“Trên đời này vô dụng nhất chính là tình cảm, ngoại trừ quấy nhiễu suy nghĩ của cháu ra thì chẳng có tác dụng gì.” Cố Vinh Bách thường nói với Cố Hành Chấp như vậy.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Tiếng ve kêu báo hiệu mùa hè, cách đây nhiều năm rồi, lúc Cố Hành Chấp trở lại viện mồ côi, là viện trưởng Hạ đón tiếp anh.
Viện trưởng Hạ không phải là một người thích a dua lấy lòng người khác, anh lại là người kiệm lời. Sau khi đơn giản hàn huyên mấy câu, anh để Hà An tiếp tục công việc quyên tặng, còn anh thì một mình tới nhà thờ.
Nhà thờ cũ nát không chịu được, nằm khuất sau đám cỏ mọc hoang cao đến nửa người, trông như một ông lão đang nhìn anh vậy.
Cỏ dại um tùm là ranh giới của thời gian đã trôi qua, ngăn trở anh hồi tưởng về quá khứ.
Lúc Hà An bước tới, anh nói: “Hôn lễ tổ chức ở đây.”
Hà An tuy hơi chần chừ nhưng vẫn nghe theo, trong ánh mắt Cố Hành Chấp hay trong tim anh cũng không hề có một gợn sóng.
Trước khi rời đi, anh chào tạm biệt viện trưởng.
Đang nói chuyện thì bên ngoài phòng làm việc vang lên một giọng nói trong veo: “Anh là ai vậy? Tại sao lại đứng ở đây? Bên ngoài trời nóng lắm, bên trong có máy điều hoà đó.”
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Một lúc sau, giọng nói của Hà An mới vang lên.
“Vị tiểu thư này, nơi này tạm thời không thể đi vào.”
“Tại sao vậy? Nơi này là phòng làm việc của mẹ mà, sao tôi lại không thể đi vào?”
Hà An có lẽ đang bị tra hỏi. Anh đứng dậy, khẽ gật đầu tạm biệt, “Dì Hạ, lúc khác cháu lại tới thăm dì, xin đừng tiễn.”
Lúc anh mở cửa, đứng ngoài cửa là Hà An và một cô gái.
Người con gái đưa lưng về phía anh, viện trưởng Hạ tiễn anh tới cửa, bà cất tiếng gọi “Tiểu Hạ”.
Tiểu Hạ quay đầu lại, mang trên mặt một nụ cười rực rỡ, ánh mắt sáng ngời, sột soạt chui vào trong tim anh.
Ngày hôm đó, cô mặc một chiếc váy màu trắng. Ở vạt váy có dính chút bùn đất, tóc cô hơi rối, nhưng vẫn thật xinh đẹp khiến cho người khác nhìn chằm chằm.
Cô vui vẻ đi nhanh về hướng bọn họ, như đang tỏa sáng.
Cô khoác lấy cánh tay của viện trưởng.
Ngón tay anh khẽ giật, nhìn về hướng ánh sáng.
Tiểu Hạ cũng nhìn sang, trong mắt chứa đầy tò mò.
Lúc hai tầm mắt chạm nhau, trước mặt anh lóe lên một tia sáng.
“Anh trai!” Là Tiểu Hạ đang gọi anh.
Anh mở mắt ra, Tiểu Hạ đang tràn đầy lo lắng nhìn anh. Hàng mi cô cau lại, phía sau là ánh đèn ấm áp, cô được bao phủ trong ánh đèn mờ ảo, sau lưng cô dường như đang có thêm một đôi cánh.
Anh ôm cô vào trong ngục, Tiểu Hạ lơ mơ, khuôn mặt đụng vào lồng ngực cứng rắn của anh.
Khác với vẻ lạnh như băng thường ngày, lồng ngực của anh lúc này nóng rực.
Tiểu Hạ có hơi tức giận, lại hơi đau lòng.
Cô tựa vào ngực anh, trách móc nói: “Sao anh bị bệnh mà không chịu về nhà? Nếu không phải dì Phương nói thì chắc em cũng không biết luôn.”
Anh vẫn đang trong cơn mê, không nghe rõ cô tiếng được tiếng mất, chỉ biết ôm cô thật chặt rồi gọi Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ giận nhanh mà nguôi cũng nhanh.
Xuyên qua khe hở của tấm rèm cửa sổ, cô dường như nhìn thấy tuyết, phấn khích giãy ra từ trong ngực anh, nhảy xuống giường đi tới kéo rèm cửa.
Tuyết buông trắng xóa, từng bông lả tả rơi.
Trong ngực anh trống rỗng trong thoáng chốc, Tiểu Hạ vừa cười vừa chạy tới, nắm lấy bàn tay anh.
“Anh trai, anh nhìn xem, tuyết rơi rồi.”
Đây là trận tuyết đầu mùa ở Hoài thanh, giọng nói hưng phấn của Tiểu Hạ kéo anh từ trong mộng trở về thực tại.
Tiểu Hạ cũng chỉ hưng phấn trong một chốc, nhìn thấy anh ngồi dậy ở trên giường, cô ân cần hỏi: “Anh trai, anh có đói bụng không? Em nấu cháo cho anh ăn nha?”
Anh cười rồi nói mình không đói bụng, nhưng Tiểu Hạ không nghe,cô vẫn muốn nấu chút gì đó.
“Không đói cũng phải ăn, không ăn sẽ không khỏi bệnh đâu.”
Ngoài cửa sổ tuyết rơi tung bay đầy trời, bên trong căn phòng lại tràn đầy ấm áp.
Khách sạn trống vắng vì sự xuất hiện của Tiểu Hạ mà lấy lại sức sống. Đợt khí lạnh tràn về, anh hiếm khi bệnh lại bị cảm mạo, vì sợ sẽ lây cho Hạ Quân nên không về nhà.
Tiểu Hạ tìm tới, nấu cháo cho anh ăn rồi nhìn anh uống thuốc mới cảm thấy yên tâm.
Anh đốt lò sưởi, Tiểu Hạ lấy mấy cái gối, thoải mái nằm trên tấm thảm nhung ở trước lò sưởi, rồi quay về hướng ghế salon ngoắc ngoắc anh: “Anh trai, nằm đây thoải mái lắm, anh cũng mau xuống đây nằm đi.”
Tiểu Hạ sợ lạnh, dù cho trong phòng ấm áp nhưng vẫn cảm giác được có gió lạnh thổi qua, tuy nhiên nếu như nằm trong lồng ngực anh thì sẽ không thấy vậy nữa, Cô ở trong ngực anh tìm một tư thế thoải mái, sau đó lười biếng nhắm hai mắt lại muốn đi ngủ.
Bên ngoài trời dần tối, gió rét gào thét, trời thả xuống đầy tuyết trắng tinh. Bên ánh lửa nhảy múa trong lò sưởi, giọng nói và cơ thể mềm mại của cô khiến cho tim anh cảm thấy thật ấm áp.
Anh khẽ hôn lên mặt cô, Tiểu Hạ lại đỏ mặt xấu hổ.
“Tiểu Hạ.” Anh nhẹ giọng gọi tên cô.
Ánh mắt Tiểu Hạ mơ màng nhìn vào đôi mắt đầy dịu dàng của anh, sau đó ôm lấy khuôn mặt anh rồi hôn lên đôi môi của anh.
“Anh trai, em không sợ bị lây bệnh, lần sau anh bị bệnh nhất định phải nói cho em biết, nếu không em sẽ giận đấy.” Cô nói từng câu thật nghiêm túc.
Anh cười cười rồi nói được.
Ánh lửa chập chờn, nụ hôn càng lúc càng sâu.
Trên đời này vô dụng nhất chính là tình cảm, không thể chữa khỏi bệnh tật, lại vô dụng mà ràng buộc con người.