Chuẩn bị ăn cơm, người giúp việc lên gọi Vương Đình Trường và hai đứa nhỏ đang chơi đồ chơi trên phòng anh ta xuống, nhìn thấy ba chú cháu, đặc biệt là hai đứa nhỏ, ai nấy đều cảm thấy thích thú, nhưng sự thích thủ chỉ được một chút, mọi thứ tan biến ngay lập tức khi Thiên An kêu lên:
“Baba, chú Trường có rất nhiều đồ chơi, con rất thích.”
Rồi cô bé chạy lon ton đến bên cạnh Vương Đình Quân, ôm lấy chân anh.
Vương Đình Quân âu yếm bế cô bé lên, nói với cô
bé:
“Đây là ông Hào, bà Bích, cô Ngân Chi, đều là người quen của ông bà nội và ba, hai đứa chào ông bà và cô đi.”
“Chào ông bà, cô Ngân Chi.” “Chào ông bà, cô Ngân Chi.”
Hai đứa nhóc một đứa đang ngồi trên tay Vương Đình Quân, một đứa đang đứng trên cầu thang với Vương Đình Trường cất giọng.
“Ôi, ngoan quá” Ông Hào khen hai đứa nhỏ, rồi quay sang nói với ông Thông: “Lão Thông, ông có cháu từ lúc nào sao không chịu nói với tôi?”
Ông Thông cười ha hả nói:
“Tôi chỉ sợ nói với ông, ông sẽ tức chết vì ghen ty, nên vẫn là không nói. Được rồi, chúng ta vào ăn cơm
đā."
Bữa trưa diễn ra trông có vẻ bình yên, nhưng trong lòng mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, khi một nhà ông Hào nhìn thấy hai đứa cháu nhà ông Thông thì cảm thấy hơi ghen ty, không ngờ người ta đã có con luôn rồi, lại còn hai đứa con xinh đẹp đáng yêu thế nữa, xem ra lần này trở về quả thật rất gian nan, nhưng nghe giới thiệu là bạn gái, thì cũng tức là chưa cưới, mọi thứ bây
giờ chỉ có thể bám lấy điều đó thôi.
Vương Đình Quân không thèm để ý đến người khác, chăm chú gắp đồ ăn cho hai đứa nhỏ và Mai, ông Thông và bà Hương cũng chăm chú ngắm nhìn hai đứa cháu của mình, một nhà ba người kia nhất thời cảm thấy hơi dư thừa.
Thiên Từ cảm thấy người phụ nữ tên là Ngân Chi này không hề đơn giản như vẻ bên ngoài, nhìn ánh mắt hận thù của cô ta khi nhìn mẹ Mai, rồi ánh mắt si tình khi nhìn ba cậu thì cảm thấy không ổn.
Không biết người ba EQ âm của cậu nhóc có cảm nhận được điều này không.
Lại phải để cậu nhóc ra tay rồi.
“Bà nội, ba con đúng là không biết giữ lời đâu nha, bà phải phạt mới được.” Giọng nói trong trẻo của cậu nhóc làm mọi người trên bàn đều cảm thấy rất thích thú.
Bà Hướng nghe cháu trai của mình cáo trạng như vậy, cười ha hả hỏi:
“Cháu nói ba con không biết giữ lời sao? Có chuyện gì, cháu nói đi, bà sẽ xử đẹp ba con cho cháu?”
Vương Đình Quân không biết cậu nhóc này lại chuẩn bị bày trò gì nữa, đúng là con trai anh, làm những chuyện không ai đoán được, nhưng mỗi lần cậu nhóc tỏ vẻ đáng yêu dễ thương như vậy, thì một dự cảm không lành nảy ra trong lòng anh.
Mọi người ở trên bàn đều tập trung lắng nghe xem
cậu nhóc muốn nói gì.
“Hôm mẹ Mai ốm, baba đã hứa là sẽ ôm cháu và em An ngủ, nhưng nửa đêm, mẹ qua phòng kiểm tra thì ba cũng đi theo mẹ ra ngoài, từ đó đến sáng không quay lại phòng nữa luôn, nhà chỉ có hai căn phòng thôi, chắc chắn là ba đã ôm mẹ ngủ rồi.”
Phụt!Vương Đình Trường đang ăn thì bị câu chuyện làm cho phun thức ăn ra ngoài, đúng thật là, anh ta lườm anh trai một cái, làm mấy chuyện người lớn mà không để ý có trẻ con trong nhà sao?
Làm anh ta bị ăn cơm chó rồi.
Mai thật muốn chui xuống cái hố, mặt trở nên nóng bừng bừng, hằn học nhìn đứa con cô đứt ruột đẻ ra đang chơi khăm cô mà không nói được tiếng nào.