"Trì , Bạch Băng , Linh , Viêm Hoàng, Tử Phượng các ngươi ở lại chủ trì thi đấu , ta không muốn xem !"
Cửu U Huyền truyền âm nói với bọn họ , chưa kịp phản ứng đã không thấy bóng dáng Cửu U Huyền đâu
Cửu U Huyền vừa biến mất , Hàn Dạ Minh cũng chẳng ở lại . Hai đại nhân vật lớn đồng thời biến mất khiến cho toàn trường lần nữa xôn xao
Đây là có chuyện gì ? Tại sao cả Cửu Đế lần Minh Đế đều rời đi ? Minh Đế đi thì không nói , nhưng Cửu Đế là người chủ trì của thi đấu , bây giờ lại rời đi không lý do , chẳng lẽ là muốn hoãn lại ?
"Các vị , xin thứ lỗi cho sự thất lễ này !Chủ nhân của bọn ta có việc gấp phải rời đi xử lý . Nhưng các vị có thể yên tâm , thi đấu vẫn sẽ tiếp tục !"
Cửu U Huyền trở vào bên trong Cửu Điện, cảm giác khó chịu trong lòng vẫn còn đó càng khiến cho nàng trở lên bức bối hơn
Hít một hơi thật sâu , bình ổn lại cảm xúc , nhưng khi Hàn Dạ Minh vừa xuất hiện , cảm xúc trước khó liền quay trở lại
"Có chuyện gì ?"
Giọng nói lạnh lùng , cách xa như đang muốn kéo khoảng cách giữa hai người ra xa vạn dặm
"A Cửu , ngươi tức giận ?"
Không phải nghi vấn mà là khẳng định
"Ta tức giận ? Tại sao đang yên đang lành ta lại đi tức giận làm gì ?"
Hắn muốn đưa tay chạm lên mặt nàng , nhưng lại bị Cửu U Huyền không chút lưu tình hất ra
"Đừng chạm vào ta ! Ngươi không phải có người trong lòng rồi sao , không tới tìm nàng tìm ta làm gì ?"
Cuối cùng Hàn Dạ Minh vẫn nhịn không được mà bật cười . Ánh mắt Cửu U Huyền hiện lên nghi hoặc nhìn hắn
Nàng nói sai cái gì , có gì đáng buồn cười sao ?
"Ngươi cười cái gì ?"
Đột nhiên , Hàn Dạ Minh ôm lấy hông nàng , lại kéo nàng vào trong Vân Thiên . Trước mắt cảnh tượng biến đổi , khi định hình lại bản thân lại bị hắn đè dưới thân , Ảo Ảnh Kính cũng bị hắn tháo ra vứt ở xó nào rồi
Hai chóp mũi chạm vào nhau , trong đôi mắt Hàn Dạ Minh hiện lên ôn nhu chỉ thuộc về riêng một người
"Người trong lòng ta chính là ngươi , mãi mãi chỉ có duy nhất một mình ngươi !"
Ánh mắt Cửu U Huyền ngẩn ra
"Điều này ai cũng đều biết , chỉ có duy nhất một mình ngươi không biết mà thôi ! Ta biết ngươi đối với tình cảm phàm nhân vô tình , nhưng ta có thể chờ , bao năm đều được !"
Hắn cúi người , hôn lên môi nàng . Nụ hôn của hắn rất ôn nhu , không hề chứ một chút dục vọng nào . Cửu U Huyền giống như bị thôi miên mà không hề có chút phản kháng nào . Thậm chí , nàng vậy mà trong vô thức mà đáp lại hắn
Ánh mắt Hàn Dạ Minh hiện lên vui mừng , hôn càng sâu hơn . Bàn tay hắn thuận thế đem y phục nàng cởi ra . Cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay hắn truyền đến da thịt nàng , nháy mắt làm cho Cửu U Huyền trở lên thanh tỉnh
Ánh mắt hiện lên hoảng hốt , đem hắn đẩy ra , vội vàng bỏ chạy y như con thỏ nhỏ đang chạy khỏi hang sói