Nam Quảng, Liễu Tiểu Mộng cùng Nam Yên da mặt phát sốt.
Đời này bọn hắn, đều chưa có ném mặt lớn như vậy đâu!
Nam Bảo Y ăn mặn, tiếp nhận chén trà Tiêu Dịch đưa tới, nhàn nhạt nhấp một miếng.
Nàng nâng lên mắt phượng sáng lấp lánh, ấm giọng: " Nam gia chúng ta từ trước tới nay tích đức làm việc thiện nhất là phân rõ phải trái.
Ngươi nói Liễu thị là nữ nhân của ngươi, có thể đem ra bằng chứng không?"
Ngưu Tam lau lau nước mắt không tồn tại, khích lệ nói: " Ta xem như nhìn ra rồi, Nam gia cũng chỉ có ngài là biết phân rõ phải trái, ngài là cái người tốt đấy!"
Hắn từ trong ngực móc ra văn tự bán mình, " Đây là văn tự bán mình của Liễu Tiểu Mộng, giấy trắng mực đen viết rõ ràng.
Liễu Tiểu Mộng là người của Ngưu Tam ta! Nam tam lão gia không phải hắn trắng trợn cướp đoạt dân nữ là cái gì?"
Nam Bảo Y gật gật đầu, " Là viết rõ ràng."
Ngưu Tam đem văn tự bán mình cho các quý khách nhìn, " Mọi người đến phân xử thử, Liễu Tiểu Mộng đến cùng có phải là bà nương của Ngưu Tam ta hay không?"
Đám người sợ ngây người.
" Thật đúng là a!"
" Chẳng phải nói là Nam tam lão gia toi công thay người khác nuôi vợ mấy chục năm?"
" Nói Mộc, không phải hắn cũng kiếm lời một đứa con trai một cái khuê nữ?"
" Ai biết có phải hắn bị...."
" Năm đó cưới được đại tiểu thư Tống gia tốt như vậy làm thê, không thương thì thôi.
Lại còn muốn sống muốn chết nuôi cái ngoại thất này, nhìn một cái, đây chính là hạ tràng nuôi dưỡng ngoại thất!"
Bốn phương tám hướng đều là chế giễu.
Nam Quảng toàn thân nóng lên, xấu hổ hận không thể tìm một một cái lỗ chui vào.
Liễu thị ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tấm văn tự bán mình kia.
Từ đầu đến chân đều là hàn khí.
Văn tự bán mình của nàng rõ ràng còn ở Ngọc Lâu Xuân.
Chỉ cần chờ một cơ hội thích hợp xin lão gia chuộc về cho nàng, làm sao lại có thể xuất hiện trong tay Ngưu Tam...
Nam Yên sắc mặt xanh trắng đan xen.
Nàng cho rằng hôm nay mình có thể một bước lên mây trở thành đích nữ Nam gia, đây là đang sảy ra chuyện gì?
Nương nàng vậy mà là tiện tịch?( bán thân bị coi là thân phận ti tiện)
Nàng về sau làm sao có thể trở thành phu nhân quan gia?
Ngưu Tam hắc hắc cười không ngừng, " Không còn lời nào để nói? Đi, cùng lão tử về nhà! Lão tử rất lâu không có hưởng qua mùi vị nữ nhân!"
Hắn duỗi bàn tay bẩn thỉu, không nói lời gì tóm Liễu thị lại.
Liễu thị hoảng sợ, " Lão gia cứu ta, cứu ta!"
Trước mắt Nam Quảng từng đợt biến đen, nào có thời gian cứu nàng.
Rốt cục, hắn hô lên một tiếng, hôn mê.
Một trận nháo kịch đến bước này cũng nên hạ màn kết thúc.
Chỉ là cố sự Nam Quảng cùng ngoại thất của hắn sẽ bị lưu truyền ra ngoài.
Dân chúng Cẩm Quan thành coi hắn là trò cười, cảm thấy hắn đang đeo một cái nón xanh rất lớn, còn cho hắn một cái ngoại hiệu " Nam Mạo Mạo" trong trà dư tửu lâu đàm tiếu thật nhiều năm.
Đương nhiên, mà cũng là chuyện sau này.
Giờ khắc này, tâm tình Nam Bảo Y vui vẻ.
Nàng đứng dưới mái hiên, nhịn không được cong lên khoé miệng.
Nàng hôm nay không chỉ thành công ngăn cản Liễu thị vào cửa, còn ly gián quan hệ của cha cùng Liễu thị.
Đây là kiếp trước nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng kế tiếp vẫn còn nhiều chuyện chờ nàng đi làm.
Tỉ như, từ hôn.
Thế nhưng lúc này Trình Đức Ngữ vẫn còn đang ở Trường An học.
Dù nàng muốn từ hôn cũng không có lý do, phải đợi hắn trở về mới được.
Lúc dùng bữa tối, tâm tình Nam Bảo Y quá tốt, nhịn không được ăn hơn hai bát cơm.
Hà Diệp đem thêm cho nàng một chén canh trắng sữa, " Tiểu thư uống thêm chút canh cá, đây là Dư Vị cẩn thận chuẩn bị, bổ thân dưỡng nhan, uống nhiều một chút sẽ trở lên đẹp nha.
Qua hai mươi ngày nữa chính lễ thưởng hoa, đến lúc đó tiểu thư nhất định phải xinh đẹp đi tham dự."
Lễ thưởng hoa?
Nam Bảo Y sững sờ.
Cẩm Quan thành hàng năm đều có lễ thưởng hoa, cũng sẽ tổ chức thịnh hội ở hồ Bích Ba ngoại ô.
Thịnh hội náo nhiệt, quyền quý trong thành đều sẽ tới dự tiệc.
Trong hội trường, còn đặc biệt nhằm vào thiếu niên thiếu nữ tạo cuộc thi tài nghệ.
Là cơ hội cho những người trẻ tuổi biểu diễn tài hoa cùng mỹ mạo tuyệt hảo.
Nam Bảo y nhớ kiếp trước thịnh hoa hội năm nay nàng tơi chơi đùa vừa vặn mẫu thân Trình Đức Ngữ cũng tới.
Nam Yên giật dây nàng trước mặt bà bà tương lai biểu hiện tốt một chút.
Thế là là nàng hứng thú bừng bừng đi báo danh tham gia khảo giáo, kết quả lại náo ra chuyện cười lớn.
Mà mẫu thân Trình Đức Ngữ không chỉ không ra mặt bảo vệ nàng, ngược lại dẫn đầu đám người chế giễu mỉa mai.
Nghĩ kỹ lại, ngay từ đầu Trình gia đã chướng mắt người con dâu này?
Nhưng lúc đó Nam Yên lại rực rỡ hào Quang, cầm kỳ thi họa toàn bộ đều đoạt được vị trí thứ nhất.
Tài đức vẹn toàn lại còn có khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp, tự nhiên phi thường được các quyền quý yêu thích.
Từ đó trở đi, rất nhiều quan to hiển quý đến nhà cầu hôn Nam Yên.
Thanh danh tài nữ của nàng hát vang khắp Thục quận, hoàn toàn che lấp quang hoa của các nữ nhi khác Nam gia.
Một thế này...
Nam Bảo Y ánh mắt phát sáng.
Nàng không chỉ muốn ngăn cản Nam Yên nổi danh, nàng còn muốn đi tới trước sân khấu, tẩy đi thanh danh bao cỏ ngang ngược bốc đồng.
Hà Diệp thấy tiểu thư nhà mình cười như tên trộm, biết nàng chỉ sợ lại đang đánh cái chủ ý mưu ma trước quỷ gì đó.
Nàng khuyên nhủ: " Tiểu thư, ngài còn không có tư cách vào so tài, chỉ có tại chỗ trả lời một đạo Tứ Thư Ngũ Kinh câu hỏi vào cửa mới có tư cách tham gia tranh tài."
Ách...
Tứ Thư Ngũ Kinh...
Nam Bảo Y khó sử ôm lấy khuôn mặt nhỏ.
Kiếp trước, nàng chính là vì truyện này mà náo ra chê cười.
Nàng ngay cả Tứ Thư Ngũ Kinh là loại sách nào cũng không biết, làm sao mới có thể trả lời câu hỏi vào cửa.
Cuộc sống thực sự là quá khó khăn nha!
Nàng phiền muộn nhấp một hớp canh cá, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, " Quả nhiên mười phần ngon."
" Đúng không? Dư Vị tay nghề khá tốt."
" Ngươi lấy thêm một chén đưa qua Tùng Hạc viện, kêu tổ mẫu nếm thử."
Nam Bảo Y phân phó, uống xong non nửa bát canh cá, thấy còn thừa lại rất nhiều, liền gọi thị nữ đựng vào hộp cơm, tự mình đem đi thư phòng.
Văn tự bán mình của Liễu thị là Tiêu Dịch mua.
Nàng phải thật tốt hồi báo hắn.
Hoàng hôn mặt trời lặn về tây, trong thư phòng đã lên đèn.
Thiếu niên toàn thân y phục màu đen ngồi ngay tại bên cửa sổ, lật xem mấy tấm chữ lớn.
Là mấy tấm luyện chữ của Nam Bảo Y mấy hôm trước.
Mỗi một tấm đều viết đầy tên của hắn, nét bút tú mỹ như vẽ mà có khí khái.
Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng ra, bộ dáng tiểu cô nương ngồi trong đình nghỉ ở vườn hoa tập viết theo chữ mẫu...
" Nhị ca ca."
Tiếng kêu thanh thuý ngọt ngào bỗng nhiên vang lên.
Tiểu cô nương mang theo hộp cơm hứng thú bừng bừng tiến vào.
Tiêu Dịch lập tức dùng giấy tuyên che khuất mấy tấm giấy chữ, trầm giọng: " Không biết gõ cửa?"
Nam bảo Y quét miệng, không vui lui ra ngoài, miễn cưỡng gõ cửa hai cái, " Nhị ca ca."
" Vào."
Quyền thần đại nhân thật sự là lắm chuyện...!Nam Bảo Y suy nghĩ, đem hộp cơm bỏ lên trên bàn, " Nhị ca ca, ta tới đưa đồ ăn khuya cho ngươi nha!"
「 where is your love 」.