Chương 8
Trong lúc Hạ Tri Tri tuyệt vọng, Tiểu Hạ đang học cắm hoa với Phương quản gia, mưa gió bên ngoài không bay được vào thế giới của cô.
Dường như Phương quản gia quyết tâm phải đem Tiểu Hạ bồi dưỡng thành một phu nhân thùy mị, biết hết lễ nghi, cắm hoa, trà đạo, nên những môn học của Tiểu Hạ ngày càng nhiều thêm. Cô vốn vụng về, có cố hết sức học thì những bông hoa kiều diễm cũng bị cắm thành hoa dại um tùm không người tỉa tót nơi bờ tường, không thể nhìn ra một chút cảnh đẹp ý vui nào.
Tiểu Hạ không biết mình làm sai ở đâu, cô thấy cắm vậy trông rất đẹp mắt, nhưng Phương quản gia luôn không hài lòng.
Bà tự làm mẫu, Tiểu Hạ chuyên chú nhìn một lúc lâu, chờ bà cắm cái lá xanh cuối cùng xuống, cô lập tức vỗ tay cổ động: "Nhìn thật là đẹp!"
Phương quản gia cho người đặt hai bình hoa cạnh nhau để so sánh, hỏi Tiểu Hạ có nhận ra vấn đề không, Tiểu Hạ nhìn mãi, cuối cùng nhìn sắc mặt Phương quản gia, lấy dũng khí yếu ớt nói: "Không ạ."
Phương quản gia chưa từng dạy một học sinh nào không có năng khiếu như vậy, Tiểu Hạ thì chỉ mong nhanh kết thúc bài học, rồi đi khắc tượng gỗ của cô.
Vì uống thuốc, buổi tối Tiểu Hạ không còn không ngủ được cả đêm như trước nữa, tinh thần tốt hơn nhiều. Nhưng tinh thần có khá hơn cũng không chịu nổi những lời lải nhải của Phương quản gia, Tiểu Hạ len lén ngáp một cái, bắt đầu mong chờ Anh trai nhanh nhanh trở về.
Tiểu Hạ không còn sợ anh như trước nữa, cũng không biết đã thành thói quen từ khi nào, mỗi ngày phải nghe thấy tiếng anh trở về cô mới ngủ được.
Mỗi ngày của Tiểu Hạ, đều trôi qua trong sự mong mỏi giữa những lời giảng giải của Phương quản gia.
Phương quản gia vô cùng không vừa lòng với biểu hiện ban ngày của Tiểu Hạ, nói cô có thẩm mỹ tệ hại khủng khiếp, sau đó thì sắp xếp lại lịch trình ngày mai của cô, lại thêm một môn học nghệ thuật thưởng thức nữa.
Tiểu Hạ không dám phản đối một lời nào, nằm trên giường lăn qua lộn lại.
Cô đang đợi Cố Hành Chấp trở về, nhưng đến tận khi thuốc phát huy tác dụng cũng không chờ được. Mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền tới thanh âm, mí mắt cô đã nặng nề dần khép lại.
"Ầm."
Không biết cái gì rơi vỡ, Tiểu Hạ dụi mắt xuống giường.
Đèn hành lang đã tắt, dưới ánh trăng yếu ớt, Tiểu Hạ ngẩng đầu nhìn vào một thân hình trong bóng tối.
"Anh trai?"
Anh xoay người lại nhìn cô một cái, đôi mắt đen nhánh chìm trong bóng đêm khuya.
Rất nhanh có người đi lên vì nghe thấy tiếng động, Tiểu Hạ ngơ ngác nhìn anh xoay người đi lên lầu.
"A, phu nhân sao cô lại đứng ở đây? Làm sao bình hoa lại vỡ nát vậy?" Người đến phát ra một tiếng thét sợ hãi.
"Tôi không biết nha, không phải tôi làm vỡ." Tiểu Hạ mông lung buồn ngủ, ngẩn người nhìn cầu thang không có một bóng người.
Người làm mời cô trở về phòng ngủ, bên ngoài xôn xao bận rộn, mặt đất được quét dọn sạch sẽ rất nhanh, sự yên tĩnh được khôi phục.
Một lúc lâu sau, ánh mắt Tiểu Hạ tỉnh táo trở lại, cô đi giày rồi ra khỏi phòng.
Đến bây giờ cô cũng chưa từng lên lầu ba.
Chẳng biết có phải vì là ban đêm không, nơi này bao trùm trong sự yên lặng tĩnh mịch. Tiểu Hạ nghiêng đầu, nhẹ nhàng gọi một tiếng Anh trai, hành lang yên tĩnh như tờ, hồi lâu cũng không có tiếng đáp lại.
Bước chân cô nhẹ nhàng, im lặng đi vào trong. Đi qua hành lang thật dài, một tia sáng lộ ra qua khe cửa dưới đất.
Tiểu Hạ nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa liền mở ra.
Người ngồi bên trong nhìn ra, Tiểu Hạ đang đứng ở ngưỡng cửa bỗng thấy kinh ngạc, một lúc sau mới phản ứng lại vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, Anh trai, em quên gõ cửa."
Cô chỉ là muốn tùy tiện đẩy cửa xem sao, không ngờ tới cửa lập tức bị mở ra.
"Tới làm gì?" Anh ngồi đưa lưng về phía cửa, bên cạnh chỉ có một ngọn đèn chiếu lên chút ánh sáng rơi trên mặt đất.
Xung quanh bị bóng tối bao vây, ngọn đèn cũng như bóng lưng anh trông thật cô đơn. Tiểu Hạ đứng ngoài cửa nhìn vào trong, thấy anh cầm một miếng vải thưa dính máu ném qua một bên lên trên bàn. Dưới ánh trăng lờ mờ, màu máu tươi không hề chói mắt, Tiểu Hạ "A" một tiếng, lấy tay che miệng.
"Anh trai, anh chảy máu."
Không chờ sự cho phép của anh Tiểu Hạ đã tự đi vào, bước vào trong ánh sáng yếu ớt của một ngọn đèn cô độc.
Trên cánh tay mạnh mẽ hữu lực của anh là một vết chém bằng dao rất sâu, bất ngờ lọt vào mắt cô. Tiểu Hạ không tự chủ được nhăn chặt chân mày, anh thản nhiên nhìn cô một cái, không lên tiếng đuổi cô trở về.
Tiểu Hạ không có kinh nghiệm xử lý vết thương, không dám làm loạn, đứng bên cạnh anh, nhìn khuôn mặt anh không hề dao động tự mình xử lý.
Vết thương rất sâu, nhìn thấy mà giật mình.
Động tác của anh không nhẹ nhàng chút nào, Tiểu Hạ tưởng tượng ra sự đau đớn ấy, phát ra tiếng kêu đau rên rỉ thay anh, "Anh trai, anh nhẹ tay một chút."
Giống như vết thương ở trên người cô vậy.
Có lẽ là thấy phiền cô ồn ào, anh dừng động tác nhìn cô mấy giây, Tiểu Hạ vội vàng ngậm miệng lại.
Lúc này dưới ánh đèn, hai người đối diện nhau không một tiếng động.
Tiểu Hạ không dám lên tiếng nữa, chủ động đưa băng vải và thuốc sát trùng cho anh. Vết thương xử lý xong, mồ hôi trên trán cô rịn ra một tầng mỏng.
"Anh trai, anh uống rượu à?" Sau một hồi căng thẳng, Tiểu Hạ ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh.
"Ừ."
"Vậy anh say rượu ạ?"
"Không.”
Có lẽ có người thích cảm giác say xỉn mông lung, có thể tạm thời quên đi sầu khổ, nhưng anh không phải loại người đó.
Từ đầu đến cuối anh đều rất tỉnh táo, kể cả trong đêm khuya như vậy. Tiểu Hạ có chút quên mất lý do mình đi lên lầu, khổ sở suy nghĩ một hồi mới ngẩng đầu lên nói: "Anh trai, em biết anh có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng có bận rộn đến đâu cũng cần chú ý nghỉ ngơi."
Vì mỗi ngày đều phải nghe tiếng anh trở về cô mới ngủ được, cô mới phát hiện mỗi ngày anh đều về khuya rất khuya. Anh quan tâm đến việc cô không ngủ được, cô cũng nên quan tâm xem anh có nghỉ ngơi đủ hay không.
Cô nhìn vào mắt anh, trong mắt cô là sự lo lắng đơn giản chân thành.
Bỗng nhiên anh đưa tay sờ đầu cô một cái, động tác êm ái. Tiểu Hạ bỗng rụt cổ lại, có chút không hiểu vì sao.
Rất nhanh, anh thu tay lại, trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt.
Cô thích, mà cô lại như vậy sao?
Buổi trưa, Tiểu Hạ có chút thời gian thư thả, chơi đùa với Tiểu Lan ở hồ bơi phía sau nhà, xắn ống quần, ngâm chân trong bể bơi.
Phương quản gia biết cô thích Tiểu lan, cũng không phản đối hai người chơi chung, chỉ cần không quá đà bà sẽ không nói gì. Thật ra con người Phương quản gia rất tốt, nếu không phải hàng ngày bắt cô học những thứ cô không thích, vậy sẽ càng tốt hơn.
Tiểu Lan nhìn Tiểu Hạ mỗi ngày đều rất đau khổ, cùng cô nghĩ cách: "Phu nhân, cô không muốn học nhiều thứ như vậy, có thể nói với ngài Cố." Chỉ cần ngài Cố lên tiếng, Phương quản gia chắc chắn sẽ không ép buộc Tiểu Hạ.
"Có thể làm vậy không?" Tiểu Hạ có chút dao động.
"Dĩ nhiên là có thể rồi, hai người là vợ chồng mà." Tiểu Lan lắc chân ngâm trong nước, ghé vào tai Tiểu Hạ nhỏ giọng nói: "Em thấy ngài Cố đối với cô không giống như với những người khác, ngài đối tốt một cách ngoại lệ với cô. Cô xin ngài, nhất định ngài sẽ đáp ứng."
Thật ra nói đối tốt một cách ngoại lệ không chính xác, Tiểu Lan chưa từng thấy ngài Cố đối xử với ai tốt hơn vậy.
Ngài ấy đối với Tiểu Hạ không giống với những người khác. Dù hai người không thường nói chuyện, nhưng có một vài chuyện có thể cảm nhận được.
Lời của Tiểu Lan làm cho Tiểu Hạ có chút ngượng ngùng.
Cô cũng thấy Anh trai đổi xử với cô khác biệt so với người khác. Thỉnh thoảng cô sẽ nhớ tới đêm khuya hôm ấy, tay anh khẽ đặt trên đỉnh đầu cô.
Tiểu Hạ không hiểu lắm cảm giác ấy là gì, tim đập rất nhanh, như muốn nhảy ra ngoài vậy, nhưng đó lại không phải cảm giác sợ hãi.
Cô cong cong khóe miệng không nói gì, cảm thấy như ăn một viên đường thật ngọt ngào.
Hôm nay, Cố Hành Chấp ở nhà.
Tiểu Hạ chơi ở hồ bơi một hồi rồi về phòng, thấy Phương quản gia phía xa xa như đang tìm cô, nhớ tới lời nói của Tiểu Lan, cô quay sang hướng lầu ba chạy lên.
Phương quản gia nghe được tiếng bước chân của cô, kêu tên cô từ phía sau, Tiểu Hạ "bạch bạch bạch" chạy lên lầu.
"Anh trai."
Cô hoảng hoảng hốt hốt kêu ầm lên, người cô đang tìm vừa vặn từ trước mặt cô đi tới, Phương quản gia cũng lên lầu, Tiểu Hạ lập tức chạy chậm lại hướng về phía anh.
Đến gần, một tay anh giữ lại người cô, Tiểu Hạ thuận thế trốn sau lưng anh.
Tay cô bám vào eo anh, mặt dán vào lưng anh, nhiệt độ nóng bỏng trên người anh truyền tới gò má cô.
Phương quản gia theo sát phía sau mà tới, thấy vậy, bà dừng bước, ánh mắt tỏ ý muốn rời đi.
Mặt Tiểu Hạ đỏ bừng nóng bỏng, vì chạy nhanh mà trong lòng nhảy nhót kịch liệt, rất lâu sau cũng chưa thể bình thường lại.