Hoa hồng, cẩm tú cầu, hoa hướng dương ... được trồng rất nhiều, nhìn hoa và cây cảnh xanh tốt kia chắc chắn phải chăm sóc bằng cả cái tâm mới có thể tươi tốt, thắm màu như vậy.
Ao cá xanh ngắt, thỉnh thoảng lại nhìn thấy vài con cá ngon đầu lên mặt nước, hai đứa nhỏ rất thích thú chạy nhảy tung tăng.
Ngân Chi bước lại gần Mai:
“Nhìn cô còn ít tuổi như vậy mà thủ đoạn không tồi nha, biết tận dụng cơ hội để được gả vào hào môn dễ dàng như vậy”.
Mai nghe vậy thì cũng hiểu cô ta đang mỉa mai cô, nhờ con để vào cửa hào môn, ha, cô cần vào cái hào môn này lắm sao?
“Biết sao giờ, tôi cũng cảm thấy quá dễ dàng đến mức không chân thực đó.”
Mai thoải mái cười đối đáp lại cô ta.
Nói chuyện với nhau tử tế thì cô sẽ đối đáp lại tử tế, còn chưa biết gì mà đã muốn kiếm chuyện thì không có cửa đầu.
Đi cùng Vương Đình Quân trông có ít nói là vì anh đối xử với cô thật tâm, cô cảm nhận được điều đó, mà đối với người phụ nữ trước mặt này, nhìn dáng dấp, khuôn mặt đều thật sự xinh đẹp, thanh tú, nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, cô ta không phải người đơn giản như vẻ bề ngoài đầu..
Nhìn cách cô ta nói chuyện lấy lòng với ba mẹ Vương Đình Quân là cô biết người này giả tạo, nai tơ
rồi.
Mặc kệ cô ta muốn lấy lòng mấy người kia thế nào, đừng đụng đến cô là được, còn ăn nói cái kiểu mỉa mai này thì cô cũng không ngại đầu.
“Cô đừng đắc ý vội, cuộc chơi mới bắt đầu thôi, đừng tự cao quá rồi sau này sẽ thua đau đó, chẳng qua bây giờ anh Quân vì hai đứa nhỏ mới đến với cô thôi, cũng không biết được bao lâu đâu”
“Vậy sao? Nói vậy cô sẽ sẵn sàng dùng lại đồ tôi đã dùng qua sao? Ôi, không nhìn ra cô bao dung như vậy nha.” Mai vẫn thoải mái nói như không có chuyện gì.
“Cô ... Tôi không bao giờ xem anh Quân là đồ dùng, anh ấy rất tốt với tôi, chúng tôi lớn lên từ nhỏ, chỉ bằng chuyện này thì tôi đã bỏ xa cô ra mấy con phố rồi, chưa
tính gia cảnh nhà tôi, cũng chỉ có thể nói ngang ngửa với gia đình anh Quân, vậy thì cô nghĩ xem, anh ấy sẽ chọn ai? Chỉ có tôi mới xứng đáng đi bên cạnh anh ấy thôi.”
Ngân Chi nghe cô nói như vậy thì bực mình, xem ra người phụ nữ này cũng không phải đơn giản, chắc hẳn đang nhìn vào ví tiền của anh Quân, cô ta phải để cho anh Quân nhìn rõ bản chất thật của cô mới được. “Ồ, nói vậy là cô yêu đơn phương Vương Đình Quân? Chà chà, tình cảm này không phải là ngày một ngày hai đầu nha, nhưng mà ...hình như lúc nãy anh ấy giới thiệu cô là em gái của anh ấy, chậc chậc ...”
“Cô ...” Ngân Chi tức muốn nổ phổi, chưa kịp nói gì thì đã nghe ai nói thêm:
“Còn nữa, nếu hai người lớn lên từ nhỏ, mà đến giờ anh ấy chỉ xem cô là em gái thì cô KO rồi, cho dù không có tôi thì có lẽ cũng không đến lượt cô nha.”
Ngân Chi giơ tay lên, tức quá hóa giận muốn tát Mai một cái nhưng ai cũng không đứng yên, cô giữ chặt tay cô ta gằn từng chữ:
“Tôi không phải là người mà ai cũng có thể đánh đâu.”
Sau đó hất tay cô ta ra, cô ta không phản ứng kịp ngã nhào xuống đất.
Đúng lúc này bà Hương chạy ra, bà không biết chuyện gì, lúc đến gần thấy Mai hất Ngân Chi ra, cô ta ngã nhào xuống đất, hét lên một tiếng “Á”.
Bà Hương nhanh chóng chạy đến bên cạnh Ngân. Chi đỡ cô ta dậy, lo lắng hỏi:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!