Cố Hi Linh ôm Hạ Quân không thể đi ra khỏi khu nhà.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Bà ta vừa mới chạy xuống lầu, Hà An ngay lập tức ngăn bà ta lại: “Cô không nên tới đây.”
Hạ Quân vặn vẹo người khóc xé lòng, Tiểu Hạ lảo đảo đuổi theo đến nơi, lại bị những người đi theo Cố Hi Linh cản đường.
Nhìn thấy Hà An, Tiểu Hạ như nhìn thấy vị cứu tinh, cô nức nở kêu về hướng anh ta: “Anh Hà An, anh nói cô ấy trả lại con cho em!”
Cố Hi Linh không ngờ sẽ thấy Hà An ở đây, biểu tình hơi khựng lại, nhưng vẫn duy trì phong độ trấn tĩnh nói: “Hành Chấp không có ở đây, lão phu nhân muốn nhìn đứa bé một chút thôi, các người làm sao vậy?”
Hà An kính cẩn đưa hai tay ra nói: “Cô đưa đứa bé cho tôi, chuyện sau này cô hãy giải thích với Cố tổng.”
Giọng điệu không cho phép phản đối đã chọc Cố Hi Linh nổi giận, bà ta ôm Hạ Quân không buông, lạnh lùng quở trách: “Đây là chuyện của Cố gia, không tới lượt người ngoài như cậu nhúng tay vào, tránh ra cho tôi!”
Người của Hà An đang đỡ Tiểu Hạ. Tiểu Hạ muốn đi qua, bị người giữ lại trấn an: “Phu nhân, cô không nên gấp gáp, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tiếng khóc của Hạ Quân như muốn xé nát lòng Tiểu Hạ, cô rất sợ Cố Hi Linh sẽ làm cục cưng bị thương, được khuyên nhủ nên vẫn chưa dám tiến lên.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Sắc mặt của Hà An vững vàng, thái độ của Cố Hi Linh cũng cương quyết một cách lạ thường.
Giữa lúc hai bên giằng co, Hà An không thể không lên tiếng cảnh cáo: “Tôi biết cô lo lắng cho con của mình, nhưng cô làm như vậy cũng không thể cứu được cậu ấy, ngược lại còn hại cậu ấy nữa. Bây giờ cô hãy trả đứa bé cho tôi, Cố tổng có thể hiểu được cô chỉ là xúc động nhất thời.”
Đây là lời cảnh cáo cũng là lời uy hiếp. Nhưng mà Cố Hi Linh đã bất chấp tất cả, “Hà An, tôi đã cầu xin nó. Tôi nhìn nó lớn lên, tới hôm nay nó cũng đã có con, vậy mà nó cũng không niệm tình thân một chút nào. Lý Huân là con trai tôi, cũng là em họ của nó, vậy mà tại sao nó không thể bỏ qua cho thằng bé.”
“Cô, không phải là cháu không muốn buông tha cho cậu ta.”
Một bóng người ngược sáng đi tới, Tiểu Hạ nhìn thấy anh, lòng dần bình tĩnh lại. Cố Hành Chấp đi tới trước mặt Cố Hi Linh, Hạ Quân đã nhận ra cha mình, khóc lóc thảm thiết nhìn về phía anh. Cố Hi Linh nhìn người đàn ông trước mặt, đáy lòng dâng lên một cơn khủng hoảng khó hiểu.
Bà ta tự trấn tĩnh lại, vẫn không muốn buông tay, nói với anh: “Hành Chấp, chàu hãy tha cho em trai cháu đi, nếu không cô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Anh thấp giọng nói: “Cô, vì nể mặt mũi của cô, cháu đã từng bỏ qua cho cậu ta. Bây giờ cậu ta lại dính líu vào tham nhũng dùng tiền công tiền thuế của người dân, cháu nghĩ cô sẽ không muốn cậu ta nhìn thấy bằng chứng cáo buộc mình bị đưa ra trước tòa án đâu.”
“Không, sẽ không đâu.” Thân thể Cố Hi Linh dần run rẩy, bà ta ôm chặt Hạ Quân không muốn thả ra. Nhưng Cố Hành Chấp vừa xuất hiện, những người đi theo bà ta đều câm như hến, không dám lên tiếng. Hà An dùng ánh mắt ra hiệu, hai người tiến lên, bế lấy Hạ Quân từ trong lòng Cố Hi Linh.
Tiểu Hạ nhận lấy cục cưng từ tay bọn họ, ôm vào trong lòng dỗ dành, nước mắt từng giọt nặng nề rớt xuống.
Cố Hành Chấp bước qua người Cố Hi Linh, nói với bà: “Cô, cháu tha thứ cho cô chỉ nhất thời xúc động. Con người có một chút ích kỷ vẫn có thể hiểu được, nếu như cậu ấy biết an phận, Cố gia sẽ không bạc đãi cậu ấy, nhưng mà con người luôn luôn tham lam, cô nói xem có đúng không?”
Cố Hi Linh là một trong số ít người Cố gia biết thức thời, bà nhàn rỗi mà sống một cuộc sống giàu sang rảnh rang, không bon chen quyền lợi. Bà đối tốt với anh, là vì để cho con trai mình có thể yên ổn mà hưởng thụ tài sản của Cố gia cùng với lợi ích của danh gia, nhưng lại không thể dạy dỗ con mình đừng mờ mắt vì tư lợi.
Trong mắt Tiểu Hạ chỉ có Hạ Quân, cho tới khi Cố Hành Chấp ôm cô vào trong ngực, cô mới ngẩng đầu nhìn anh.
Vừa rồi cô bị dọa sợ, cho rằng chỉ một chút xíu nữa thôi là sẽ mất đi cục cưng của mình, nước mắt cô không sao ngừng được. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô an ủi: “Tiểu Hạ, không sao rồi, đừng khóc nữa.”
Anh không nói gì còn đỡ, anh vừa nói thì sự tủi thân mắc kẹt ở giữa cổ họng cùng với bao nỗi chật vật lập tức trào ra, cô vùi đầu vào lồng ngực anh, còn đem nước mắt dụi vào.
Hạ Quân vốn đã ngừng khóc, nhìn thấy mẹ mình khổ sở, cái miệng nhỏ xíu lại mếu khóc ra tiếng. Cố Hành Chấp dỗ Tiểu Hạ trước, xoa xoa đầu cô nhẹ nhàng nói: “Tiểu Hạ đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Tiểu Hạ ôm Hạ Quân trong ngực lại bị anh ôm vào trong lòng, ngoại trừ tiếng nói của anh thì không nghe được gì khác nữa.
Thế giới này dường như chỉ còn lại bọn họ.
Tiểu Hạ không biết cô theo Cố Hành Chấp trở lại Cố gia như thế nào.
Cô và Hạ Quân khóc mệt mỏi, rồi sau đó ngủ luôn ở trên xe. Khi tỉnh lại, trong phòng không có một bóng người, cô đang nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn.
Tiểu Hạ lật đật xuống giường đi tim Hạ Quân, cô lớn tiếng gọi “Bé cưng”, Hạ Quân chưa đủ lớn làm sao có thể trả lời cô. Cô lại gọi “Anh trai”, vẫn không có người đáp lại.
Ngay lúc cô đang cho rằng mọi chuyện mới xảy ra đều chỉ là mơ, thì Phương quản gia từ bên ngoài bước vào, không giận không vui nhìn cô nói: “Đừng gọi nữa, bé cưng đang ngủ, đừng đánh thức thằng bé.” Sau đó bà mang Tiểu Hạ đang mơ màng và sốt ruột qua phòng bên cạnh nhìn cục cưng của cô.
Tiểu Hạ thấy Hạ Quân nằm trong nôi em bé ngủ không biết trời trăng gì, cô sờ lên cánh tay mềm mại mũm mĩm của bé mà vẫn chưa cảm thấy chân thật, cô quay qua hỏi Phương quản gia: “Dì Phương, không phải cháu vẫn đang mơ chứ?”
Phương quản gia la cô: “Không phải. Mau đi thay quần áo rửa mặt rồi xuống ăn cơm.”
Một lúc sau Tiểu Hạ mới phản ứng được, sau đó đi thay quần áo giữa tiếng thúc giục của Phương quản gia, đến khi ăn cơm mới tìm lại được một chút cảm giác chân thực.
Cô đảo mắt nhìn phòng ăn một vòng, nơi đây chẳng hề thay đổi chút nào, chỉ trừ Phương quản gia dường như đã trở nên dịu dàng hơn một chút, không còn uốn nắn tư thế ngồi và tác phong của cô nữa, bà đang xới thêm cơm cho cô, kêu cô ăn nhiều thêm chút nữa.
Tiểu Hạ đợi một lúc lâu mà không hề nhìn thấy bóng dáng của Cố Hành Chấp đâu.
“Dì Phương, Anh trai đâu rồi?”
“Cậu ấy đi công tác rồi, ngày mai sẽ về, hai ngày này cháu và thằng bé nên ở lại đây, bên ngoài không an toàn.”
Tiểu Hạ “Vâng” một tiếng, lại nhớ tới chuyện ban ngày, cô cảm thấy thật hoang mang.
Sau khi cơm nước xong, Phương quản gia ở bên cạnh Tiểu Hạ. Bà sợ cô vì chuyện xảy ra ban sáng mà lo sợ nên an ủi cô: “Tiểu Hạ, đừng lo. Hai mẹ con ở đây rất an toàn, sẽ không có ai làm hại cháu và em bé đâu.”
Có Phương quản gia ở bên cạnh, Tiểu Hạ đúng là không còn sợ gì nữa, chẳng qua là trong lòng cô vẫn còn hơi kinh hãi, nhớ tới lúc Hạ Quân bị cướp đi, tim cô vẫn còn nặng nề.
Nói tới việc Cố Hi Linh bị mất khống chế, Phương quản gia không khỏi thổn thức: “Bà ta có lẽ là bị kích thích vì chuyện con mình phải ngồi tù, mới nghĩ đến việc dùng đứa bé làm điểm yếu mà uy hiếp Hành Chấp. Nhưng mà chính bà ta lại không suy nghĩ một chút, con bà ta đã làm ra chuyện gì, cái mà bọn họ muốn chính là mạng của Hành Chấp đấy.”
Tiểu Hạ nghe thấy vậy, lo lắng hỏi: “Bây giờ Anh trai đang gặp nguy hiểm sao?”
“Không nguy hiểm đâu, không ai có thể làm tổn thương cậu ấy được.” Phương quản gia thoải mái vỗ về cô: “Ngược lại là cháu đấy, Tiểu Hạ. Cháu có biết một mình mang theo em bé ở bên ngoài rất nguy hiểm hay không?”
Tiểu Hạ lắc đầu nói: “Không biết.”
Phương quản gia thở dài một tiếng, “Tiểu Hạ, cháu có thể không hiểu. Trên đời này, không phải là cháu không làm tổn thương người khác thì người khác sẽ không làm tổn thương đến cháu.”
Bạch Tịch đã nghe được chuyện xảy ra buổi sáng từ người khác. Cố Hành Chấp đã cho người báo cho cô ấy biết, Tiểu Hạ sau khi tỉnh lại mới gọi điện thoại cho cô ấy, nói rằng tối nay cô sẽ không trở về, tránh cho cô ấy lại lo lắng.
Bạch Tịch nói: “Vậy cũng tốt, hai người ở đó mới được an toàn, mình cũng không cần phải lo lắng. Chờ mình rảnh rỗi sẽ tới thăm cậu.”
Cô ấy cũng hậu tri hậu giác mới nhớ ra, Hạ Quân không phải là một đứa bé bình thường, chỉ dựa vào cô ấy và Tiểu Hạ thì không thể nào bảo vệ bé được.
Tiểu Hạ cũng rất nghe lời, không hề ồn ào đòi rời đi.
Vào lúc đêm đã rất khuya, cô không kiềm chế được mà gửi cho Cố Hành Chấp một tin nhắn ngắn.
Tiểu Hạ: Anh trai, anh đã ngủ chưa?
Tin nhắn được gửi đi một lúc, trên tay cô bỗng vang lên một hồi chuông. Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, tim của Tiểu Hạ không hiểu sao trở nên an tĩnh trở lại.
“Không ngủ được sao.” Anh hỏi.
Anh biết Tiểu Hạ lạ giường, nhưng mà lần trước ở Cố gia cô cũng ngủ một mình. Có lẽ là bởi vì hoảng sợ nên Tiểu Hạ bị mất ngủ.
Quả nhiên Tiểu Hạ nói: “Em có hơi sợ, nhưng mà dì Phương không cho em ngủ cùng với con.”
Có một khoảng thời gian rất lâu, Tiểu Hạ không hề than phiền chuyện Phương quản gia kèm cặp cô khắp nơi với anh. Anh đang muốn trấn an cô thì lại nghe cô nhỏ giọng nói: “Anh trai, có phải anh rất mệt mỏi hay không?”
Anh trầm mặc một lúc lâu rồi mới trả lời: “Không mệt.”
Tiểu Hạ không tin, hỏi lại: “Có thật không? Bây giờ anh vẫn đang làm việc sao? Em có thể nói chuyện với anh không?”
Anh nói: “Không làm việc, anh muốn nói chuyện với em một chút.”
Nghe được lời anh, Tiểu Hạ cũng trầm mặc một lúc, thật lâu sau mới nói: “Anh trai, không phải anh đang đi công tác ở nước ngoài sao? Sao anh biết cô anh sẽ tới, sao anh có thể lập tức trở về?”
“Hà An đã nói trước cho anh biết.”
Tiểu Hạ ồ lên một tiếng, nói: “Anh Hà An thật là lợi hại.”
Đề tài này tới đây thì chấm dứt.
Anh hỏi cô buổi tối ăn gì rồi, Tiểu Hạ kể từng món cho anh nghe, lại hỏi anh buổi tối ăn gì, Tiểu Hạ nằm một mình trên chiếc giường lớn, nhìn những ngôi sao bên ngoài cửa sổ, không hề cảm thấy thời gian đã trôi qua. Cùng dưới bầu trời đầy sao này, trong một tòa nhà ở một thành phố rất xa, anh ngồi một mình trước bàn làm việc.
Màn hình máy tính đang sáng, anh lật văn kiện cầm trên tay, lắng nghe Tiểu Hạ lải nhải những chuyện vụn vặt. Anh chỉ trả lời vài câu đơn giản, Tiểu Hạ lại nói tiếp, sau đó giọng nói của cô nhỏ dần, biến thành tiếng hít thở đều đặn.
Anh không cúp điện thoại, lắng nghe âm thanh cô đang say ngủ, hoàn thành xong công việc trên tay, sau đó đứng dậy gọi điện thoại cho Hà An: “Giúp tôi đặt vé máy bay sớm nhất.”
Tiểu Hạ loáng thoáng nghe tiếng Hạ Quân đang khóc, vật lộn từ trong mơ tỉnh lại. Cô xoa xoa đôi mắt rồi đi ra ngoài, nghe thấy giọng của Phương quản gia.
“Có phải bé lại đói hay không? Đã cho bú sữa chưa?”
Phương quản gia toàn năng lại không giỏi chăm con nít, nghe bé khóc mà thấy đau lòng, “Nhanh đi kêu bà vú tới, xem thử xem bé có bị gì không.”
Vừa lúc Tiểu Hạ bước vào, cười hì hì nói với Phương quản gia: “Dì Phương, chắc cục cưng muốn mẹ rồi.”
Cô vừa mới chạm vào Hạ Quân, Hạ Quân dừng khóc ngay lập tức, trong mắt ngân ngấn lệ, tủi thân kêu một tiếng “Ma ma”, ôm lấy cổ cô không muốn thả ra.
Hiếm khi Tiểu Hạ ở trước mặt Phương quản gia mà có ích được một lần, đắc ý hôn lên mặt con trai hai cái.
Phương quản gia cười bất đắc dĩ, “Nhanh đi thay quần áo, ăn mặc lôi thôi nhìn chẳng ra gì.”
Tiểu Hạ nhỏ tiếng phản đối, “Cháu đâu có lôi thôi, dễ thương sạch sẽ thế này mà.”
Thời tiết hôm nay thoáng đãng, Tiểu Hạ nhân lúc mặt trời chưa gay gắt mà ôm Hạ Quân chơi trong vườn hoa. Ngay lúc bọn họ đang chơi đùa rất vui vẻ thì ở bên ngoài vang lên tiếng xe hơi.
Không lâu sau, anh từ xa bước tới.
Tiểu Hạ hơi do dự rồi cười với anh.
“Anh trai, sao anh trở về sớm vậy?”