Vương Đình Quân nhìn thấy Thiên Tử đang cầm khối rubik được hoàn thiện trong tay gương mặt lạnh tanh như tuyết bỗng nhiên dịu lại, anh cũng không hiểu vì sao mới gặp cậu bé hai lần mà đã có thiện cảm lớn như vậy.
"Cháu chờ lâu chưa?" Anh lên tiếng hỏi trước.
"Cháu cũng vừa đến thôi, cháu có làm ảnh hưởng đến công việc của chú không?" Thiên Từ lễ phép hỏi.
"Không sao, nào lại đây ngồi rồi nói chuyện." Anh vẫy vẫy tay với cậu nhóc. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo
vẫy tay với cậu nhóc. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo phông trắng, cổ màu ca rô, mặc một quần thể thao dài đến mắt cá màu đen, đi một đôi giày thể thao màu trắng, sau lưng là chiếc balo màu xanh giống hôm trước. Mái tóc xoăn được nhuộm hơi nâu được che phủ bởi một chiếc mũ cụp, nhìn không thể đáng yêu hơn. Nói đến mái tóc, mẹ Mai vào một ngày đẹp trời được nghỉ làm, đã lôi cậu đến một salon uốn và nhuộm mái tóc này cho cậu, ban đầu cậu nhóc hơi ghét bỏ, nghĩ mẹ mình thật là trẻ trầu, nhưng sau một thời gian thấy cũng không tồi chút nào, có chút phong cách hơn nên cậu có chút thay đổi thái độ với mẹ.
"Chú đã soạn hợp đồng chưa?" Thiên Tử hỏi.
"Sao cháu biết là chú đồng ý? Chú chỉ mới nói là sẽ gặp cháu thôi chứ chưa nói đồng ý phải không?" Vương Đình Quân tán thưởng trí thông minh của Thiên Tử, nhưng vẫn muốn gây khó dễ một chút, xem cậu nhóc phản ứng như thế nào.
"Ô, vậy sao? Cháu nghĩ những chuyện xảy ra với Lâm Thị hôm qua là câu trả lời rõ ràng rồi chứ." Thiên Từ vẫn chậm rãi dùng phong thái ung dung nói chuyện.
Vương Đình Quân nghe cậu nhóc nói như vậy bỗng nhiên nghĩ nghĩ đến điều gì đó.
"Hôm qua chủ đang nghĩ tin tức kia của Lâm Thị là ai làm, nhưng có lẽ bây giờ chú có đáp án rồi, cháu quả
nhiên là người rất thông minh. Nhưng cháu có nghĩ nếu Lâm Quốc Hùng biết cháu là người gây ra chuyện này thì
Lâm Quốc Hùng biết cháu là người gây ra chuyện này thì có hậu quả gì không? Dù sao cháu cũng chỉ mới là một đứa trẻ."Vương Đình Quân không biết tại sao lại lo lắng cho nhóc con này như vậy, hôm qua anh còn đang suy nghĩ người đứng sau chuyện này là ai, nhưng giờ thì anh rõ rồi, cậu bé mới bốn năm tuổi sao có thể?
Lúc anh bốn năm tuổi tuy cũng trưởng thành hơn bạn bè cùng trang lứa nhưng đến độ nghịch thiên này thì vẫn chưa..
"Chú nói gì cháu không hiểu."
Giả vờ sao?
Nhìn non nớt như vậy khẳng định không ai có thể nghĩ là do cậu nhóc làm.
"Nếu cháu không muốn nói thì thôi, tốt nhất là cháu làm gì cũng nên cẩn thận." Anh dặn dò.
"Cảm ơn chú đã nhắc nhở."
"Hợp đồng đã được làm xong, chú sẽ gửi qua email, cháu xem kỹ lại rồi ký vào và gửi cho chú."
"Cháu có thể biết vì sao chú lại muốn từ hôn đơn giản vậy không? Nếu là vì hợp đồng kia thì cháu không tin lắm." Thiên Tử hỏi lại, quả thật vì một hợp đồng nhỏ như vậy để đổi lấy một cuộc hôn nhân thương mại đúng là hơi chênh lệch.
"Không phải trước đó cháu đã biết đó chỉ là liên hôn thương mại rồi sao?"
Anh nở một nụ cười rồi hỏi ngược lại cậu bé. "Đơn giản vậy à?" Cậu nhóc lẩm bẩm.
Đúng lúc này thì Vương Thiên Trường đi từ ngoài vào.
"Anh, có biến mới rồi." Anh ta háo hức chạy vài như một đứa trẻ.
Sau đó mới để ý Thiên Tử đang ngồi ở số pha đối diện.