Tiêu Dịch đột nhiên quay người.
Tiểu cô nương có tật giật mình đã chạy vào ngưỡng cửa, hòa vào trong đám nữ quyến tại tây sảnh.
Sắc mặt hắn u ám.
Quả nhiên, hắn chà đạp kẹo Tống Thế Ninh cho, tiểu cô nương đây là vì người trong lòng thẹn quá hoá giận....
Đáng ghét!
" Tiêu công tử."
Giọng nói kiều mị bỗng vang lên.
Hai thiếu nữ cùng nhau đi đến, là Nam Yên cùng thiên kim Hạ phủ Hạ Tình Tình.
Hạ Tình Tình xấu hổ mang theo e sợ mà nhìn Tiêu Dịch.
Từ lúc thấy phong thái của hắn ở thịnh hội thưởng hoa, nàng liền nhớ mãi không quên.
Tiêu Dịch tuổi trẻ anh tư điệt lệ tài cao, không chỉ có Nam gia chống lưng, còn có tiền đồ sáng lạn, quả thực là ông trời vì nàng đo thân định chế phu quân!
Gả cho hắn, nói không chừng nàng còn có thể làm được phu nhân nhà quan lớn.
Nàng nũng nịu hướng Tiêu Dịch cúi chào hành lễ," Nương ta tán dương công tử thiếu niên anh tài đương thời có một không hai, hôm nay cố ý dẫn ta tới tham gia uống rượu mừng của ngươi.
Tình Tình chúc công tử tiền đồ như gấm, từng bước tiến cao!"
Tiêu Dịch không thèm để ý đến nàng.
Hắn mặt không đổi đi qua các nàng, trực tiếp đi qua bên nam quyến.
Hạ Tình Tình lại cảm thấy hắn tràn đầy vị nam nhân.
Nàng tiến vào tây sảnh, kích động kéo ống tay Nam Yên," Yên nhi, Tiêu công tử vừa mới liếc nhìn ta một cái đó,a a a, hắn tất nhiên là chú ý tới tuyệt thế mỹ mạo của ta!"
Nam Yên mỉm cười:"Nhị ca ca nhà ta đã đến tuổi nghị thân, Tình Tình tỷ, ngươi có để nương ngươi làm mai cho ngươi hay không?"
" Đương nhiên! Nương ta cũng rất vừa ý hắn, dự định buổi chiều sẽ nói lại với tổ mẫu ngươi.
Chắc hẳn, hôm nay liền có thể biết kết quả!"
Nam Yên thân mật kéo nàng lại" Tình Tình tỷ tài mạo song toàn, cửa hôn sự này nhất định có thể thuận lợi đàm phán.
Ta nha, liền ngóng trông ngươi làm nhị tẩu của ta đó!"
Nàng mím môi cười, ánh mắt rơi vào cách đó không xa.
Nam Bảo Y đang cùng đám nữ hài nhi cùng tuổi nói chuyện.
Nàng mặc áo váy vàng nhạt, phối hợp vòng cổ khoá trường mệnh vàng, mặt bánh bao nhỏ trắng nõn xinh đẹp, mặt mày cong cong dáng vẻ hồn nhiên đáng yêu.
Nàng lẳng lặng nhìn, biểu lộ dần dần âm lãnh.
Nam Bảo Y thật là may mắn, thế mà từ lúc Tiêu Dịch vẫn còn nghèo túng đã nhìn chằm chằm khối thịt này.
Thậm chí, con đối với hắn chi ân đưa thân sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Nếu như sau này Tiêu Dịch lên như diều gặp gió, như vậy Nam Bảo Y lại nhiều thêm một lá bài tẩy.
Đây là điều nàng không thể khoan nhượng.
Vì lẽ đó, nàng nhất định phải để Tiêu Dịch cưới Hạ Tình Tình.
Dù sao Hạ Tình Tình cũng là tiểu tỷ muội với nàng, vô luận sau này Tiêu Dịch ngồi lên vị trí cao như thế nào, đều phải nắm lỗ mũi sủng ái Hạ Tình Tình, cũng phải nắm lỗ mũi yêu mến cái muội muội ngoại thất là nàng.
Nàng cong môi, bộ dáng tươi cười quỷ dị.
Nam Bảo Y ôm một hộp kẹo quan đông, hào phóng phân chia cho tiểu đồng bọn.
Như phát giác được cái gì, nàng ngẩng đầu nhìn về hướng rèm châu, Nam Yên hướng nàng ôn nhu cười một tiếng.
Nàng nhíu mày, cắn vỡ viên kẹo trong miệng.
Làm sao nàng nhìn thấy Nam Yên lại chịu không an phận đâu?
Chỉ sợ là lại nghĩ ra cái ý định quái quỷ gì....
Nàng suốt buổi yến hội đều đề phòng, tuỳ thời gặp chiêu phá chiêu, cũng may toàn bộ quá trình ngoài quyền thần đại nhân không có hoà nhã, yến hội tiến hành mười phần thuận lợi.
Mắt thấy rốt cục cũng tan tiệc, nàng yên lòng uống hai ngụm rượi trái cây.
Nàng thể chất là uống rất dễ say, nàng ôm lấy hồ lô rượu,"Châu Châu, chúng ta đi bắt Thực Thiết thú được không?"
Nam Bảo Châu đồng dạng uống say khướt, vỗ tay cười nói:" Được nha được nha! Đi bắt Thực Thiết thú, nuôi trong phủ!"
Hai người vứt xuống thị nữ, kết bạn xuyên qua hành lang.
Còn chưa tới rừng trúc Thực Thiết thú hay ẩn nấp, liền nhìn thấy màn trúc phía trước lắc lư, có người đang bàn luận bên trong.
Nam Bảo Y giơ ngón tay trỏ lên," Xuỵt...."
Hai tiểu nữ hài nhi vây quanh cửa như trộm.
Xuyên thấu qua màn trúc, các nàng thấy tổ mẫu ngồi trên ghế hoa hồng đang cùng uống trà cùng Hạ phu nhân.
Hạ phu nhân cười nói:"Tiêu Dịch tuổi trẻ tài cao, lão gia nhà ta mười phần thưởng thức hắn.
Nói đến, hắn cũng đã đến tuổi kết hôn đi?"
" Đúng vậy." Lão phu nhân khẽ vuốt nắp trà," Hắn là cái có bản lĩnh, làm đến quan mấy phẩm, cũng không ai có cách nào đoán trước được.
Vì đó việc hôn nhân, khó mà nói nha."
" Cái gì mà khó nói? Hắn đã vào làm quan, liền nên cưới nữ nhi nhà giàu sang, đem ra bạc để hắn mưu toan quan trường."
Lão phu nhân chập rãi uống trà.(ahr)
Nàng đem cấp bách của Hạ phu nhân đều thu vào mắt, cười nói:" Tiêu Dịch không phải thân tôn tử của ta, ta sợ sẽ làm loạn uyên ương, sẽ khiến hắn oán hận.
Nói câu khó nghe, nếu như hắn làm đến quan nhất phẩm, ta lại chọn vợ cho hắn là nữ nhi thương hộ, không chỉ có đồng liêu xem thường hắn, thê thất như thế trong quan trường cũng không thể giúp gì được hắn."
Hạ phu nhân lắc lắc tay, cười nhạo:" Nghe ý của ngài, là dự định tìm một đại tiểu thư quan gia cho hắn? Lão phu nhân đừng trách ta nói chuyện khó nghe, Tiêu Dịch như thế cuối cùng cũng chỉ là đứa con nuôi xuất thân không rõ phải không? Huống chi, Thịnh kinh triều đình cũng không phải ai cũng có thể đi vào.
Bao nhiêu người đọc sách bạc đầu cũng không được làm quan kinh thành.
Tiêu Dịch hắn có mấy phần năng lực, có thể ngồi vào vị trí quyền thần nhất phẩm? Tình Tình nhà ta dung mạo tài nghệ đều rất không tệ, hai nha chúng ta lại quen biết, mối hôn sự tốt như vậy, đốt đèn lồng cũng không tìm được.
Lão phu nhân, ngài lên suy nghĩ cho tốt, bỏ lỡ cái này cũng không còn cái sau tốt hơn đâu!"
Cửa sau.
Nam Bảo Châu còn mắt trừng lớn," Ai đã, đây là làm mai hay hạ chiến thư? Hạ phu nhân cũng quá hung, giống như muốn ăn thịt người...."
Nam Bảo Y tỉnh rượu phân nửa.
Nàng nói Nam Yên biểu lộ quỷ dị, hoá ra là sắp xếp đặt chuyện này.
Hạ Tình Tình cũng không phải đèn cạn dầu, nếu như nhị ca ca cưới nàng, sau này hắn đắc thế, gà chó đi theo lên trời chính là Hạ gia cùng Nam Yên.
Huống hồ, loại mặt hàng như Hạ Tình Tình kia, chỗ nào xứng với quyền thần đại nhân nhà nàng?
Nàng phải đến báo tin cho quyền thần đại nhân.
Nàng phải đến ngăn cản hắn cưới Hạ Tình Tình!
Nàng sốt ruột nói," Châu Châu, ta không đi bắt Thực Thiết thú nữa! Ta còn có việc, đi trước một bước!"
" Đừng đi! Đều nói Thực Thiết thú tròn vo siêu đáng yêu, ta tới đây lâu như vậy còn chưa thấy...."
Nam Bảo Y nói lời thấm thía," Châu Châu, ngươi về soi gương một chút, không sai biệt lắm liền có thể cảm nhận được Thực Thiết thú tròn vo như thế nào, cần gì phải đi xem tận mắt?"
" Soi gương?" Nam Bảo Châu sững sờ, hậu tri hậu giác dậm chân," Nam Kiều Kiều, ngươi dám mắng ta béo!"
Nam Bảo Y đã chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Sườn núi.
Một toà sơn trai thanh u tao nhã được dựng ở đây.
Mây cỏ quấn quýt, chân tường rêu mọc, trước sau nối liền, trong vắt tinh xảo.
Nam Bảo Y biết người đọc sách đương thời đều thích đọc sách đánh đàn trong sơn trai, tham thiền ngộ đạo, Tiêu Dịch yêu thích yên tĩnh, hẳn là đang ở chỗ này.
Nàng đi đến bên ngoài sơn trai.
Sau cửa sổ động nguyệt, thiếu niên mặc thiền y trắng ngồi nghiêm chỉnh, đang lật xem du ký.
Mấy phần nắng xuân xuyên qua cửa sổ hoa văn như ý chiếu vào trong sơn trai.
Thiếu niên tuấn tú, mắt phượng thâm trầm, đầu ngón tay trắng nõn thon dài đặt trên trang sách, tựa như một bức tranh rất đẹp.
Nam Bảo Y sợ quấy rầy hắn lại rước lấy chán ghét, nên ghé vào bệ cửa sổ, tính toán đợi hắn mệt mỏi mới cùng hắn thương lượng chuyện hôn sự.
Dần dần nàng có chút khát.
Nàng ôm hồ lô rượi uống mấy ngụm, cỗ men say kia lại kéo lên đầu.
Nàng choáng váng ngắt một nhánh hoa đào.
Tiêu Dịch đã sớm chú ý tới động tĩnh bên ngoài.
Gương mắt nhìn lên, tiểu cô nương cần nhánh hoa đào cài lên thái dương, tựa hồ cảm thấy chưa đủ đẹp, lại từ bỏ.
Nàng vụng về lật người vào cửa sổ, bỗng nhiên ngồi quỳ bên người hắn.
Nàng nghiêm túc giơ lên nhánh hoa đào," Nhị ca ca, ngươi tương đối đẹp, ta cài hoa cho ngươi..."
Tiểu cô nương thế mà khen hắn đẹp.....
Tâm tình Tiêu Dịch coi như không tệ, nhưng vẫn biểu lộ cao lãnh như cũ, tuỳ theo Nam Bảo Y tốn sức đem nhánh hoa cài vào búi tóc của hắn.
Cài hoa xong, tiểu cô nương khéo léo ghé vào trên vai hắn.
Nàng vừa nhẹ vừa mềm, lúc hô hấp tản mát ra mùi rượi dương mai mát lạnh.
Bởi vì say rượu, lông mi ướt át đôi mắt ửng đỏ, so với hoa đào càng thêm xinh đẹp tỉ mỉ.
Tựa hồ phát giác được ánh mắt, nàng ngây thơ ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt bánh bao nhỏ thập phần ngây thơ đáng yêu.
Thế nhưng vừa nghĩ tới nàng đã từng thân cận Tống Thế Ninh giống như vậy, trong lòng Tiêu Dịch rất không thoải mái, giống như uống một vò dấm chua lâu năm khiến trong lòng phát ra đau xót.
Hắn lấy hoa xuống, thu tầm mắt lại, hững hờ nói:"Tìm ta làm cái gì?"
" Làm cái gì...."
Nam Bảo Y sờ lên đầu.
Đúng vậy, nàng tới tìm Tiêu Dịch làm cái gì?
,
Nhị ca ca:Ta cùng Tống Thế Ninh ai đẹp?
Kiều Kiều:Ngài đẹp nhất, Tống Thế Ninh làm sao có thể đẹp bằng ngài!.