“Quân, cháu như vậy là có ý gì? Ngân Chi là người bị thương, sao cháu không hỏi thăm một câu, lại đi hỏi thăm người đầu SỞ gây chuyện?” bà Bích lên tiếng trách móc anh, nhưng dù sao cũng không dám lớn tiếng.
Người đàn ông này không phải là người ai muốn lớn tiếng thì lớn tiếng.
“Cô Bích, Ngân Chi cũng đã nói là hiểu lầm rồi mà, cháu nghĩ không cần làm lớn mọi chuyện, hơn nữa cô ấy. là vợ tương lai của cháu, cháu không hỏi thăm thì ai sẽ hỏi thăm?”
Rõ ràng anh đang bênh vực người nhà. Bà Bích nghe anh nói vậy thì không cam lòng nói:
“Nhưng Ngân Chi mới là người bị thương, hơn nữa dù sao hai đứa cũng thân thiết lớn lên từ nhỏ, cháu nói vậy không sợ Ngân Chi tủi thân sao?”
“Được rồi, hiểu lầm được giải quyết rồi thì không sao nữa, dù sao sau này còn mở mắt nhắm mắt gặp nhau, đừng nên làm lớn chuyện làm gì.” Ông Hào dù thấy con mình thua thiệt, nhưng đang làm khách ông ta cũng không thể là người không hiểu đạo lý, một điều nhịn, chín điều lành.
“Mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ quá vậy?” Vương Đình Trường bế Thiên An và dắt tay Thiên Từ lững thững đi xuống cầu thang.
Thực ra ồn ào nãy giờ ba chú cháu đã nghe hết rồi, nhưng gia và giả vịt vậy thôi, ở điểm này cả ba chú cháu đúng là hiểu ý nhau, diễn không tệ.
“Không có gì, chỉ là hiểu lầm, nhưng mà được giải quyết rồi” Ông Hào ngay lập tức nói, ông không muốn Vợ mình lại làm ồn ào thêm nữa. .
“Oh!”Vương Đình Trường gật đầu tựa như đã hiểu van de
Thiên Từ vừa xuống cầu thang thì thà tay chú hai ra, chạy đến ôm lấy chân của mẹ Mai, giọng nói non nớt của trẻ con vang lên:
“Mẹ Mai, mẹ có sao không? Lúc nãy con thấy có Ngân Chi đánh mẹ.”
Mai thấy con trai quan tâm mình như vậy thì cái người xuống xoa đầu cậu bé: “Mẹ không sao.”.
Đúng là con trai bảo bối của cô, đáng đồng tiền bát gạo.
Không chờ cô ra tay thì đã có người ra tay trước rồi, lời cô nói có thể mọi người sẽ không tin, nhưng mà trẻ con thì khác, trẻ con không biết nói dối, nhưng mà câu này trừ con cô ra nha.
Mọi người ở trong phòng bây giờ lại mờ mịt, sao lúc nãy là lỗi của Mai, bây giờ cậu nhóc này lại nói là mẹ Mai của cậu nhóc bị đánh, rồi rốt cuộc là chuyện gì.
“Con nói sao? Mẹ con bị đánh sao?” Vương Đình Quân hỏi.
Ban đầu ngay khi nghe hai mẹ con nhà kia nói chuyện anh đã cảm thấy không hợp lý lắm, mặc dù cái miệng của Mai không phải dạng vừa, nhưng không đụng đến cô thì cô không để ý đầu, thực ra không có ai vô duyên vô cớ đi kiếm chuyện với người khác cả.
“Đúng vậy nha, con với em gái chơi ở gần đó mà, thấy cô Ngân Chi đưa tay lên định đánh mẹ con, con sợ quá nhắm mắt lại, sau đó thì chạy lên phòng chú hai, cũng không biết mẹ có đau không? Thiên Tử nói với Vương Đình Quân, sau đó quay đầu sang nói với Mai: “Mẹ ơi, con muốn về nhà, con không muốn ở đây nữa, con không thích ở cùng chỗ với cô Ngân Chi này, được không mẹ?”
Cậu nhóc vừa cầm tay Mai, vừa lay qua lay lại, giọng nói như thể muốn khóc đến nơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!