Thời tiết thanh minh, Cẩm Quan thành mưa xuân kéo dài.
Bên trong Nam phủ cánh hoa rơi phủ kín đường mòn đá xanh, thấm ướt có chút se lạnh.
Tây viện ngoài cửa trời đang mưa phùn bay bay, Nam Bảo Y tựa trên giường trúc, đối với đôi tay nhỏ non nớt trắng trắng mền mền của mình có chút ngẩn người.
Bên ngoài màn đột nhiên truyền đến tiếng gọi:" Kiều Kiều, khách nhân đến phủ đều đã ngồi ở trong viện của tổ mẫu, ngươi sao vẫn còn đang ngủ nha! Mau dậy đi, chúng ta đi tham gia náo nhiệt! "
Tiểu mỹ nhân châu hoàn ngọc minh chậm chậm tiến vào, cười tủm tỉm véo véo má nhỏ của Nam Bảo Y," Hai ngày nay sao lại gầy đi rồi, có phải nha hoàn hầu hạ không tốt?"
Nam Bảo Y quyệt miệng hất tay nàng ra.
Nàng nhìn về phía gương đồng, nữ hài trong gương bất quá mới mười hai tuổi, phấn điêu ngọc trác như con nít trong tranh đồng tử treo ngày tết.
Nàng dưới đáy lòng thở dài, trùng sinh đến trước ngày thành thân thật tốt, làm sao lại trùng sinh đến mười hai tuổi đâu, cũng quá nhỏ đi.
.......
Bị đường tỷ một đường kéo tới phòng khách, nàng trốn sau tấm bình phong, lặng lẽ nhìn vào trong đại sảnh.
Tổ mẫu ngồi nghiêm chỉnh, trùng điệp đem chén trà bạch ngọc đặt trên bàn," Lão tam, tức phụ của ngươi vừa đi chưa đến hai năm, ngươi liền muốn đem ngoại thất dẫn vào cửa, ngươi có nghĩ tới Kiều Kiều phải làm sao hay không?"
Trung niên nam nhân ngồi phía dưới, nho nhã nhẹ nhàng rất có phong độ," Nương, Liễu thị không phải người khắt khe, nàng sẽ đem Kiều Kiều coi như con gái đẻ nuôi dưỡng thật tốt.
Ngài xem, Yên nhi chẳng phải được nuôi dưỡng rất khá sao?"
Nữ hài tử phía sau hắn lập tức đi đến trong sảnh, cung kính hướng lão phu nhân quỳ xuống, " Yên nhi xin thỉnh an tổ mẫu, cũng chúc tổ mẫu thân thể an khang, vạn sự như ý!"
Nữ hài tử niên kỷ mười ba tuổi, mắt hạnh má đào, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào như mật.
Sau tấm bình phong, Nam Bảo Y khuôn mặt tái nhợt.
Kiếp trước cũng là lúc này, do phụ thân đòi hỏi quấy rầy, Liễu thị dẫn một trai một gái tiến phủ, làm kế thê của hắn.
Kế mẫu Liễu thị xác thực rất sủng nàng, nhưng dần dần đem nàng dung túng đến mức vô pháp vô thiên, cho nên nàng trở thành một bao cỏ hoàn khố không coi ai ra cái gì.
Nam Yên là Liễu thị thân nữ nhi, lại được giáo dưỡng thành tiểu thư khuê các, không chỉ đem nàng trở thành kẻ vụng về ngang bướng, thậm chí cuối cùng còn cướp đi nhân duyên của nàng.
Nhân duyên của nàng là Trình Đức Ngữ thứ tử của Thục Trung thái thú.
Nam gia là thương hộ gấm Tứ Xuyên, chi nữ thương hộ có thể gả cho con trai trưởng quan gia, mối hôn sự này xem như trèo cao.
Kiếp trước nàng hoan hoan hỉ hỉ gả đi, không nghĩ tới lại là bắt đầu của cơn ác mộng.
Nguyên lai Trình Đức Ngữ cùng Nam Yên sớm đã có dây dưa tình cảm, hai người sau đại hôn của nàng lại trình diễn từng tràng tiết mục uyên ương số khổ.
Khiến cho mọi người đều cảm thấy nàng Nam Bảo Y là tội nhân ngăn cản người hữu tình, là ác độc nữ phụ truyện xưa trong tình yêu của người khác.
Bước đi của nàng trùng điệp gian khổ, vì lấy lòng Trình Đức Ngữ, không tiếc chủ động vì hắn mà để Nam Yên lấy thân phận bình thê vào phủ.
Nhưng hậu quả là lấy oán báo ơn, Nam Yên cố tình dùng nước sôi làm bỏng hư mặt nàng...
Nam Bảo Y duỗi tay nhỏ ra, run rẩy xoa lên khuôn mặt trơn bóng không tỳ vết.
" Kiều Kiều, ngươi làm sao vậy?" Đường tỷ Nam Bảo Châu lo lắng hỏi thăm.
Nam bảo Y lắc đầu, trong mắt toát ra kiên định.
Nếu đã có cơ hội sống lại một lần nữa, điều đầu tiên nàng phải làm chính là để cho Liễu thị cùng Nam Yên không thể vào cửa Nam gia.
Nàng sợ hãi rụt rè bước ra khỏi tấm bình phong," Tổ mẫu, vị tỷ tỷ này là ai vậy?"
Lão phu nhân đau lòng ôm nàng," Hai ngày trước ngươi từ trên cây ngã xuống đầu bị chấn thương, không ở trong phòng dưỡng cho tốt, thế nào lại chạy ra đây rồi?"
Nam Bảo Y đỏ mắt," Tổ mẫu, đầu ta không sao, vẫn khỏe."
Nàng lại chuyển hướng Nam Yên, tiếp tục làm nũng nói:"Tổ mẫu, vị tỷ tỷ này dáng dấp thật dễ nhìn, thật giống như đào kép trên đài hát hí khúc."
Bọn nha hoàn biến sắc.
Đào kép địa vị ti tiện, đây không phải là biến đổi biện pháp mắng Nam Yên sao?
Các nàng lặng lẽ dò xét Nam Bảo Y cùng Nam Yên, ngũ tiểu thư nhà các nàng phấn điêu ngọc trác, hai hàng lông mày đều là khí chất thư hương, xác thực so với cái ngoại thất này trang trọng hơn nhiều.
Nam Yên quỳ trên mặt đất cũng nhìn Nam Bảo Y.
Nàng chải búi tóc song hoà trơn bóng đáng yêu, mặc gấm Tứ Xuyên vàng nhạt vạt váy dệt hoa sen vàng, cổ tay mang đôi vòng ngọc lục bảo cực phẩm, bên hông treo như ý mạ vàng chuông bạc kêu đinh đang, giày thêu trên đầu còn đính minh châu, toàn thân đều là quý khí.
Cúi đầu nhìn lại chính mình, có thể bởi vì nàng thân là nữ nhi ngoại thất, liền không có gì, nàng cũng không thể lộ những cái kia ra ngoài.
Khó nói lên sự tự ti tràn ngập trong lòng, nàng cắn chắt cánh môi, đáy lòng sinh ra một cỗ nồng đậm oán hận cùng không cam lòng.
Nam Bảo Y đem bộ dáng của nàng thu hết vào mắt.
Nàng khéo léo đi tới trước mắt Nam Yên, mỉm cười đỡ nàng dậy.
Nàng nói:" Trên mắt đất lạnh, tỷ tỷ đừng để nhiễm phòng hàn.
Phụ thân, vị tỷ tỷ này không phải đào kép ngươi mua vào phủ chuyên môn hát hí khúc cho tổ mẫu?"
Nam Quảng xấu hổ," Kiều Kiều, nàng, nàng là nữ nhi của Liễu di ngươi, là tỷ tỷ của ngươi..."
Nam Bảo Y " kinh ngạc " trợn tròn mắt phượng.
Nước mắt dâng dâng, nàng mảnh mai lui lại mấy bước, bỗng nhiên cắn khăn tay nhỏ òa khóc lên.
Nàng quay người nhào vào trong ngực lão phu nhân," Tổ mẫu, phụ thân không cần ta nữa! "
Lão phu nhân vội vàng vỗ lưng trấn an nàng, đông thời mắt hung ác trừng về phía Nam Quảng.
Nam Quảng trong lòng áy náy, nhưng vẫn nhắm mắt nói:" Kiều Kiều, Yên nhi là tỷ tỷ của ngươi, đem nàng dẫn vào phủ, liền sẽ thêm một người thương ngươi, chẳng lẽ không tốt sao? Huống chi tỷ tỷ ngươi đến tuổi bàn chuyện hôn ước, ở trong phủ sẽ dễ kiếm một mối hôn sự tốt hơn.
Kiều Kiều, ngươi lớn, ngươi lên hiểu chuyện, nên giúp tỷ tỷ ngươi."
" Im miệng, không thấy Kiều Kiều đang khóc sướt mướt sao?" Lão phu nhân nghiêm khắc," Mới sáng sớm đã chạy đến chỗ này náo loạn, khiến cho người đau đầu!"
" Nhi tử sai..." Nam Quảng cười theo, lập tức phân phó nha hoàn," Bày đồ ăn sáng lên."
Nam phủ phú khả dịch quốc, đồ ăn sáng không chỉ chú trọng tình xảo, quy củ dùng bữa cũng rất phức tạp.
Bọn thị nữ tiến vào như nước chảy, cung kính đem món ăn bày chỉnh tề lên bàn.
Nam Bảo Y bồi tiếp lão phu nhân ngồi xuống, lắng lẽ nhìn Nam Yên một cái, cố ý nói: "Tổ mẫu, tôn nữ hầu hạ người dùng bữa?"
Nam Quảng vội nói:" Để tỷ tỷ ngươi hầu hạ đi!"
Đây chính là cơ hội tốt nhất để lấy lòng lão phu nhân.Nam Quảng phải tranh thủ cơ hội để lão phu nhân có ấn tượng tốt với Nam Yên.
Nam Bảo Y không nói gì, cười nhẹ tránh ra.
Nam Yên vô cùng có ánh mắt mà tiến lên, từ trong tay thị nữ bưng lấy một chén vàng lớn.
Bên trong chén vàng có đựng chút nước, mùi hương mười phần thơm ngọt.
Có lẽ là canh dùng làm ấm dạ dày đi!
Nam Yên tự tin mỉm cười, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đem chén vàng đặt lên bàn, cầm thìa nhỏ múc ra, cũng kính đưa tới miệng lão phu nhân," Thỉnh tổ mẫu dùng canh."
" Phốc!"
Nam Bảo Châu đang ăn vụng đồ ăn, cười ra tiếng.
Tỳ nữ phục vụ trong sảnh cũng cười theo, trong ánh mắt mỉa mai cùng xem thường cơ hồ còn không che giấu.
Nam Bảo Y khéo hiểu lòng người," Đó là nước thơm dùng để rửa tay."
Nam Yên chỉ biết ngây ngốc đứng tại chỗ.
Nàng nhìn xem Nam Bảo Y, đối phương chậm rãi cuộn một nửa ống tay áo lụa trắng mỏng lên, bên trong tay áo lộ ra một đôi tay nhỏ trắng nõn mền mại, đầu ngón tay tinh tế còn lộ ra một điểm sáng trắng long lanh.
Nàng đem hay tay đặt vào trong nước thơm, thị nữ rải xuống mấy cánh hoa hồng đỏ, hơi nóng tràn ngập, bày ra đại gia khuê tú tinh xảo.
Mà nàng lại đem nước rửa tay, nâng lên cho người uống.....
Da mặt nàng nóng lên, máu xông lên đầu, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Đích thất với ngoại thất, vọng tộc với hàn hộ, tầm mắt kiến thức đúng là như mây với bùn có khác.
Nàng tự ti cắn nát môi, rốt cục nhịn không được lấy tay áo che mặt khóc nức nở.
Đám người hết sức khó xử.
Đến cùng cũng là nữ nhi do ngoại thất xuất sinh, rõ ràng không có người khi dễ nàng, nàng lại vừa mới sáng sớm chạy tới trong viện lão phu nhân khóc lóc, đây không phải là xúi quẩy sao?
Dạng không có quy của này, có thể thấy được vị ngoại thất kia cũng không làm được trò trống gì, còn muốn làm tam phu nhân Nam phủ?
Nam Quảng rất đau lòng," Mẫu thân, ngài nhìn xem, đây chính là chỗ xấu khi đem hài tử nuôi dưỡng bên ngoài.
Liễu thị sinh cho nhi tử một trai một gái, về tình về lý đều nên nhấc nàng vào phủ.
Huống chi Yên nhi cũng đến tuổi bàn chuyện hôn sự, vào phủ có được thận phận tốt hơn một chút cũng dễ dàng làm mai hơn.
Ngài là tổ mẫu, ngài nên khoan dung độ lượng một chút, ngài cũng nên giúp Yên nhi.
Vô luận như thế nào, tháng sau con cũng sẽ cưới Liễu thị vào cửa."
Nói xong, trực tiếp mang theo Nam Yên đi.
Đám người hai mắt nhìn nhau.
Lão phu nhân tức giận đến đập nát chén trà:" Đồ hỗn trướng!"
Để ý thấy Nam Bảo Y vẫn còn, nàng đỏ mắt ôm nàng," Tiểu Kiều Kiều đáng thương của ta, kế mẫu vào cửa, nên làm gì mới tốt đây..."
Nam Bảo Y chóp mũi cay cay.
Tổ mẫu thật tâm yêu thương nàng, thật buồn cười khi kiếp trước nàng bị Liễu thị châm ngòi ly gián, nghĩ là tổ mẫu ghét bỏ mình, thế là dần dần không nguyện ý thân cận tổ mẫu.
Về sau nàng bị giam trong kho chỉ Trình phủ, trông thấy Nam Yên mang theo hoa trắng xuất hiện, mới biết được tổ mẫu qua đời.
Khi đó Nam Yên vênh váo đắc ý đứng trước mặt nàng, châm chọc nói:" Thời khắc hấp hối lão thái bà còn một mực gọi tên ngươi, ta nói với nàng ngươi không muốn trở về, nàng vẫn trừng mắt to như cũ cố gắng tìm ngươi trong đám người....Nam Bảo Y, ngươi thật bất hiếu a!"
Nam Bảo Y ghé vào trong ngực lão phu nhân, nước mắt bỗng nhiên rơi như mưa.
Đúng vậy, kiếp trước nàng thực sự rất bất hiếu.(ahr).