đình Quân vẫn thái độ quan tâm như vậy, trước sau không đổi.
“Em ... em..” Mai ấp a ấp úng muốn nói gì đó.
“Em ăn trước đi cho khỏe đã, có gì chúng ta ăn xong rồi nói, được không?”.
Vương Đình Quân đặt bát cháo lên chiếc bàn gập rồi đặt trên giường cho cô.
Mai thấy anh nói vậy thì cũng im lặng, ngồi dậy từ từ ăn từng muỗng cháo, từ tối qua đến giờ cô chưa ăn gì, truyền được một lọ dinh dưỡng, bây giờ trong bụng đã trống không.
Chào anh nấu rất ngon, cô ăn thẳng một mạch đến lúc hết mới thôi.
Vương Đình Quân đợi cô ăn xong, dọn chén bát và bàn xuống, sau đó ngồi lại gần cô, hai tay anh cầm lấy hai tay cô nói:
“Em đừng nghĩ ngợi gì nữa, mọi chuyện qua rồi, em phải mạnh mẽ lên, được không?”
Mai nhìn ánh mắt trìu mến của anh, giọng nói trầm ấm của anh như muốn lọt vào tâm khảm của cô, làm lòng cô ấm áp.
“Em xin lỗi, đã để mọi người lo lắng rồi” Cô cúi đầu nói.
Vương Đình Quân đặt hai tay lên vai cô, nói: “Không sao, chỉ cần em mạnh khỏe là được rồi” “Anh gọi mọi người vào đây đi, em muốn gặp họ”
Sau đó Thiên An, Thiên Từ, và ba mẹ Vương Đình Quần đi vào, nhìn thấy họ lo lắng, cô thầm biết ơn, và tự dặn lòng, sau này phải chăm sóc họ thật tốt mới được.
Mấy ngày sau đó, hai đứa nhỏ chuyển về biệt thự của ông Thông ở, hai ông bà được nhờ vả đưa đón hai đứa nhỏ đi học, và chăm sóc chúng. Hai người vui vẻ nhận lấy nhiệm vụ vất vả này.