Tựa như là chuyện rất trọng yếu, nhưng tạm thời nàng quên mất.
Mặc kệ!
Nàng ủy khuất ôm lấy thiếu niên," Nhị ca ca, đầu ta choáng váng, muốn ngủ."
Tiêu Dịch muốn kêu nàng về phòng ngủ của nàng, thế nhưng tiểu cô nương mắt đã nhắm lại.
Cằm nhỏ trắng nõn đặt trên vai hắn, lúc nàng ngủ miệng có chút chu lên, tư thế như vậy lại có chút giống như muốn hôn hắn...
Có lên đáp lại một chút hay không?
Tiêu Dịch đang suy nghĩ, Thập Khổ đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ bẩm báo:" Chủ tử, Nam đại tiểu thư bên kia sảy ra chuyện!"
Tiêu Dịch còn chưa lên tiếng, Nam Bảo Y đã giật mình mở mắt.
Trong mắt một mảnh thanh tỉnh, nơi nào còn có men say cái gì.
Nàng trầm giọng:" Chuyện gì?"
"Trương gia bị từ hôn, mất hết mặt mũi lại thêm Trương Viễn Vọng bị phế mất tay phải, vì lẽ đó Thường thị muốn vì hắn báo thù giải hận.
Nàng thiết kế làm hỏng thanh danh Nam đại tiểu thư, tựa như là cùng....cung liên quan tới cái gì trong sạch."
" Đại tỷ của ta ở đâu?"
" Bị người dẫn tới hậu sơn Thính Tuyết lâu."
Nam Bảo Y lập tức vọt ra khỏi sơn trai.
Tiêu Dịch thấy nàng vội vàng xuyên qua rừng hoa đào.
truyện đam mỹ
Hắn nhớ nàng đã từng nói qua, nàng từng thấy một cơn ác mộng nhà tan cửa nát.
Từ sau khi tỉnh mộng, nàng liền thay đổi ngang ngược tuỳ hứng, trở lên mười phần hiểu chuyện tiến bộ.
Có lẽ là còn hơi say, nàng bị tảng đá vướng chân làm ngã, đến xem vết thương cũng không có, càng thêm vội vàng chạy về hậu sơn.
Nếu như là trước kia, khẳng định nàng phải ôm đầu gối ngồi một chỗ la khóc.
Tiêu Dịch ánh mắt thâm trầm ảm đạm.
Có hắn bên cạnh, nàng rõ ràng có thể không cần hiểu chuyện như thế.
Hắn đứng dậy, đi theo.
....
Nam Bảo Y chạy nhanh như thỏ, lúc chuyển qua bậc thang đá xanh vừa vặn gặp được Tống Thế Ninh.
Nàng vội vàng kéo ống tay hắn,"Biểu ca, cùng ta đi Thính Tuyết lâu!"
" Đi Thính Tuyết lâu làm gì?"
" Đừng hỏi, đi theo là được."
Hai huynh muội vội vàng chạy đến đỉnh núi.(ahr)
Nơi này giá rét tuyết đọng, dựa vào sườn núi kiến tạo một toà lầu các tinh xảo rộng lớn, không ít quý khách thưởng tuyết trong này, mười phần náo nhiệt.
" Kiều Kiều, chúng ta tới đây thưởng tuyết sao?"
Tống Thế Ninh không hiểu đuổi theo Nam Bảo Y.
Nam Bảo Y cũng không có thời gian trả lời hắn, nhanh chân leo lên đến tầng cao nhất, rốt cục cũng tìm được Nam Bảo Dung trong nhã thất.
Thiếu nữ quần áo không chỉnh tề nằm trên giường, đã mê man.
Làm người khiếp sợ nhất chính là, bên cạnh nàng còn có một gã nam nhân đầu đầy bệnh chốc đầu.
Nam Bảo Y buồn nôn không thôi, bình tĩnh nói:" Có người muốn làm hỏng thanh danh đại tỷ tỷ."
Tống Thế Ninh khẩn trương.
Hắn cẩn thận từng li từng tí nhìn Nam Bảo Dung, muốn tiến lên xem xét lại không dám, co quắp đứng tại chỗ bộ dáng dong dài, khiến Nam Bảo Y hận không thể nện cho hắn một cái chày gỗ.
Bên ngoài nhã thất, truyền tới tiếng bước chân cùng tiếng cười nói.
Nam Bảo Y thậm chí thính tai nghe thấy được tiếng của Thường thị.
Nàng nhìn qua cửa sổ, chỉ huy nói:" Biểu ca, ngươi mang đại tỷ tỷ từ nơi đó rời đi."
Tống Thế Ninh cũng biết thời gian cấp bách, ngưng trọng gật đầu.
Hắn cõng Nam Bảo Dung lên, lại nhìn Nam Bảo Y," Bây giờ chúng ta đi, ngươi phải làm sao? Nếu như bị người trông thấy ngươi cùng phòng một nam nhân lạ, sẽ tổn hại đến thanh danh của ngươi....."
" Đừng chần trừ nữa, mau đem đại tỷ tỷ rời khỏi đây đi, ta tự có chủ ý!"
Nam Bảo Y thúc giục.
Tống Thế Ninh thấy mặt nhỏ nàng trấn tĩnh, đành phải lựa chọn tin tưởng nàng.
Hắn cõng Nam Bảo Dung nhảy qua cửa sổ.
Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần.
Nhịp tim của Nam Bảo Y đập như sấm.
Nàng nhìn nam nhân ngủ mê man không tỉnh trên giường, cắn môi, thấy bình hoa sứ trắng trên bàn tròn.
Nàng ném vỡ bình hoa, nhặt lên một mảnh sứ vỡ sắc bén, không chút do dự cắt vào tay mình....
" Nam Bảo Y!"
Gió lạnh mang theo mùi hương quen thuộc, từ ngoài cửa sổ chợt có tiếng quát.
Tiêu Dịch qua vào cửa sổ, mặt lạnh lùng nắm chặt tay nàng.
Mảnh sứ vỡ " loảng xoảng "rơi xuống đất.
"Nhị ca ca?" Nam Bảo Y kinh ngạc.
Lập tức nàng nghiêng đầu cười nói:" Nhị ca ca hiểu lầm, ta chỉ là tự vệ thôi.
Chỉ cần ta bị thương, liền có thể nói là nam nhân này đem ta bắt tới.
Trong mắt người ngoài, ta chỉ là người vô tội bị hại, chí ít còn chiếm được chút thương hại, mà không bị người khác cài lên tội" thông dâm" lên đầu."
Tiêu Dịch ánh mắt ngoan lệ.
Tiểu cô nương thực sự quá ngu ngốc, vì muốn gọi là tự vệ, lại không tiếc thương tổn tới bản thân, là hành vi ngốc nhất.
" Ngươi xuẩn chết đi được."
Hắn lạnh lùng trách cứ, lại ôm eo thon của nàng, trong nháy mắt Thường thị đẩy cửa vào, biến mất ngoài cửa sổ.
Thường thị vừa bước vào ngưỡng cửa, liền kinh ngạc chỉ vào màn:" A...!Nam Bảo Dung sao lại cùng du côn ngủ một chỗ? Chẳng lẽ nàng muốn cùng Trương gia chúng ta từ hôn là có ẩn tình khác?"
Nha hoàn tâm phúc đã bẩm báo nàng, thành công đem mê Nam Bảo Dung đưa vào nhã thất.
Lúc này, khẳng định nàng quần áo không chỉnh tề cùng lão bị bệnh chốc đầu kia nằm một chỗ.
Tiện nhân lại từ hôn con trai nàng, tội không thể tha.
Không hủy đi thanh danh của nàng, liền có lỗi với nhi tử bị ủy khuất.
Các vị phu nhân khác hai mắt nhìn nhau.
Màn trướng mười phần dày đặc, căn bản cái gì cũng không thấy.
Một vị phu nhân cười nói:" Thường phu nhân mắt thật là tốt, màn dày như vậy, cái gì chúng ta cũng đều không nhìn thấy đâu."
" Ai nha, các ngươi không hiểu, ta từ nhỏ liền có đôi mắt rất tốt, nhìn đồ rất lợi hại."Thường thị không kịp chờ đợi tiến vào, tự mình vén màn trướng lên," Nhìn một cái, đây chính là giáo dưỡng nữ nhi của Nam gia!"
Đám người chỉ nhìn thấy một lão bệnh chốc đầu, mê man hở cái bụng nằm ở đó.
Thường thị tiếp tục cười lạnh:" Ta thắc mắc đang yên đang lành làm sao đột nhiên Nam gia lại muốn từ hôn, nguyên lại là bởi vì Nam Bảo Dung cùng người khác thông dâm mất đi trong sạch, sợ gả tới nhà chúng ta sẽ bị phát hiện! Thật không biết xấu hổ! Ta ngược lại muốn tìm người Nam gia hỏi một chút, dự định đền bù nhi tử nhà chúng ta ra sao!"
Nàng đã nghĩ kỹ rồi, Nam phủ phú quý, tối thiểu cũng phải bắt nhà bọn hắn bồi thường hai vạn lượng hoàng kim, mới có thể xứng đáng với những ủy khuất mà nhi tử của nàng phải chịu..