Vân Hạ cảm thấy sống mũi cay cay, cô ngước cao đầu lên để ngăn nước mắt rơi xuống, sau bao nhiêu khổ cực, bây giờ Mai cũng có một người đàn ông thực sự để dựa vào, tự nhiên cảm thấy Vương Đình Trường cũng rất thuận mắt.
Vừa ngồi không lâu, oan gia ngõ hẹp lại gặp nhau, Mỹ Dung từ xa xa nhìn thấy bóng dáng của Vương Đình Trường liền một mạch đi tới.
“Anh Trường, sao anh lại đến đây?”
Vân Hạ và Vương Đình Trường cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô ta, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy hai dây bó sát cơ thể màu đỏ chói, trông rất nổi bật, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, cùng mái tóc xõa bồng bềnh
quá vai, chỗ nào nên lồi nên lõm đều đúng chuẩn.
Người phụ nữ này là một con hồ ly tinh à? Sao có thể xinh đẹp hút hồn người khác vậy chứ?
Vân Hạ còn nhớ người này, đó là người phụ nữ cô đã gặp trong ban ngày hôm đó, hôm nay lại gặp lại rồi, tự nhiên trong lòng cô nổi lên một tia khó chịu. Xem ra giữa hai người này không có quan hệ mờ ám gì cô không tin đâu.
“Sao âm hồn cô suốt ngày theo tôi không buông vậy?” Vương Đình Trường lạnh lùng mở miệng.
Mỹ Dung nghe anh nói mình là âm hồn giữa đám đông như vậy hơi khó chịu, nhưng cô ta rất nhanh đã che dấu đi, nở một nụ cười tươi rói:
“Đây là quán cà phê của bạn em, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây, chứng tỏ cái duyên giữa chúng ta chưa đứt được.”
Cô ta nói xong nhìn sang Vân Hạ, chào hỏi:
“Chào cô, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Giọng nói rất truyền cảm nhưng ánh mắt thì không được thân thiện cho lắm, kiểu chào này đúng là từ lúc sinh ra đến giờ mới gặp lần đầu tiên.
“Chào chị”Vân Hạ cũng không phải dạng vừa, nhìn thẳng vào mắt cô ta chào lại, bốn mắt nhìn nhau như phát ra lửa điện.
Trái ngược với trang điểm tinh xảo của Mỹ Dung là khuôn mặt mộc thanh thuần của Vân Hạ, cô thậm chí
còn chưa kịp trang điểm đã bị lôi đi rồi, cũng vì vậy mà trong hai người dù xấp xỉ tuổi nhau mà nhìn như hai thế hệ.
Vương Đình Trường đứng lên nói với Vân Hạ: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừm.”
Tuy nhiên, đâu có dễ dàng đi như vậy, Mỹ Dung nói lớn:
“Anh đang trốn chạy sao? Là vẫn còn tình cảm với em nên không dám đối mặt với em đúng không?”
Vương Đình Trường nhếch miệng, nhưng trên mặt không nổi một ý cười, mấy năm không gặp mà trình độ ảo tưởng của người phụ nữ này vượt khỏi mức cho phép rồi, anh nhìn thẳng vào cô ta nói với giọng mỉa mai:
“Cô đánh giá mình quá cao rồi.”
“Nếu không thì tại sao lại trốn chạy em như vậy?”
“Là tôi không muốn bạn gái tôi ở đây đề hít một chút không khí kinh tởm nào nữa, cô nghĩ cô là ai mà phải làm cho tôi phải lưu luyến như vậy?”
Vân Hạ xem như đã hiểu rồi, đây là người yêu cũ của nhau, ánh mắt thù địch của Mỹ Dung nhìn cô và ánh mắt say đắm của cô ta nhìn Vương Đình Trường, cô đã đoán được, nhưng nghe nói chuyện thì càng rõ hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!