Hà Diệp cười nói: " Nhị công tử vừa mới nhậm chức, đương nhiên phải tạo quan hệ với các đồng liêu, cùng đi dạo phố uống một chút hoa tửu cũng là nên có."
Nam Bảo Y có chút hiểu được.
Nàng soi gương ngắm nghía trái phải hai bông hoa tai mới, bỗng nhiên sinh ra bất mãn,
Nàng tháo xuống khuyên tai," Nhị ca ca bên người đã có Dư Vị cùng Thưởng Tâm, tại sao có thể ra bên ngoài uống hoa tửu? Quá không ra gì."
Tuy nói kiếp trước Tiêu Dịch không gần nữ sắc, nhưng đến cùng cũng chỉ là nàng nghe người ta nói.
Ai biết tên kia có kim ốc tàng kiều hay không?
Nàng lại nói lời thấm thía:" Thân là người trẻ tuổi, hẳn là lấy sự nghiệp làm trọng, sao lại có thể mỗi ngày uống rượu hoa tửu? Liền tính cả tạo quan hệ với đồng Liêu cũng không nên dùng cách này, chẳng lẽ hắn không nghĩ tới nữ nhân trong nhà sẽ thương tâm khổ sở sao?"
Hà Diệp không còn gì để nói.
Lời này nghe có vẻ giống như tiểu thư nhà nàng là thê thất của nhị công tử.
Nàng cầm lấy một đôi khuyên tai đuôi Thuý Phượng khác," Tiểu thư, đôi khuyên tai này cũng mới được đưa vào, nghe nói giá trị cũng hai trăm lượng hoàn kim, kết hợp bộ trâm cài tóc đuôi Thuý Phượng kia càng tăng thêm đẹp mắt."
Nam Bảo Y nhìn về phía lăng hoa kính.
Trong kính, thiếu nữ da trắng như mỡ đông, khuyên tai đuôi phượng màu lam khẽ đung đưa, nổi bật trên làn da trắng càng thêm long lanh lộng lẫy.
Xác thực là đẹp mắt...
Nếu như nhị ca ca nhìn thấy, tất nhiên cũng sẽ cảm thấy nàng rất đẹp.
Nàng mặt mày lập tức liền hớn hở:" Đeo bộ trâm cài kia lên luôn cho ta.
Lại chuẩn bị chút rượu ngon thức ăn ngon, ta muốn đi quân doanh thăm nhị ca ca."
Quân doanh.
Tiêu Dịch tạm thời vẫn chỉ là lục phẩm giữ kho lương, không có doanh trướng riêng, bắt buộc phải cùng những tên giữ kho lương khác dùng chung một lều trại lớn làm việc.
Bởi vì mấy năm nay biên cương không có chiến loạn, cho nên quân kỷ đều rời rạc rất nhiều.
Vài tên giữ kho ăn không ngồi rồi, thế mà ban ngày chiêu kỹ.
Trong trướng đặt rượu cùng món ngon, cô nương có mỹ mạo ôm tỳ bà, có giãn ra ca hát, có dựa sát vào nhau mời rượu, tràng diện mười phần hoang đường.
Tiêu Dịch ngồi một mình ở nơi hẻo lánh.
Hắn nhìn sổ sách quân lương, không chút nào bị ảnh hưởng.
Mà những người kia cũng không dám quấy rầy hắn.
Lúc hắn mới đến, bởi vì nguyên nhân không thích sống chung, đã từng bị người tìm cớ gây chuyện chỉ là sau khi hắn dễ dàng một tay quật gã mấy tên lính, rốt cục bọn hắn cũng không dám đi gây sự với Tiêu Dịch.
Về sau Tiêu Dịch trong vòng hai ngày xử lý xong sổ sách lương bổng bị tồn đọng hơn nửa năm, càng khiến các đồng liêu tâm phục khẩu phục.
Tiêu Dịch lật hai trang sổ sách, một tên tiểu bình vội vàng chạy vào bẩm báo:" Tiêu đại nhân, có vị cô nương tự xưng là muội muội ngài, cố ý đến thăm ngài."
Muội muội?
Loại địa phương như quân doanh này, Nam Kiều Kiều tới làm gì?
Hắn khép lại sổ sách, nhìn thoáng qua đám đồng liêu hoang đường vô phép tắc kia.
Tiểu cô nương trong sáng cái gì cũng không hiểu, không thể để nàng thấy được loại cảnh tượng này.(ahr)
Hắn đang định ra ngoài gặp nàng, bỗng nhiên một cánh tay nhỏ tinh tế đẩy ra mành lều.
Nam Bảo Y vẻ mặt tươi cười, giọng thanh thuý:" Nhị ca ca!"
Nàng mang theo nắng xuân mà tới, thiên chân vô tà, đúng như một gốc hoa sen nuông chiều trong khuê phòng, cùng khí tức phong trần nơi này không hợp nhau, khiến cho người ta chỉ dám đứng xa nhìn mà không đành lòng đùa bỡn.
Một đám đại lão gia trong trướng đều đỏ mặt.
Bọn hắn lúng túng buông cô nương trong ngực ra, chỉ sợ làm hư tiểu cô nương khuê tú này.
Nam Bảo Y sững sờ tại chỗ.
Nàng chỉ là tới thăm Tiêu Dịch, không ngờ tới sẽ gặp được tràng diện kình bạo như thế.
Đám người này là đang.....
Chiêu kỹ?
Dù sao cũng người đã gặp qua không ít cảnh tượng hoành tráng, nàng sao có thể bị loại tràng diện nhỏ này hù sợ?
Nàng lập tức nâng lên nụ cười ngọt ngào, khéo léo hướng bọn họ uốn gối hành lễ," Tiểu nữ Bảo Y thỉnh an các vị đại nhân."
Hành lễ xong, nàng bước tới bên cạnh Tiêu Dịch, thân mật kéo cánh tay hắn.
Nàng cười nói:" Ca ca ta mới đến, được các vị đại nhân chiếu cố.
Ta đặc biệt chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon cảm tạ các vị, Hà Diệp!"
Hà Diệp cười nhẹ nhàng đưa tay,mời bọn họ ra ngoài uống rượu.
Một đám lão đại gia, trong lòng vô cùng uất thiếp.
Nhìn một cái, không hổ là tiểu thư xuất thân gia đình giàu có, tới quân doanh thăm ca ca, còn không quên đưa thức ăn cùng rượu tới cho bọn hắn.
Bọn hắn rối rít cảm tạ, thức thời rời khỏi lều trại.
Trong trướng chỉ còn lại Nam Bảo Y cùng Tiêu Dịch.
Nam Bảo Y quơ quơ ống tay áo, bình chân như vại:" Giữa ban ngày ban mặt làm ra loại sự tình này, quá kỳ cục, đều là cái mùi gì nha!"
Tiêu Dịch lạnh giọng:" Sao ngươi lại tới đây?"
" Tất nhiên là tới thăm nhị ca ca...."
Nam Bảo Y tiến tới trước mặt hắn, cố ý lung lay hoa tai mới của mình.
Nàng nghiêm mặt, hạ giọng:" Nhị ca ca, đẹp không?"
Tiêu Dịch nhìn một cái.
Khuyên tai đuôi phượng màu lam, nhẹ nhàng lắc lư trên cổ, ánh sáng chiếu xạ lấp lánh, lại không thắng nổi làn da trắng oánh nhuận tới loá mắt.
Hắn thu hồi tầm mắt.
Bất động thanh sắc tiếp tục lật xem sổ sách, lạnh nhạt nói:" Cùng ngày thường không có gì khác biệt."
Nam Bảo Y không vui.
Tên tiểu tử này mắt chính là bị mù nha, nàng đổi một đôi hoa tai xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ hắn nhìn không ra?
Nàng nhịn không được nghĩ linh tinh:" Nhị ca ca bình thường không thích gần các tiểu cô nương, lại còn dám học người chiêu kỹ.
Trong phủ có Dư vị cùng Thưởng Tâm còn chưa đủ sao.
Vì sao muốn ra ngoài ăn dã thực....."
Tiêu Dịch cau mày.
Hắn không có chiêu kỹ, Dư Vị cùng Thưởng Tâm căn bản cũng không phải là thông phòng của hắn.
Nhưng những lời này cũng không cần phải giải thích với nàng.
Bởi vì nàng không phải thê tử hắn.
Hắn vứt bỏ tạp niệm trong lòng, cầm bút chấm mực tiếp tục xử lý sổ sách.
Nam Bảo Y bị hắn làm ngơ, suy đoán ước chừng hắn ngại mình dông dài.
Thế nên nàng im lặng, bản thân đi dạo một vòng quanh lều trại.
Trong trướng đặt sáu, bảy cái bàn, trừ chỗ Tiêu Dịch chất đầy sổ sách, các bàn khác đều trống trơn.
Nàng đảo mắt, bỗng nhiên bất mãn," Nhị ca ca, chẳng lẽ bọn hắn đều không làm việc, chỉ kêu một mình ngươi làm? Có phải bọn họ khi dễ ngươi?"
Tiêu Dịch không phản ứng nàng.(ahr)
Trông cậy vào đám hỗn trướng này làm việc, năm người làm một chỗ tốn thời gian mấy tháng cũng không xử lý rõ ràng sổ sách, còn không bằng hắn tự mình cầm đao.
Nam Bảo Y chống nạnh:" Nhị ca ca của ta sao có thể bị người khi dễ, ta đi tìm bọn hắn nói chuyện!"
Nàng quay đầu bước đi.
" Trở về."
Tiêu Dịch trầm giọng.
Nam Bảo Y ủy khuất quay lại," Dựa vào cái gì bọn hắn đem mọi chuyện đều giao cho ngươi, ta không phục."
Tiểu cô nương nước mắt rơi lã chã, giống thú non hộ chủ.
Dù là biết rõ ràng thành phần nàng diễn kịch lấy lòng tương đối nhiều, Tiêu Dịch cũng ấm lòng không hiểu.
Hắn ra hiệu nàng ngồi.
Hắn lấy từ trong mâm đựng trái cây một miếng kẹo đậu phộng đưa cho nàng, thản nhiên nói:" Ta khi còn bé đọc sách ở thư viện, phu tử mỗi ngày đều sẽ kêu học trò chép chú giải của hắn.
Nhưng bởi vì văn chương dài dòng từ ngữ tối nghĩa, lại thêm thời tiết mùa đông giá rét, vì đó trong thư viện không một ai nguyện ý viết."
Kẹo đậu phộng ngọt hoà tan trong miệng, rất ngọt ngào.
Nam Bảo Y thông minh hai tay đỡ mặt nhỏ," Sau đó thì sao?".