Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiểu ma vương tìm chồng cho mẹ

“Vậy sao? vậy con phải cố gắng nha!”Vương Đình Quân và Mai không ngờ cô bé bình thường trông vẻ hồn nhiên vô lo vô nghĩ mà lại muốn làm bác sĩ để khám bệnh cho mọi người, đúng là một cô bé sống tình cảm. 

“Tất nhiên rồi, con là con của ba mà.” Được rồi, hai người tự luyến! “Được rồi, bây giờ chúng ta đi ngủ nha.” 

Không tỉnh lần đó thì đây là lần đầu tiên hai người đứng trước tình cảnh phải ngủ chung một giường, cả căn phòng chỉ có một chiếc giường rộng khoảng hai mét. 

“Anh và con ngủ đi, em không muốn ngủ” 

Vương Đình Quân biết cô đang nghĩ gì, anh nói: 

“Để Thiên An nằm giữa hai chúng ta nằm hai bên, yên tâm đi, anh không làm gì em đâu.” 

Dù anh nói vậy nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái, nhưng biết làm sao giờ, đành phải lên giường. 

Thiên An cảm thấy cô bé bây giờ thật hạnh phúc, được ngủ cùng ba mẹ, đợi chiều thức dậy, nhất định cô bé sẽ khoe với anh trai nha. 

Mai nghĩ mình không thể ngủ được, nhưng nằm lên chiếc giường mềm mại, còn thoang thoảng hương thơm nam tính của anh, cô ngủ lúc nào không hay. 

Cả ba người tiến vào mộng đẹp. 

Ở căn phòng sát vách bên cạnh là hai chú cháu nhà nào đó đang ngồi tính toán. Một tuần ở đây Thiên Tử đã rất thân với Vương Đình Trường rồi, cậu nhóc cảm thấy người chú này nhìn vẻ bề ngoài không đáng tin cậy chút nào, nhưng thực tế thì rất thương cậu. 

“Thằng nhóc thối, lúc này có mọi người ở đó, mà cháu dám nói ba mẹ cháu như vậy, không sợ tối nay về ăn đòn sao?” 

“Chú thật là kém, chứ không cảm thấy cái cô Ngân Chi kia nhìn mẹ cháu như muốn ăn tươi nuốt sống sao? Cô ta mà không có ý gì với chủ Quân thì cháu không tin đầu, cháu phải dập tắt mọi ý định của cô ta, quyết không cho cô ta chen chân vào chuyện này được.” 

Nếu không phải vì thế, cậu nhóc đã không để cho hai người đó đi ngủ cùng nhau rồi, đây đều là ý của cậu nhóc, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn nói với mọi người: “Hôm nay con không ngủ với ba mẹ đầu, nhìn hai người ôm ấp nhau con chịu không được, Con đi ngủ với chú Trường thôi.” 

Ban đầu định kêu cả Thiên An đi cùng, nhưng nghĩ lại, nếu chỉ để hai người trong phòng kia chỉ sợ mẹ không dám ngủ đâu, cho nên quyết định để Thiên An đi theo hai người. 

Mai cũng cảm thấy ý thù địch của Ngân Chi, nên đồng ý ngay lập tức, coi như mẹ con hợp sức, chọc tức cô ta chơi. 

Hai chú cháu nói chuyện như thể hai người bạn ngang hàng, Vương Đình Trường rất tán thưởng sự nhạy bén của cậu nhóc, lúc đầu anh ta cũng không để ý, nhưng nghe cậu nhóc nói như vậy thì cảm thấy hình như cũng không sai. 

Ngân Chi từ nhỏ đã chơi chung với hai anh em anh ta, nhưng rất dính lấy anh trai, đây là yêu từ nhỏ sao? 

Nhưng rõ ràng anh trai cũng không hề để ý, chỉ xem cô ta là em gái thôi, thế mà thằng nhóc thối này lại nhìn ra điểm khác thường. 

Không phục không được. “Cháu có cao kiến gì không?” 

“Cháu đang nghĩ cách để cho mẹ và chú Quân phô diễn tình cảm, chọc chết cô ta.” 

Ách, đây chính là cháu anh ta? 

Sau này không có chuyện gì tốt nhất là không nên đụng đến tiểu ma vương này, để bảo toàn tính mạng, nếu không, bị cậu nhóc tỉnh kế chỉ sợ chết lúc nào cũng không biết. 

Mới bằng tỉ tuổi đã muốn chọc chết người ta rồi. Hai chú cháu nói to nói nhỏ gì đó, rồi chốt vấn đề. 

Ngân Chi ở trong phòng dành cho khách không hề biết những tính toán này, cô ta cảm thấy bây giờ tất cả mọi người trong nhà này đều thích Mai, cô ta phải nghĩ xem làm cái gì đó để cho Mai bẽ mặt trước mặt mọi người, coi như là lễ chào hỏi dám đụng đến người của cô ta. 

Ba giờ chiều tất cả mọi người đã ngủ dậy, Mai lúc đầu muốn về nhà nhưng mà ông Thông lại giữ lại ăn. Cơm tối, cô nghĩ hiếm khi hai đứa nhỏ được gặp ông bà nội nên ở lại ăn cơm tối xong rồi mới về,

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!