C204: mật thư của nhị ca ca.
" Tổ mẫu!"
Nam Bảo Y chạy chậm lên bậc, vừa kêu một tiếng, liền bị Quý ma ma ngăn lại.
Lão nhân đem nàng dắt tới bên cạnh, ôn thanh nói:" Lão phu nhân đang nổi nóng, Bảo Y tiểu thư vẫn không nên vào thì tốt hơn."
Nam Bảo Y ra vẻ nhu thuận:" Ma ma, lúc ta mang Hoàng công tử tới hoa viên, ai biết nửa đường liền không thấy hắn đâu.
Không biết hắn đi chỗ nào? Không phải là tổ mẫu giận ta đãi khách không chu toàn?"
" Tất nhiên không phải giận Bảo Y tiểu thư."
Quý ma ma từ ái trấn an, nhưng lại không nói nên lời nguyên nhân cụ thể.
Tiểu thư nhà mình còn là cô nương chưa xuất giá, không nên nói ra tai nạn xấu hổ Hoàng thiếu đông gia để trần ngực.
Nam Bảo Y lại hỏi:" Ma ma, việc hôn sự của tiểu đường tỷ thế nào rồi?"
" Lão phu nhân cùng Hoàng gia bàn luận không vui vẻ, mối hôn sự này, sợ là không thành." Quý ma ma nói thẳng," Chọn rể cho tứ tiểu thư, cũng không phải mua thức ăn, không thể gấp gáp.
Theo lão nô thấy, vẫn nên chậm rãi tìm."
" Đúng vậy nha.
Ta dù nhỏ tuổi, nhưng cũng biết đạo lý dục tốc bất đạt.
Huống chi, ta cũng hy vọng tiểu đường tỷ có thể ở lại trong phủ chơi với ta thêm hai năm nữa đâu!"
Nam Bảo Y nói xong, tâm tình vô cùng tốt cáo từ rời đi.
Hoàng Ân không xứng với tiểu đường tỷ nàng, nàng nhất định phải tự thân đi tìm cho tiểu đường tỷ một mối hôn nhân hiển hách mới được!
Thời gian đã đến tết Nguyên Tiêu.
Nam phủ khắp nơi đều treo đèn, đèn cung đình, đèn đầu thú, đèn hoa cỏ, đèn kéo quân khắp nơi đều có, muôn màu muôn vẻ, không thua gì một lễ hội hoa đăng ngoài chợ.
Trên đèn dán câu đố, đoán đúng đáp án, có thể bóc trang giấy đi tìm lão quản gia đối đáp án.
Chờ lúc nửa đêm kiểm kê, người đoán đúng nhiều câu đố nhất sẽ được khen thưởng.
Đây là phong tục tết Nguyên Tiêu hơn hai trăm năm của Nam gia, nha hoàn gia đinh đều có thể tham gia, không câu lệ địa vị cao thấp quý tiện.
Cho nên mới đến lúc chạng vạng tối, bọn thị nữ liền đã lấy ra đồ váy mới, ăn mặc so với ngày thường càng xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy tới vườn.
Nam Bảo Y giúp Hà Diệp đeo lên một cây kim trâm luỹ châu, cười tủm tỉm nói:" Hà Diệp nhà ta, chưng diện phá lệ đẹp mắt! Ngươi tối nay không cần theo ta, tự mình đi hoa viên đoán câu đố đi."
Hà Diệp không tình nguyện," Những năm nay đều là nô tỳ đi theo ngài, năm nay sao có thể có ngoại lệ? Trong vườn nhiều người, vạn nhất có tên nào có mắt không tròng va chạm ngài thì làm sao bây giờ?"
Nam Bảo ấy ngượng ngùng.
Nàng liếc mắt nhìn ống trúc mặc ngọc treo dưới cửa.
Sáng sớm hôm qua, nàng nhận được mật tin của nhị ca ca, hẹn nàng tối nay cùng nhau đi ngắm hoa đăng đoán câu đố.
Chẳng biết tại sao, nàng rất không muốn Hà Diệp đi theo...
Nàng cùng quyền thần đại nhân hai người, ăn một chút chè trôi nước thưởng thức hoa đăng thật tốt a!
Nàng dụ dỗ nói:"Không sao đâu Hà Diệp, ta đã lớn rồi a, sẽ không bị người va chạm!"
" Không được! Thời điểm phu nhân qua đời đã dặn dò, muốn nô tỳ chiếu cố tiểu thư thật tốt.
Vì vậy, nô tỳ nhất định phải theo sát ngài một tấc không rời!"
Hà Diệp bóp bóp tay, một bộ biểu lộ thấy chết không sờn!
Nam Bảo Y rất muốn khóc.
Nàng đành phải đáp ứng để Hà Diệp đi theo, đợi đến lúc tới vườn, lại lấy cớ đem nàng đẩy đi liền được.
Ai biết vừa rời khỏi phòng ngủ, Nam Bảo Châu liền mang theo tiểu công gia tới.
" Kiều Kiều, ta tươi tìm ngươi cùng đi ngắm hoa đăng đoán đố đèn." Nam Bảo Châu thân thiết nhiệt tình kéo tay nàng lại," Hai tỷ muội chúng ta nhất định phải phát huy thật tốt, sóng lớn đãi cát, nhất định phải tranh được đệ nhất! Tới lúc được khen thưởng, hai ta chia đôi a!"
Nam Bảo Y:"...."
Thế nhưng nàng cùng quyền thần đại nhân đã hẹn trước a!
Ủy khuất!
Lúc sắp ra khỏi Tùng Hạc viện, Trình Diệp Nhu cùng Nam Quảng tới.
Trình Diệp Nhu biết rõ địa vị của Nam Bảo Y trong Nam gia, biết giải quyết được nàng liền có thể giải quyết được lão phu nhân, bởi vậy đối đãi nàng đều là vẻ mặt mười phần ôn hoà:" Tối nay là tết Nguyên Tiêu, trong hoa viên rất náo nhiệt.
Ta cùng phụ thân ngươi đã hẹn xong, muốn cùng Kiều Kiều thưởng thức hoa đăng, cũng coi như tiểu gia chúng ta đoàn viên."
Từ lúc Nam Quảng cưới Trình Diệp Nhu, khí chất cả người cũng thay đổi.
Hắn cùng Trình Diệp Nhu mười ngón tay đan xen, dáng tươi cười ôn nhu:" Đúng vậy a Kiều Kiều, mẫu thân ngươi nghĩ đến ngươi, sợ ngươi tết Nguyên Tiêu cô đơn, bởi vậy tới bồi ngươi chơi, ngươi có cao hứng hay không?"
Nam Bảo Y:"...."
Trước kia không thấy cha nàng thân cận, bây giờ nàng có việc, hắn ngược lại đuổi tới thân cận.
Đều nói nữ nhi là tình nhân kiếp trước của phụ thân, nàng liền không giống, nàng chỉ sợ là cừu nhân của cha nàng, còn là cái loại bới mộ tổ kia.
Nhưng nhiều người ở bên như vậy, nàng sao có thể thì thầm to nhỏ với quyền thần đại nhân...
Nàng có nhiều chuyện muốn nói với hắn nha!
Nàng xoa xoa khăn tay nhỏ, có khổ mà khó nói ra khỏi Tùng Hạc viện.
Đi vào vườn hoa, đã là ánh chiều tà le lói.
Tiếng sáo trúc, đàn tranh không dứt bên tai, đèn lồng đều đã được đốt lên, cả lâm viên lớn như vậy giống như được mạ vàng bởi biển đèn, hoa tiền nguyệt hạ, cầu đá đình đài, lầu các thấp thoáng, khắp nơi đều hương mai phảng phất, hoan thanh tiếu ngữ.
Nam Bảo Y đi theo phụ thân, thỉnh thoảng nhìn quanh bốn phía, nhưng đều không trông thấy thân ảnh quyền thần đại nhân.
Chẳng lẽ tối nay hắn không tới sao?
Trong lòng thiếu nữ thất lạc, lúc Nam Bảo Châu bắt lấy tay nàng, ngạc nhiên đem đèn kéo quân lớn cho nàng nhìn, lại vội vàng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Thiếu niên nàng nhớ mong, lại vẫn đang chờ tại Triều Văn viện.
Phòng ngủ thấp thoáng ánh nến.
Tiêu Dịch ngồi trên giường, mặc áo ngủ đơn bạc, ngay cả tóc cũng không được chải vuốt tốt.
Hắn mặt không thay đổi khép tay áo.
Đám nha hoàn quỳ đầy đất, trong tay mỗi người đều bưng lấy một bộ cẩm bào.
Bên trên giá gỗ, cũng treo đầy áo bào.
Tiêu Dịch đều đã thử qua tất cả, không hài lòng đổi lại.
Dư Vị bưng nước trà từ ngoài tiến vào, mắt thấy nội thất bừa bộn, lại nhìn chủ tử nhà mình sắc mặt âm trầm, lập tức liền hiểu ý nghĩ của hắn.
Chủ tử lần đầu hẹn Bảo Y tiểu thư ngắm hoa đăng, đây là ngại y phục nhìn không đẹp.
Nàng buông trà nước xuống:" Hội đèn lồng trong hoa viên đã bắt đầu, chủ tử lại không đi qua, liền không kịp đoán đố đèn.
Bảo Y tiểu thư, vẫn chờ chủ tử đâu."
Nàng cầm lấy một kiện cẩm bào cổ tròn tay áo hẹp màu đỏ sậm," Ngày trước chủ tử luôn mặc ngoại bào đen, đêm nay thử cái màu đỏ sậm này một chút.
Tay cùng cổ áo đều dùng kim tuyến thêu hoa văn bảo tướng, điệu thấp mà không mất đi ổn trọng, phối hợp đai lưng da hoàng kim khảm ngọc, có thể làm nổi bật dung mạo của chủ tử."
Tiêu Dịch nhíu mày.
Dư Vị phụng dưỡng hắn nhiều năm, biết hắn đây là động tâm.
Nàng mỉm cười tiến lên, cung kính quỳ xuống đất:" Thỉnh chủ tử thử đồ!"
Vườn hoa.
Nam Bảo Y lẻ loi ngồi trên cầu đá, ôm một chiếc đèn con thỏ, cảm xúc rất sa sút.
Bên trái nàng, Nam Bảo Châu cùng Ninh Vãn Chu chơi đoán chữ.
Nam Bảo Châu:" Một cái lão đầu, không đi không chạy, mời hắn đi ngủ, hắn chỉ lắc đầu , đây là cái gì?"
Ninh Vãn Chu:" Con lật đật."
Nam Bảo Châu:" Oa, Vãn Vãn thật lợi hại, ta muốn ôm ngươi một cái!"
Ninh Vãn Chu:" Ta cự tuyệt."
" Ôm lấy!"
Nam Bảo Châu ôm hắn.
Thiếu niên mười ba tuổi, trong quang ảnh hoa đăng lặng lẽ đỏ vành tai.
Nàng nhìn phải, Trình Diệp Nhu đang cùng cha nàng chàng chàng thiếp thiếp.
Trình Diệp Nhu:" A Quảng thật giỏi, câu đố khó như vậy cũng có thể đoán được!"
Nam Quảng:" Ha ha ha, phu quân ngươi luôn rất giỏi, không chỉ riêng phương diện giải đố này nha!
C205: Lần đầu chủ động hẹn tiểu cô nương ngắm hoa đăng.
Trình Diệp Nhu:" Nhiều người như vậy, cũng không biết xấu hổ..."
Nam Quảng ngượng ngùng cúi đầu, cùng nàng chăm chú mười ngón đan xen.
Nam Bảo Y chống cằm nhìn trời.
Vì vậy, hai đôi này đem nàng mời tới có ý nghĩa gì đâu?
Đút cẩu lương cho nàng?
Hà Diệp đi lấy câu đố vội vàng chạy về," Xảy ra chuyện! Tiểu thư, Nam Cảnh đột nhiên nổi điên chạy tới hoa viên, phá rất nhiều hoa đăng!"
"Nam Cảnh nổi điên?" Nam Bảo Y hiếu kỳ.
Nơi xa ẩn ẩn truyền tới tiếng bạo động, ước chừng quả nhiên là nổi điên.
Nàng nhìn về phía Nam Quảng.
Phụ thân sắc mặt lập tức trở lên mười phần ngưng trọng, nghiêm mặt nói:" Nhu nhi, Kiều Kiều, hai ngươi chờ ở đây, ta đi qua xem một chút hắn nháo cái gì."
Hắn lo lắng đi qua.
Nam Bảo Y lường trước, ước chừng là âm mưu vậy nặng lãi đã bị bại lộ.
Nàng đề nghị:" Trình di, chúng ta cũng đi xem một chút đi?"
Một đoàn người đi tới nơi náo nhiệt, chỉ thấy Nam Cảnh mặc áo khoác cũ đơn bạc, trong mắt đều là tơ máu, như phát điên đạp nát một chiếc hoa đăng lưu ly trân quý.
Hắn thất tha thất thểu, tránh khỏi tay Nam Quảng," Ta muốn tìm Nam Bảo Y, ta muốn tìm tiện nhân kia! Gọi nàng ra đây, gọi nàng ra đây đối chất! Ta muốn giết nàng!"
Nam Quảng tức giận phát khóc.
Nhi tử của hắn từ trước tới nay đều hăng hái, làm sao bây giờ lại biến thành cái dạng này?
" Cảnh nhi a" hắn tận lực khuyên bảo," Kiều Kiều đắc tội ngươi chỗ nào, ngươi nói ra đi, phụ thân tìm nàng nói chuyện.
Ngươi làm như thế này, sẽ hù dọa nữ quyến hậu viện!"
" Ngươi tránh ra!"
Nam Cảnh đột nhiên đẩy hắn ngã ra mặt đất.
Nam Bảo Y có chút nâng cằm lên, đi vào trong đám người.
Nàng đỡ Nam Quảng dậy, hướng Nam Cảnh hỏi:" Ngươi tìm ta?"
" Nam Bảo Y, ngươi còn dám đi ra?"
Thiếu nữ cười khẽ:" Vì sao ta lại không dám đi ra?"
Nam Cảnh nghiêm nghị:" Hồi trước ta có nhận thức một vị lão bản cho vay nặng lãi, hắn giật dây ta cùng hắn làm ăn, thế nên ta đem bút mực giấy nghiên cùng áo khoác lông chồn đều đem đi cầm cố làm tiền vốn giao cho hắn.
Bây giờ mới trôi qua chưa đến nửa tháng, ta tới cửa hàng tìm hắn, vậy mà cửa hàng của hắn lại người không nhà trống! Hơn một ngàn lượng bạc trắng của ta, toàn bộ trôi theo dòng nước!"
" Nam Cảnh ca ca kinh nghiệm sống không nhiều, bị người lừa gạt cũng là có, liền quan gì tới ta?"
" A, ta hoài nghi lão bản cho vay nặng lãi kia, chính là ngươi chỉ điểm! Nam Bảo Y, ngươi hủy đi quan lộ, tiền đồ của ta bây giờ ngay cả con đường kinh thương còn lại cũng muốn hủy đi, tâm địa ngươi thật độc ác!"
Dáng tươi cười của Nam Bảo y càng tăng lên.
Nàng ôn thanh nói:" Ta chỉ là một tiểu thư khuê các, trừ đi Ngọc Lâu Xuân xem kịch, ngày bình thường rất ít ra ngoài.
Ta làm sao có thể nhận biết lão bản cho vay nặng lãi, sao có thể để hắn đi lừa ngươi đâu?"
Nha hoàn gia đinh vây xem, nhao nhao tán thành.
Hà Diệp chống nạnh, không vui nói:" Nam Cảnh công tử, tiểu thư nhà ta là người thiện tâm nhất, tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện mưu hại tay chân này.
Ngươi vô duyên vô cớ nói xấu tiểu thư nhà ta, thật đáng ghét!"
Bọn hạ nhân trong phủ đều được Nam Bảo Y thưởng qua, lại là nhìn nàng lớn lên, đương nhiên phải đứng về phía nàng.
Trong lúc nhất thời bốn phía đều là âm thanh nghị luận, tất cả đều là tán dương Nam Bảo Y, hạ thấp Nam Cảnh.
Nam Cảnh giận không kiềm được:" Nam Bảo Y, ta không dễ chịu, ngươi cũng đừng nghĩ sống tốt! Mặc dù không có chứng cứ, nhưng ta biết là chính ngươi làm! Ta giết ngươi, ta giết ngươi!"
Hắn liều lĩnh chạy về phía Nam Bảo Y, cách thật xa liền duỗi hai tay ra, ý đồ muốn bóp chết nàng.
Nhưng xung quanh có nhiều gia đinh như vậy, há có đạo lý ngồi nhìn không quản.
Bọn hắn nhao nhao ngăn Nam Cảnh lại.
Bởi vì chán ghét Nam Cảnh, vì vậy bọn hắn một bên khuyên can, một bên lặng lẽ đập quyền vào phần bụng của hắn, hạ thủ phải gọi là một tên cũng không lưu tình!
Nam Cảnh đau đớn.
Cách bóng người lay động, ánh mắt hắn đỏ hồng, gắt gao nhìn về phía Nam Bảo Y.
Thiếu nữ đứng dưới hoa đăng, xinh đẹp tinh xảo, cười nhẹ nhàng.
Hắn càng tức!
Bởi vì Nam Cảnh phá khá nhiều hoa đăng, nên quanh cảnh nơi này có chút ảm đạm, người ngoài nhìn thấy người người nhốn nháo, náo thành một mảnh, suy đoán là Nam Cảnh phát cuồng bị đám gia đinh bắt lại.
Nhưng lại không biết Nam Cảnh bị đám gia đinh kia vặn lấy tay, đối với hắn quyền đấm cước đá, muốn trút giận cho tiểu thư nhà bọn hắn.
Nam Cảnh bị người che miệng lại, mắng cũng không mắng lại, kêu cũng không kêu được, cuối cùng bị đạp thành trọng thương phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất bất tỉnh.
Đám gia đinh tản ra, hai mắt nhìn nhau.
" Cảnh nhi!"
Nam Quảng nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Nam Cảnh, quát to một tiếng nhào tới.
Hắn ôm lấy đầu Nam Cảnh, tức giận nhìn về bốn phía:" Các ngươi làm gì Cảnh nhi? Có phải các ngươi đem Cảnh nhi hại thành dạng này?"
Một đám gia đinh nhao nhao lắc đầu:
" Đâu có a, chúng ta chỉ ngăn hắn lại, không để hắn mưu hại tiểu thư mà thôi!"
" Chúng ta không làm gì cả, cái gì cũng không biết!"
" Các ngươi..."
Nam Quảng tức giận đến nói cũng không nói ra được.
Nam Bảo Y không muốn những gia đinh này chịu phạt.
Nàng tiến lên, ngồi xuống bên người Nam Cảnh, nhìn nửa ngày, nghiêm mặt nói:" Cha, nữ nhi thấy, có lẽ Nam Cảnh ca ca là lửa công tâm, bởi vậy mới bị thổ huyết, không liên quan tới bọn họ."
Những gã gia đinh kia đều chọn phần bụng mà đánh, từ ngoài nhìn vào, cũng không nhìn ra cái thương thế gì.
Nàng thuận miệng bịa chuyện, khẳng định cha nàng sẽ tin.
Nam Quảng vừa tức giận vừa đau lòng, vội vàng nói:" Đem công tử đỡ tới cái đình bên kia, lại đi thỉnh Khương thần y tới đây! Khương thần y nhất định có thể điều trị được!"
Tuỳ tùng của hắn lập tức đi mời Khương Tuế Hàn.
Nam Bảo Y phân phó tỳ nữ, bổ sung lại những hoa đăng bị Nam Cảnh đập nát.
Nàng bồi tiếp Nam Cảnh vào cái đình, để khi Khương Tuế Hàn tới có thể thống nhất khẩu cung, Nam Cảnh là tức giận sôi sục mới bị thổ huyết.
Nàng ngồi tại trên ghế, trong ngực vẫn ôm đèn con thỏ.
Nơi xa đèn đuốc sáng trưng, nhưng thủy chung nàng không tìm được thân ảnh nhị ca ca.
Đã nói tối nay cùng nhau thưởng thức hoa đăng, sao hắn còn chưa tới?
Triều Văn viện, phòng ngủ.
Tiêu Dịch mặc bào cổ tròn đỏ, thắt đai lưng hoàng kim khảm ngọc, trầm ngâm ngồi trên giường.
Trước mặt có mười tám tỳ nữ quỳ gối, trở gì tay đều bưng khay sơn hồng, trong khay đặt các đôi giày mới tinh, đang chờ đợi hắn lựa chọn.
Dư Vị cẩn thận từng li từng tí:" Chủ tử không nhìn trúng?"
Tiêu Dịch mặt không cảm xúc.
Những đôi giày này đeo ngày bình thường cũng thôi đi, tối nay là lần đầu tiên hắn hẹn tiểu cô nương đi ngắm hoa đăng, đương nhiên mọi thứ đều phải tinh xảo, há có thể qua loa?
Dư Vị đưa tay.
Mười tám thị nữ lập tức lui xuống.
Lại có mười tám tỳ nữ khác bưng theo khay giày khác tiến lên, vẫn cung kính quỳ xuống, chờ chọn lựa.
Dư Vị nhìn về phía chủ tử nhà mình.
Hắn liếc mắt nhìn qua từng đôi, sắc mặt từ đầu tới cuối đều không có một gợn sóng.
Đây là ý tứ không chọn trúng.
Nàng đành phải khoát khoát tay, lại thay đổi một nhóm khác lên.
Nhưng lựa chọn giày, lại làm ra tư thế muốn tuyển phi, đoán chừng khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình chủ tử nhà nàng.
Nàng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.(ahr)
Cái canh giờ này hội đèn lồng trong ngoài hoa viên đã tiến hành được nửa canh giờ, không biết Bảo Y tiểu thư chờ đến nóng nảy không.
Nàng không thể làm gì khác hơn nói:" Chủ tử, ngài xem, cặp giày này thật không tệ.
Giày da trên mép lại dùng kim tuyến thêu đầy hoa văn bảo tướng, cùng hoa văn trên ngoại bào của ngài không sai biệt, có dị khúc động công chi diệu.
Phối hợp như thế, lại càng tăng thêm khả năng làm nổi bật vẻ anh tuấn tiêu sái của ngài."
C206: Rất trễ, nàng cũng nguyện ý chờ.
Tiêu Dịch bắt bẻ nhìn lại.
Mặc dù cảm thấy chưa đủ mười phần hoàn mỹ, nhưng cũng may là rất hợp với ngoại bào của hắn.
Hắn duỗi chân," Liền chọn cặp này."
Tiểu nha hoàn hầu hạ hắn đeo giày, Dư Vị tán thán nói:" Chủ tử mặc bộ này, đi tới hoa viên tất nhiên sẽ dẫn tới nhiều người chú ý.
Chắc hẳn Bảo Y tiểu thư, cũng sẽ cảm thấy chủ tử so với ngày thường càng thêm ngọc thụ lâm phong."
Tiêu Dịch đứng trước giương đồng.
Hắn ngắm trái ngắm phải, cảm thấy miễn cưỡng chấp nhận.
Dư Vị không kịp chờ đợi nói:" Chủ tử, hiện tại muốn đi vườn hoa sao?"
Tiêu Dịch đưa tay sờ lên búi tóc.
Nghĩ nghĩ, hắn ngồi vào bàn gương," Chải lại tóc cho bản hầu."
Dư Vị:"...."
Chải lại tóc?
Lại có muốn đi tắm thêm lần nữa hay không?
Nàng miễn cưỡng cười nói:" Chủ tử, chải lại lần nữa sẽ rất trì hoãn thời gian.
Ngài mới tắm cùng chải tóc lúc trưa, bây giờ vẫn cẩn thận tỷ mỉ như cũ, không cần tháo ra chải lại lần nữa."
Nàng nhắc tới tắm, ngược lại khiến Tiêu Dịch linh quang loé lên.
Nói đến buổi chiều hắn mới đi địa lao một chuyến, tự tay đưa Hồng Lão Cửu quy thiên.
Cũng không biết có bị nhuộm mùi máu tanh hay không.
Hắn đứng dậy, hướng gian phòng đi vào.
Dư Vị không hiểu:" Chủ tử?"
" Chuẩn bị nước nóng, bản hầu muốn tắm rửa thay quần áo."
Dư Vị:"...."
Vì lẽ đó lễ hoa đăng tối nay, chủ tử nhà nàng còn muốn đi hay không?
Vườn hoa.
Khương Tuế Hàn đong đưa quạt xếp, không nhanh không chậm bước vào đình nghỉ mát.
Nam Quảng vội vàng thở dài hành lễ:" Khương thần y, Cảnh nhi vừa rồi thổ huyết ngất đi, làm phiền ngươi tranh thủ thời gian chuẩn trị cho hắn!"
Khương Tuế Hàn không mặn không nhạt đáp ứng.
Hắn ngồi xuống, chính lúc bắt mạch cho Nam Cảnh.
Nam Bảo Y đứng lưng Nam Quảng, rất cố gắng hướng hắn dùng tay ra hiệu.
Hà Diệp ở bên cạnh nhìn không hiểu, hơi kém nghĩ là tiểu thư nhà mình bị kinh phong.
Khương Tuế Hàn nhíu mày một chút, bỗng nhiên cao thâm khó dò gật đầu, cho thấy chính mình đã lĩnh ngộ tin tức nàng muốn truyền đạt.
Hắn nghiêm mặt nói:" Nam tam gia, Nam Cảnh công tử bởi vì lửa công tâm, bởi vậy dẫn tới thổ huyết ngất đi."
Hà Diệp kinh ngạc.
Tiểu thư nhà nàng làm những cái thủ thế kia, thần tiên cũng không nhìn ra có ý nghĩa gì.
Chẳng lẽ Khương thần y cùng tiểu thư, là dùng ý niệm câu thông?
Nam Quảng hỏi:" Vậy, khi nào Cảnh nhi có thể tỉnh lại?"
" Ít nhất dăm ba tháng, nhiều thì bảy tám năm."
Nam Quảng kinh hãi:" Lâu như vậy? Ngươi có phải xem lầm bệnh a?!"
"Ngươi xem thường y thuật của ta?"
Nam Quang ngượng ngùng:" Cũng không phải..."
" Đương nhiên, cũng có biện pháp để hắn sớm tỉnh lại." Khương Tuế Hàn khoe khoang mê hoặc.
Nam Quảng kinh hỉ:" Biện pháp gì?!"
" Xung hỉ.
Chỉ cần chọn một cô nương thành thân với hắn, trong lòng hắn vui vẻ, khí huyết liền có thể đả thông hai mạch Nhâm Cốc, nói không chừng có thể lập tức tỉnh lại.
Vừa vặn, ta nghe nói Nam Cảnh công tử có sẵn một vị hôn thê, có lẽ nàng sẽ cam tâm tình nguyện."
" Xung hỉ? Xung hỉ tốt!" Nam Quảng cười lớn tán dương," Ta cũng từng nghe nói qua, có người sắp chết, kết quả trong nhà xung hỉ cho hắn, hắn liền lập tức khoẻ mạnh! Khương thần y, vậy ta liền mang Cảnh nhi về tiền viện, kêu Liễu Liên Nhi chuẩn bị một chút, ngày mai liền thành hôn."
Nói xong, chỉ huy gia đinh nâng Nam Cảnh nhanh chóng trở về tiền viện.
Nam Bảo Y đưa mắt nhìn bọn hắn đi xa, hướng Khương Tuế Hàn dựng ngón tay cái, dáng tươi cười ngọt ngào:" Khương đại ca thật giỏi!"
Không chỉ giúp những gia đinh kia che đậy, còn thúc đẩy Nam Cảnh cùng Liễu Liên Nhi mau chóng thành thân.
Liễu Liên Nhi là cái ngại bần yêu giàu, một khi phát hiện mình phải cùng loại nam nhân mất tiền đồ như Nam Cảnh buộc chung một chỗ, tuyệt đối sẽ đi tìm Hoàng Ân làm nơi nương tựa.
Chờ khi Nam Cảnh tỉnh lại, hắn sẽ phát hiện hắn có cái mũ mới, còn là màu xanh!
Khương Tuế Hàn hiếu kỳ:" Sao có một mình ngươi ngắm hoa đăng? Nhị ca ca ngươi đâu?"
Hắn nhớ tên kia từ lúc trưa liền bắt đầu giày vò, vì muốn bồi Nam tiểu ngũ tham gia hội đèn tết Nguyên Tiêu.
Làm sao hắn cũng đã tới, tên kia còn chưa thấy đâu?
Trong mắt phượng của Nam Bảo Y lướt qua ảm đạm.
Nàng nhẹ nhàng níu lấy khăn thêu, nhỏ giọng nói:" Có thể hắn sẽ không tới."
Khương Tuế Hàn nhíu mày.
A, vợ chồng trẻ sợ là náo ra mâu thuẫn.
Hắn thương tiếc Nam Bảo Y cô đơn chiếc bóng, thế nên đề nghị:" Vậy ta cùng ngươi đi đoán đố đèn đi, nghe nói một lúc nữa sẽ có múa rồng múa sư tử, ta nhất định phải nhìn một lần cho thỏa."
Múa rồng múa sư tử, là truyền thống tết Nguyên Tiêu.
Bình thường đều từ quan phủ địa phương tổ chức, mời đội múa về biểu diễn trên phố, nhà ai châm pháo, liền sẽ múa trước cửa nhà đó một lát.
Thường thường sẽ có đám tiểu hài tử lớn, nhảy cẫng hoan hô chạy phía sau đội múa, lấy rút được một rúm lông sư tử làm vinh.
Nghe nói người rút được một rúm lông kia, có thể được thần linh phù hộ, một năm bình an thuận lợi.
Mà Nam phủ phú quý, hằng năm đều sẽ tự lấy bạc ra mời một đội múa tới lâm viên biểu diễn, đây cũng là tiết mục tết Nguyên Tiêu đám tiểu bối trong phủ yêu thích nhất.
Nam Bảo Y cùng Khương Tuế Hàn dạo quanh vườn.
Hắn nói chuyện thân thiết, cùng hắn ngắm đèn nói chuyện, giống như bạn cũ trùng phùng, là một loại hưởng thụ.
Nhưng là thiếu nữ lại không quan tâm.
Nàng nghe tiếng đàn nơi xa xăm, nàng trông thấy cầu đá lầu các đèn đuốc sáng rực, khắp nơi đều là náo nhiệt vui vẻ, khắp nơi đều là đoàn viên.
Lúc Khương Tuế Hàn đi lấy câu đố trên đèn kéo quân, nàng đứng bên cạnh hoa đăng, nhẹ giọng thì thầm:
" Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ.Cảnh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, một đêm cá lòng vũ.
Nga nhi cây tuyết liễu hoàng kim lũ, tiếu ngữ doanh doanh ám hương đi.
Giữa chúng sinh tìm người trăm vạn làn, bỗng nhiên quay đầu, người kia lại dưới ánh đèn chập chờn."
Mỗi lần nàng ngừng chân,mỗi lần quay đầu, rất hi vọng như thi từ trong niệm tụng như vậy, tiếp theo mắt liền có thể nhìn thấy người kia.
Thế nhưng là đèn đuốc rã rời chỗ không khác, trong cả vườn náo nhiệt cũng không có hắn.
Bên cạnh nàng, cũng không có hắn.
Chóp mũi Nam Bảo Y cay cay.
Rõ ràng đã nói muốn cùng nàng tham gia tết Nguyên Tiêu, nhưng người đưa lời mời cũng là hắn, lỡ hẹn cũng là hắn...
Nàng đưa tay lên sờ vị trí trái tim.
Nơi này tràn ngập chua xót kỳ quái, là cảm nhận nàng hai đời đến nay chưa từng có.
Nàng, có lẽ lại ngã bệnh bởi vì quyền thần đại nhân...
Nơi xa đột nhiên truyền đến âm thanh náo nhiệt.
Tiếng chiêng trống vang lên, từng đội từng đội bó đuốc tràn vào lâm viên, chiếu sáng sư tử cùng du long thật dài.
Cả vườn đều là tiếng ngạc nhiên la lên, đám tiểu bối vỗ tay đuổi theo du long, coi như bị vấp ngã cũng không kịp chờ đợi liền đứng lên tiếp tục đuổi theo hô to gọi nhỏ.
" A a a!"
Khương Tuế Hàn tựa như tiểu hài tử ngây thơ, cũng hô to theo.
Hắn cao hứng bừng bừng:" Đã thật nhiều năm ta Không tham gia náo nhiệt như này, lúc còn bé ở nhà bà nội tại nông thôn, mới có thể nhìn thấy múa rồng múa sư tử, nhưng không nghĩ nơi này cũng thú vị như vậy...."
Nói nói, bỗng nhiên chú ý tới Nam Bảo Y rũ cụp đầu nhỏ, rất buồn ỉu xìu.
Trong lòng hắn sinh ra cảm giác thương tiếc, là loại thương tiếc huynh trưởng với tiểu muội.
Hắn cười cười, ôn thanh nói:" Đội múa đến đây, Nam tiểu ngũ, ngươi lợi hại như vậy, nhất định có thể lấy được một túm lông.
Túm lông kia rất là cát tường, có thể phù hộ nguyện vọng của ngươi trở thành sự thật."
"Nguyện vọng thành sự thật..."
Nam Bảo Y nâng lên khuôn mặt nhỏ, bên trong mắt phượng lướt qua ánh sáng lấp lánh hào quang.
Nếu như tối nay có thể nguyện vọng thành sự thật, như vậy nàng hi vọng quyền thần đại nhân sẽ đến đúng hẹn.
Rất trễ, nàng cũng nguyện ý chờ.
C207: Ta rất thích nhị ca ca.
Đội múa sư tử tổng cộng có tám con sư tử lớn.
Nghệ nhân biểu diễn múa sư tử gọi là" tượng nhân", biết chút công phu quyền cước.
Bọn hắn khoác len thải cẩm sư tử, trên lắc dưới chuyển, một bên truy đuổi tua cờ tú cầu, một bên làm các loại động tác gương nanh múa vuốt hung manh, dẫn tới đám người liên tục lớn tiếng khen hay.
Đáng yêu nhất chính là con sư tử con kia, thỉnh thoảng còn lăn trên mặt đất một vòng, bộ dáng chổng vó, khiến bọn nha hoàn mười phần yêu thích.
Bởi vì chuyên môn biểu diễn cho Nam gia, vì vậy đội múa cố ý tới trước mặt các cô nương gia, để các nàng rút sợi lông, cầu may mắn.
Nam Bảo Y cảm thấy tối nay có lẽ mình không nên ra ngoài.
Tám con sư tử kia, chẳng biết tại sao, không tới trước mặt nàng.
Lại gần chỉ có một con duy nhất, còn dữ dằn hướng nàng" ngoa ô " một tiếng.
Cái đầu so với chậu rửa mặt còn lớn hơn, trừng lớn mắt đỏ chuông đồng, đối mình" ngoa ô ", Nam Bảo Y bị dọa tới tay run rẩy, cũng không dám rút lông của nó.
Đợi nàng ổn định tinh thần, đầu sư tử kia đã theo nhịp trống chạy đi!
Nàng xoa khăn thêu, trông thấy trên tay các tiểu cô nương khác đều rút một túm lông sư tử.
Thậm chí tiểu công gia còn lấy được một túm lông, tất cả đều đưa cho Châu Châu.
Chỉ có nàng không có túm lông....
Trong nội tâm nàng đột nhiên tuôn ra ủy khuất nồng đậm.
Quyền thần đại nhân không biết tại sao lỡ hẹn, ngay cả con sư tử này cũng khi dễ nàng!
Nàng đỏ mắt, quay người chạy tới một nơi yên tĩnh, ngồi sau mộ lùm cây sơn trà lau nước mắt.
Kiếp trước bị ủy khuất nhiều như vậy đều nhẫn lại được đến nay.
Rõ ràng cảm thấy mình sau khi sống lại có lẽ là cô nương có dũng khí, kiên cường nhất thế gian này.
Nhưng tối nay, vậy mà bởi vì không có túm lông sư tử mà rơi nước mắt....
Nam Bảo Y như vậy, thật là quá vô dụng!
Khương Tuế Hàn đứng trong góc tối, đem hình ảnh nàng khóc thu hết vào mắt.
Mặc dù như vậy hắn vẫn ung dung đong đưa quạt xếp," Xem ra vẫn nên để ta xuất mã a!"
Khương Tuế Hàn đi tới Triều Văn viện, trông thấy nội viện đèn đuốc sáng trưng.
Dư Vị dẫn một đội thị nữ, tay nâng cẩm y, đai lưng vàng, giày...đứng hầu ở bên.
Tiêu Dịch vừa tắm xong, mặc áo ngủ đơn bạc, ngồi trước gương, tỉ mỉ chọn lựa tối nay nên mang cái đỉnh kim quan nào.
" Ông nội của ta!"
Khương Tuế Hàn sụp đổ kêu lên," Ngươi không tới, Nam tiểu ngũ cũng phát khóc rồi, ngươi còn có tâm tư ở trong này trang điểm?"
" Khóc?" Tiêu Dịch sắc mặt thanh tuấn," Ngươi khi dễ?"
" Ta...."
Khương Tuế Hàn thực sự không có lời nào để nói.
Hắn quơ tay múa chân đem chuyện trong hoa viên nói lại một lần," Ngay cả Người kia lại ở ngọn đèn chập chờn cũng đã niệm ra, không phải vì ngươi thì ai? Đáng thương Nam tiểu ngũ trang điểm tỉ mỉ, bị gió lạnh thổi hai canh giờ trong hoa viên, lại không thấy ngươi tới, gọi là một cái thương tâm nha! Tim đều nát thành một đống nha! Ngươi....."
Hắn còn muốn nói nữa, đã thấy trước bàn gương rỗng tuếch.
" A, Tiêu nhị ca ta đâu?"
Hắn vội vàng nhìn xung quanh.
Dư Vị cong môi cười một tiếng.
Chủ tử nhà nàng lằng nhà lằng nhằng trong phòng hai canh giờ, rốt cục chọn ra một bộ y phục hài lòng.
Bây giờ Khương thần y nhắc tới Bảo Y tiểu thư khóc, chủ tử ngay cả y phục cũng không đổi, lập tức đi hoa viên gặp nàng...
Bảo Y tiểu thư, là nữ hài nhi có đại phúc khí nha!
Góc hoa viên.
Trên cây đào treo mấy chiếc đèn cung đình, tản mát ra ánh sáng mông lung.
Mấy bụi hoa sơn trà lặng lẽ nở rộ trong đêm xuân, đỏ thẫm trắng nhạt, giống như mỹ nhân mới nở, phong hoa tập kích người.
Một con sư tử màu cẩm, cầm theo tú cầu từ xa đi tới.
Hắn thấy Nam Kiều Kiều đứng dưới tàng cây, trang điểm so với ngày xưa càng thêm kiều mỹ.
Búi tóc tinh xảo, kim sơ bộ điêu, vòng cỏ như ý, tà váy nhẹ kéo mơ hồ lộ ra giày thêu khảm minh châu.
Lông mày thanh tú che đậy vẻ u sầu, trên lông mi còn may theo nước mắt, đuôi mắt ửng đỏ tựa cánh hoa đào chớm nở, chính đang co lại khóc thút thít yếu ớt.
Là bộ dáng vô cùng ủy khuất.
Đáy lòng Tiêu Dịch tràn ngập đau đớn, buốt nhói như kim đâm.
Là hắn lãnh đạm tiểu cô nương.
Hắn cầm lấy đầu sư tử, trêu ghẹo đụng vào phía sau tiểu cô nương.
" Đừng làm rộn..."
Nam Bảo Y không vui giậm chân.
Thế nên hắn lại đụng đụng.
Nam Bảo Y quay đầu.
Đầu sư tử khổng lồ uy vũ, trừng mắt đỏ chuông đồng lớn, đang đắc ý lắc lư trước mặt nàng.
Nàng cả kinh hét lên một tiếng, chút nữa ngã nhào lên mặt đất.
Tiêu Dịch lấy khăn trùm đầu xuống, dáng tươi cười tuỳ tiện," Nam Kiều Kiều, kinh hỉ sao?"
Chỉ có kinh, không có hỉ.
Nàng cắn cánh môi, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Dịch.
Quyền thần đại nhân thu lại lạnh lùng tự phụ ngày thường, mặc thải sắc tua cờ sư tử, chân đeo một đôi giày vải đen, một tay cầm đầu sư tử, một tay ôm tú cầu lớn.
Hắn kim tôn ngọc quý, chưa bao giờ ăn mặc giá rẻ như vậy.
Thế nhưng hắn đứng dưới ánh hoa đăng, mắt phượng nhàn nhạt cười, so với dĩ vãn bất cứ lúc nào đều muốn ôn nhu trầm ổn.
Nam Bảo Y vốn đã ngưng khóc, chẳng biết tại sao trông thấy Tiêu Dịch như vậy, chóp mũi lại cay cay.
Hắn là Tĩnh Tây hầu tiếng tăm lừng lẫy trên chiến trường, là quyền thần khuấy động phong vân triều đình, cao không thể chạm.
Nhưng lại nguyện ý vì một cô nương nho nhỏ là nàng, mà đóng vai thành người múa sư tử đến dỗ nàng vui vẻ.
Nàng nước mắt dịu dàng, hướng hắn dang hai tay," Ôm!"
Tiêu Dịch mỉm cười," Tay cầm đồ, không ôm được."
Nam Bảo Y nghĩ nghĩ, chủ động ngào vào ngực hắn.
Nàng nhẹ nhàng vòng qua eo thiếu niên, khuôn mặt cọ cọ ngực hắn, giọng nói mềm nhu nhu:" Ta rất thích nhị ca ca..."
Tiêu Dịch hô hấp có chút đình trệ.
Đáy lòng lan tràn cảm giác tê dại, giống như gió xuân thổi qua lâm viên, vô số hạt đậu khấu đỏ lặng lẽ sinh trưởng, đần đần chiếm cứ cánh cửa lòng của hắn.
Hắn ổn định tinh thần, cưỡng chế cỗ rung động nhiệt huyết này.
Hắn cụp mắt nhìn tiểu cô nương trong ngực, nàng mềm mại thơm ngọt, khuôn mặt non mềm, cực kỳ giống chè trôi nước, thật muốn cắn một cái nếm thử mùi vị...
Không đợi hắn tiếp tục mơ màng, bỗng nhiên Nam Bảo Y ngẩng đầu lên, hiếu kỳ hỏi:" Nhị ca ca, ngươi lấy đâu ra bộ đồ sư tử?"
Tiêu Dịch trừng mắt nhìn.
Không có ý nói cho nàng biết, hắn đem người kia đánh một trận mới cướp được bộ trang phục này.
Hắn nâng lên một bên đầu sư tử, thản nhiên nói:" Nghe nói tiểu cô nương cả phủ đều rút được túm lông sư tử, chỉ có Nam Kiều Kiều không nắm được.
Ầy, cái đầu sư tử này, cho ngươi."
" Cho ta?" Nam Bảo Y ngạc nhiên ôm lấy.
Bên trên đầu sư tử đều là lông, nào có đại phúc khí a!
Tiêu Dịch cúi người ghé bên tai nàng, giọng khàn khàn chọc người:" Tiểu cô nương nhà khác có, Nam Kiều Kiều nhà chúng ta, cũng nhất định phải có....".