Được thôi, chú giàu chú nói gì cũng được! Thiên Từ lườm anh ta một cái! “Sao nào, tìm chủ có chuyện gì?” Vương Đình Trường
hỏi.
“Chú có biết người nào đứng đằng sau mấy chuyện xảy ra gần đây của mẹ Mai và chú Quân không?” Thiên Từ nghiêm túc hỏi.
Vương Đình Trường lúc này mới dừng bút trên tay và ngẩng đầu lên nhìn thằng nhóc, anh ta nói:
“Chuyện này ba cháu đã cho người điều tra, đợi ba cháu về rồi ba cháu xử lý.”.
Anh ta nói xong cầm ly cà phê đã nguội bên cạnh lên nhấp một ngụm, không hiểu sao cà phê này pha từ sáng mà lại rất có hương vị, hoặc là trong lòng đang thoải mái nên uống nước lọc cũng ngon sao?
Nhưng mà rõ ràng là anh ta đang một đống việc, có thể thoải mái được sao?
“Không được, cháu đã biết ai là người đứng đằng sau rồi, chính là cô Ngân Chi hoa đào của chủ Quân đó, thật là hai nước hại dân, không được cái gì, chỉ được cái đi đâu cũng rải hoa đào là giỏi”
Ặc! Anh trai anh ta hai nước hại dân? Rải hoa đào?
Cũng đúng, đi đâu cũng có phụ nữ vây quanh, đúng là rải hoa đào nha, còn hai nước hại dân thì ... cũng hợp
Sao anh ta cảm thấy thằng cháu này càng ngày nó nói cái gì cũng càng thuyết phục thế nhỉ?
Đây là fan cuồng sao? Anh ta chỉ biết “a hèm” một tiếng rồi hỏi: “Thế cháu muốn sao?”
“Chú nói xem nên trừng trị cô ta như thế nào, đại não của cháu tạm thời bị đình trệ, không có cao kiến gì hay cả.” Vương Đình Trường cầm cây bút gõ gõ lên đầu anh ta mấy cái, sau đó nói:
“Hay dùng gậy ông đập lưng ông đi, cô ta chơi thế nào mình trả lại cho cô ta như vậy?”
Đôi mắt của Thiên Từ sáng rực lên, sao cậu nhóc lại không nghĩ ra sớm hơn cơ chứ, cách này cũng được đó.
“Vậy cũng được, để cháu tìm vài phốt của cô ta.”
Nói xong cậu nhóc cởi balo của mình trên lưng đặt xuống ghế sô pha, từ trong balo lấy ra một cái laptop nhỏ nhỏ bắt đầu tiến hành xử lý.
Vương Đình Trường thấy hành động của đứa cháu thì bắt đầu toát mồ hôi thay cho Ngân Chi, dù sao cũng cùng nhau lớn lên, cũng có một chút tình cảm anh em nhỏ nhoi.
“Cháu có thể đừng làm chuyện xấu lộ liễu thế không hả?”
Thiên Tử lại lườm anh ta lần hai, làm như anh ta sống trong sạch lắm vậy.
Không, đây không phải là lườm, đây là ánh mắt khinh
bi.
“Sao nào, chú đang thương hoa tiếc ngọc à?”
Vương Đình Trường hơi lúng túng một chút:“À, không, nhưng cháu có thể đừng làm chuyện xấu trước mặt chú được không? Chú là người lương thiện đó.”
“Nói không biết ngại, chú nói cho đám phụ nữ hám tiền nghe thì được, chứ tốt nhất đừng nói với cháu mấy câu phi thực tế như vậy.”
Ha, đây không phải cháu anh ta!
Có đứa cháu nào trả treo với chú ruột của mình như vậy không?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!