Chương 9
Không biết bằng cách nào mà Hạ Tri Tri tìm được Mạnh Thanh Hòa.
Anh ta đã rời đi quá lâu, với những chuyện này biết rất ít, chuyện nhà cô anh ta có nghe lời đồn, chỉ là cũng chẳng giúp được gì.
"Anh Thanh Hòa, anh có thể giúp em một tay không, cầu xin anh ấy." Hạ Tri Tri nước mắt lã chã.
Mạnh Thanh Hòa thấy như bị làm khó, "Tri Tri, em biết cậu ấy mà, anh không thể giúp được em."
"Em biết, chỉ là em cũng không còn cách nào khác, anh có thể giúp em một lần được không, một lần thôi là được." Cô nhẫn nại khóc lóc khẩn cầu, nhìn thật hèn mọn đáng thương.
Cô đã cầu xin quá nhiều người, nhận được quá nhiều lời từ chối. Gương mặt đã từng rạng rỡ kiêu ngạo, hôm nay lại biến thành nhỏ mọn cầu xin, chẳng cần thời gian thật dài, chỉ cần áp lực đủ lớn, là có thể làm cái đầu từng cao quý cũng phải cúi xuống.
Cha đang bị còng tay trong tù, mẹ nằm trong bệnh viện. Thân thích họ hàng giống như lang sói, muốn từng bước từng bước chiếm lấy hết tài sản của họ.
Cô nhớ lại mình đã từng vô cùng tức giận chất vấn cha: "Cha, người biết rất rõ là con không thích anh ấy, tại sao lại mang con gả cho anh ấy! Mọi người muốn kết thông gia cũng đâu phải không phải con thì không thể, chị họ cũng rất thích anh ấy, mọi người mang chị họ gả cho Cố Hành Chấp không phải tốt hơn sao? Anh ấy cũng đã nói, cưới ai cũng được, sao người lại cứ muốn ép con!"
Cái gì cô cũng không hiểu, giờ hối hận đã muộn.
Mạnh Thanh Hòa than nhẹ một tiếng, ngày xưa cô cũng từng là một cô bé chạy theo sau lưng anh ta, đơn thuần ngây thơ chẳng biết gì.
Anh ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc, mở loa ngoài. Điện thoại vang lên một hồi chuông rồi bị cắt đứt, anh ta không thể làm gì hơn là gọi lại lần nữa.
Rất nhanh có người nhận máy, thanh âm trầm ổn bình tĩnh: "Mạnh tiên sinh."
Mạnh Thanh Hòa nhìn Hạ Tri Tri một cái, nói: "Hà An, tôi có chuyện muốn nói với Hành Chấp, để cậu ấy nghe điện thoại đi."
Bên kia không dừng lại, trả lời luôn: "Thật xin lỗi, Mạnh tiên sinh. Cố tổng lúc này không thể nghe điện thoại, có chuyện gì ngài có thể nói với tôi, tôi sẽ thay ngài truyền đạt lại."
Ánh sáng yếu ớt trong mắt Hạ Tri Tri tắt hẳn, Mạnh Thanh Hòa cúp điện thoại.
"Tri Tri, không phải là anh không giúp em." Anh ta cảm thán.
Trước khi Mạnh Thanh Như chết, Mạnh gia đã di cư sang nước ngoài từ lâu, Cố Hành Chấp với người cậu này không có nhiều tình cảm. Anh ta muốn gặp Hành Chấp cũng phải đặt hẹn trước, không khác gì những người khác.
Điện thoại nội bộ vang lên, trợ lý nói Bạch tiểu thư chờ ở bên ngoài.
"Cảm ơn anh, anh Thanh Hòa, em sẽ nghĩ cách khác, không làm phiền anh nữa." Hạ Tri Tri cứng ngắc đứng lên, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự.
Mạnh Thanh Hòa dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ trên bàn một chút, anh ta thở dài tựa như không đành lòng.
"Tri Tri." Anh ta gọi cô, "Có một người, em có thể thử gặp một chút." Mấy phút sau, Hạ Tri Tri đi ra khỏi phòng làm việc.
"Bạch tiểu thư, bác sĩ Mạnh mời cô vào."
Bạch Tịch thu hồi ánh mắt đang đặt lên người Hạ Tri Tri, yêu kiều đứng lên, tay nắm chặt túi, đi theo trợ lý vào phòng làm việc.
"Xin lỗi, đã để em đợi lâu." Người đàn ông cởi áo khoác trắng ra treo lên giá, trên khuôn mặt anh tuấn là một nụ cười ôn hòa.
"Em đợi không lâu, lần trước rất cảm ơn anh." Đón lấy tầm mắt người đàn ông, Bạch Tịch nhẹ nhàng đưa cái túi trong tay lên.
"Chỉ là một bộ quần áo, lại làm phiền em phải đi một chuyến." Anh ta đưa tay nhận lấy, bàn tay vô tình đụng chạm vào nhau.
Trợ lý đã sớm thức thời rời đi, im lặng đóng cửa lại.
Đàn ông thông minh và phụ nữ thông minh, không cần phải nói nhiều.
----
"Phu nhân, Phương quản gia tới." Tiểu Lan nhẹ nhàng lắc lắc vai Tiểu Hạ, mang tinh thần đang bay bay của cô trở lại.
Gần đây Tiểu Hạ thường xuyên ngẩn người, có lúc đang đi đường cũng có thể thất thần. Thỉnh thoảng lại đột nhiên cười một tiếng, làm cho người bên cạnh thấy mơ hồ không hiểu nổi.
Phương quản gia thấy bộ dạng này của cô thì âm thầm than thở, vốn đã không thông minh, giờ dường như lại ngu hơn một chút.
Mà nói cô ngu cũng không hẳn, còn biết tìm người bảo vệ.
Bà lạnh lùng nhìn Tiểu Lan một cái, Tiểu Lan cúi mặt xuống đất nói còn có việc phải làm, bỏ lại Tiểu Hạ, vội vàng rời đi.
Trong xó xỉnh không người, Tiểu Lan âm thầm lau mồ hôi. Chết rồi, Phương quản gia chắc chắn biết đó là ý của cô ấy, để phu nhân đi cầu xin ngài Cố.
"Dì Phương, cháu nghe lời mà, dì đừng luôn hung dữ với cháu có được không?" Xa xa, tiếng nói mềm mại của Tiểu Hạ truyền tới, cô ấy thò đầu ra xem, thấy Phương quản gia bất đắc dĩ thở dài.
Tiểu Lan không nhịn được len lén cười một chút, không lo Phương quản gia sẽ mắng mỏ Tiểu Hạ nữa. Đối mặt với một Tiểu Hạ như vậy, dù là Phương quản gia thì lòng cũng sẽ mềm nhũn thôi.
Mỗi tuần, Tiểu Hạ sẽ đến chỗ Mạnh Thanh Hòa một lần. Có lần là Hà An đưa đi, có lúc lại là Ngọc Dao.
Ai đưa đi Tiểu Hạ đều rất thích, chỉ là đi cùng Hà An, cô có thể mua đồ ăn dọc đường, còn đi với Ngọc Dao thì cô không dám bảo dừng xe giữa đường.
Hôm nay là Ngọc Dao đưa cô đi gặp bác sĩ Mạnh.
Mạnh Thanh Hòa nói chuyện phiếm với Tiểu Hạ như bình thường, cô ngủ tốt hơn nhiều, không cần thuốc cũng có thể chìm vào giấc ngủ. Ngọc Dao chờ ở bên ngoài, anh ta dùng điện thoại di động gửi một tin nhắn ngắn gọn cho Hạ Tri Tri.
Hạ Tri Tri chờ đợi đã lâu, rốt cuộc cũng đợi được tin từ Mạnh Thanh Hòa, vội vàng chạy tới phòng khám.
Thấy Hạ Tri Tri, Ngọc Dao lên tiếng gọi Hạ tiểu thư, ngăn cản trước mặt cô ấy. Mạnh Thanh Hòa nghe tiếng đi ra, nói với Ngọc Dao: "Cô yên tâm, có tôi ở đây, tôi sẽ giải thích với Hành Chấp."
Ngọc Dao không phải là Hà An, xuyên qua khe cửa, cô ta thấy Tiểu Hạ đang tò mò nhìn ngắm sa bàn, như vô tri vô giác với thế giới bên ngoài. Cô ta yên lặng rời đi, Hạ Tri Tri đi theo Mạnh Thanh Hòa vào phòng.
Tiểu Hạ quay đầu, thấy Hạ Tri Tri, mắt chớp chớp, như muốn xác định mình có nhìn nhầm hay không.
"Này, Tiểu Hạ, cô còn nhớ tôi không?" Hạ Tri Tri miễn cưỡng cười, hôm nay cô ấy thật khó mà nở nụ cười.
Tiểu Hạ nghi ngờ nhìn cô ấy, gật đầu, "Tôi nhớ, cô về rồi sao?"
Chuyện ngày hôn lễ Tiểu Hạ tỉnh tỉnh mơ mơ, chỉ nhớ vì giúp cô ấy mà bị thật nhiều người làm khó, luống cuống rồi rùm beng cả lên. Cuối cùng, cô bị đẩy lên trước, đeo lên chiếc vương miện mà cô ấy đã đội qua.
Tiểu Hạ không thù dai, chuyện không vui cô luôn quên đi rất nhanh.
Chỉ là cô nghi ngờ, sao lại gặp Hạ Tri Tri ở đây. Cô nhìn về phía Mạnh Thanh Hòa, hy vọng nhận được câu trả lời từ anh ta.
Mạnh Thanh Hòa nhường lại không gian cho hai người, Hạ Tri Tri áy náy bước lên trước.
Nhìn Tiểu Hạ, cô ấy nhớ tới cái ngày bắt đầu cho bi kịch, nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống, nghẹn ngào nói: "Tiểu Hạ, thật xin lỗi. Là tôi hại mọi người, hại cô, còn hại cả nhà..."
Tiểu Hạ sợ nhất là người khác khóc, luống cuống lui về sau một chút, nhẹ nhàng nói: "Cô đừng khóc nha."
Ngọc Dao mặt không cảm xúc đợi ở bên ngoài, nghe được tiếng khóc yếu ớt từ bên trong truyền ra, một lòng tận tụy siêng năng hoàn thành công việc, báo cáo đúng sự thật chuyện xảy ra ở đây trở về.
Hà An nhận được tin, sau khi hỏi qua ý kiến thì nói với Ngọc Dao.
"Chuyện nhỏ thôi, không cần ngăn cản, xong việc thì đưa Phu nhân về."
Từ chỗ Mạnh Thanh Hòa về, gương mặt Tiểu Hạ tràn đầy ưu sầu.
Tiểu Lan rất ít khi thấy dáng vẻ như vậy xuất hiện trên mặt Tiểu Hạ, không khỏi lo âu mà nói: "Phu nhân, cô sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?"
Tiểu Hạ ngồi trong sân liên tục nhìn ra cửa, nói: "Không có, tôi không sao cả."
Cô đang đợi Cố Hành Chấp về nhà, nhưng giờ còn rất sớm, cô không nhịn được mà nói chuyện Hạ Tri Tri cho Tiểu Lan nghe, trong lòng nặng trĩu khó chịu.
"Cha cô ấy bị giam, mẹ vẫn ở bệnh viện, cô ấy không có cách nào cả, cũng không có ai chịu giúp. Tiểu Lan, tại sao chú bác của cô ấy lại muốn hại họ, bọn họ không phải là người một nhà hay sao?" Cô không thể hiểu được, chỉ có thể hỏi Tiểu Lan.
"Vì tiền vì quyền." Tiểu Lan làm việc ở Cố gia, đã gặp quá nhiều chuyện như vậy.
Tiểu Hạ không có người thân, cũng không nghe rõ Tiểu Lan nói "quyền" là cái quyền gì. Cô chống cằm ngẩn người, lầm bầm nói: "Tại sao lại như vậy nhỉ."
Hoàng hôn buông xuống, Cố Hành Chấp bước lên ánh nắng chiều trở về. Tiểu Hạ đã chờ thật lâu vội vàng chạy đến đón anh, lắp bắp mà gọi Anh trai.
Trên mặt anh vẫn không có biểu tình gì, nhàn nhạt ừ một tiếng, đi vào trong nhà.
Khi ăn cơm tối, Tiểu Hạ cắn đũa len lén nhìn anh, thể hiện trong lòng có tâm sự nặng nề, không thể cười nổi, ăn mấy miếng đã kêu no.
Tiểu Hạ sợ mình nói lung tung, cũng không biết mở miệng thế nào để xin anh giúp Hạ Tri Tri. Cô chịu đựng đến hết bữa cơm mà cũng chưa thể mở miệng.
Cho tới rất khuya, Tiểu Hạ xoắn xuýt cau mày gõ cửa phòng Cố Hành Chấp.
"Có chuyện cứ nói." Anh ngồi bên cửa sổ, bên cạnh vẫn chỉ có ánh sáng từ một ngọn đèn.
Tiểu Hạ thấy đầu anh cũng không ngoảnh lại, nói: "Là em, Anh trai."
"Ừ." Thanh âm đều đều không cao không thấp.
Tiểu Hạ do dự tiến lên, đứng sau lưng anh, mang chuyện cảnh ngộ khó khăn của Hạ Tri Tri nói ra, cuối cùng hỏi: "Anh trai, cô ấy bảo rằng chỉ cần anh nói một câu cũng có thể giúp được cô ấy, là thật sao?"
Cô ngập ngừng nói hồi lâu, sau đó cảm thấy cứ đứng nhìn anh thì không tốt lắm, bèn ngồi xuống cạnh anh, ngước đầu, nhìn anh bằng ánh mắt trong suốt.
"Ừ." Anh hạ mắt, thấy cô cau mày, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Tiểu Hạ nhẹ nhàng thở phào một hơi, nếu giúp Hạ Tri Tri mà rất khó, cô cũng không biết nên làm gì bây giờ, cô không thể làm cho Cố Hành Chấp vất vả. Nếu là chỉ cần nói một câu, vậy thì không có gì khó khăn cả.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay anh, khẩn cầu: "Anh trai anh giúp cô ấy một chút có được không?"
"Tôi chưa bao giờ giúp ai." Đầu ngón tay hơi ngứa, như có dòng điện chạy chạy qua, anh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía màn đêm sâu thẳm.
Tiểu Hạ hụt hẫng, ánh mắt buồn thiu, "Một câu nói cũng không thể được sao?"
Anh yên lặng, Tiểu Hạ không dám cầu xin nữa.
Cô thấy có chút khổ sở, cả người ảm đạm.
Lúc sau, anh nói: "Đi nói với Hà An, anh ta sẽ giúp em."
----
Đèn neon trong thành phố tựa như một dải ngân hà, trải dài dưới chân.
Mạnh Thanh Hòa đứng trước cửa sổ, lặng lẽ cười.
"Được, anh biết, không cần cảm ơn."
Ngắt điện thoại, một thân ảnh yểu điệu từ phòng tắm đi ra. Anh ta ném điện thoại sang một bên, xoay người ôm lấy chiếc eo thon của người con gái.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, tâm tình anh ta dường như đặc biệt tốt, nhẹ nhàng hôn xuống bên tai, chậm rãi xuống dưới.
Bạch Tịch nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mê ly, trong mắt phản chiếu thứ ánh sáng mờ ảo.