Lần đầu tiên Cố Hành Chấp gặp Tiểu Hạ là ở bệnh viện.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Khi đó anh mới hoàn thành xuất sắc mấy môn học Cố Vinh Bách sắp xếp cho, Cố Vinh Bách hỏi anh muốn được thưởng gì, anh nói muốn gặp Mạnh Thanh Như một lần.
Ban đầu Cố Vinh Bách không đồng ý, không biết tại sao về sau lại đáp ứng.
Cố Hành Chấp không hề kỳ vọng Mạnh Thanh Như có thể giống như những bà mẹ bình thường, thấy con mình thì sẽ vui mừng. Bà bị bệnh, anh rất ít khi được gặp bà. Anh chỉ muốn xem bà ở bệnh viện như thế nào, dù sao bà cũng là mẹ anh, anh hy vọng bà được khỏe mạnh.
Trước khi anh đến, bác sĩ nói tình hình của bà ổn định, anh có thể gặp bà. Anh chậm rãi bước tới trước giường bệnh, quả nhiên là bà đang bình tĩnh.
Bà nâng bàn tay trắng nõn vuốt ve mặt anh, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười ôn nhu, nhẹ giọng gọi tên anh, cẩn thận hỏi han gần đây anh làm gì, trong đôi mắt ảm đạm tràn đầy sự áy náy.
Anh bình tĩnh trả lời câu hỏi của bà, người xung quanh cẩn thận giám sát, để ý động tĩnh phía bọn họ, lo lắng bà sẽ làm tổn thương anh.
Khoảng cách giữa bọn họ là một cánh tay, ngoại trừ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, bà không dám làm gì khác. Trả lời xong câu hỏi của bà, bọn họ cũng chẳng biết nói gì nữa, đang trầm mặc, bà đột nhiên đề nghị dẫn anh ra vườn hoa dạo chơi một chút.
Anh đồng ý, nhưng lúc đi tới vườn hoa, đột nhiên bà lại đẩy anh ra, sau đó kêu lên rồi chạy xa. Tất cả mọi người đều đuổi theo, mang người đã bị khống chế về phòng bệnh. Anh đứng ngoài cửa phòng, thấy bà cuồng loạn giãy giụa, người đi theo bảo anh rời đi thôi, anh không chịu.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Anh chỉ đứng đó, nghe người giám sát chất vấn bác sĩ: "Không phải ông nói tình hình phu nhân ổn định rồi sao? Đây là xảy ra chuyện gì?"
Bác sĩ nói: "Bệnh tình của phu nhân đã rất ổn định, vừa rồi chắc là bị cái gì đó kích thích."
Mạnh Thanh Như kêu lên những tiếng thống khổ, cũng không phải lần đầu anh nghe được. Anh đứng bất động bên ngoài, cũng không hoảng loạn, lặng lẽ nhìn mẹ trong cơn giãy giụa đau khổ.
"Bác sĩ các người làm ăn kiểu gì? Còn không nhanh cho bà ấy thuốc an thần?"
"Thường xuyên dùng thuốc an thần sẽ không tốt với thân thể phu nhân, đi mời viện trưởng Hạ và cô bé kia tới..."
Trong ngoài phòng bệnh, bước chân mọi người đều vội vã. Anh vừa nhấc chân lên một bước, quản gia đã giữ lấy vai anh: "Cậu chủ đừng đi, sẽ làm cậu bị thương mất."
Anh không nói gì, thu chân về, lặng lẽ nhìn hết thảy những gì trước mắt. Nhìn ra ngoài nỗi đau, nhìn thấy mẹ mình.
Anh đứng hồi lâu, thấy một cô gái nhỏ đi vào phòng bệnh, sau đó tất cả đều bình yên trở lại.
Mạnh Thanh Như ôm cô bé kia, trên mặt bé gái không có lấy một nét sợ hãi, tiếng nói non nớt truyền tới xuyên qua khe cửa, vừa ngọt ngào vừa mềm mại: "Dì Mạnh, không đau đâu, cháu ở bên cạnh dì."
Đó là lần đầu tiên anh thấy Tiểu Hạ, đứng trong bóng tối nơi hai người không nhìn thấy được, nhìn mẹ ruột mình thống khổ rồi được cứu rỗi.
Kể cả không có Hạ Quân, quỹ đạo cuộc đời Tiểu Hạ và Cố Hành Chấp cũng sẽ vĩnh viễn không chia lìa.
Nếu nhân sinh là một con đường không thấy được điểm cuối, con đường của Tiểu Hạ và của anh, từ trước kia rất lâu rồi đã bắt đầu quấn quýt vào nhau.
Nếu Tiểu Hạ không gặp Mạnh Thanh Như ở bệnh viện, nếu Mạnh Thanh Như và viện trưởng Hạ không quen biết, nếu Mạnh Thanh Như không bị bệnh...
Nếu như có một điều nếu đó không xảy ra, Cố Hành Chấp sẽ không gặp Tiểu Hạ.
"Tiểu Hạ, anh đã đồng ý với viện trưởng Hạ cả đời chăm sóc cho em, cũng là hứa với Mạnh Thanh Như. Cho nên bất cứ khi nào anh cũng sẽ không bỏ mặc em. Kể cả em có ghét anh, không cần anh, anh cũng phải đảm bảo em được an toàn, giữ cho em một đời bình an."
Không liên quan đến tình yêu, chỉ là trách nhiệm.
Tiểu Hạ nghe xong, cúi đầu bình tĩnh nói: "Em biết."
Bởi vì Mạnh Thanh Như, anh vẫn luôn đối xử tốt với cô hơn với những người khác, cho cô một hoàn cảnh sống đầy đủ sung túc. Lúc muốn đưa cô đi, cũng là nghĩ cho cô, cho cô một mái nhà, vì cô mới tìm đến vợ chồng chú Lục.
Đó chắc là cách tốt nhất anh nghĩ được cho cô, dưới sự che chở của anh, có người bầu bạn yêu thương, cuộc sống vô lo, thật ra nghĩ kỹ một chút thì thấy sẽ hạnh phúc hơn người bình thường rất nhiều.
Điều duy nhất anh làm sai, là để cô hiểu lầm rằng anh thích cô.
Có lẽ anh đã nhìn ra cô càng ngày càng lún sâu vào tình cảm với anh, cho nên trước khi chuyện đến mức không thể nào cứu vãn được, anh chọn kết thúc mối quan hệ này. Tiểu Hạ biết có một câu là đau dài không bằng đau ngắn, nếu như lúc đó anh mềm lòng, biết đâu bây giờ cô sẽ càng đau khổ hơn khi ấy.
Những điều này, cô cũng đã hiểu rõ, cô chỉ không hiểu tại sao anh phải nói ra những lời này.
Xe đã lăn bánh rời khỏi công viên tưởng niệm, Hạ Quân nghiêng cái đầu nhỏ ngủ thiếp đi.
Anh luôn luôn trầm mặc, rất ít khi nói nhiều lời như vậy.
"Kể cả anh không thích em, cũng sẽ đi tìm em, an bài cho em một cuộc sống tốt rồi lui về phía sau."
Nghe được câu này, trong lòng Tiểu Hạ ngưng đọng một chút.
Cô nghiêng đầu, không muốn nhìn mặt anh, nhỏ giọng nói: "Em biết. Em cũng đã nói rất nhiều lần, tự em có thể chăm sóc bản thân."
Câu nói sau cùng mang chút ấm ức.
Dù cô đã sớm biết anh đi tìm cô vì trách nhiệm và vì thấy cô đáng thương, nhưng khi chính tai nghe được anh nói vẫn không khỏi cảm thấy khổ sở.
Cô cố hết sức kìm nén nỗi buồn, không muốn lộ ra vẻ ngây thơ cùng ấm ức trước mặt anh, lúc đang phiền não cạy cạy móng tay thì một đôi bàn tay lạnh lẽo khô ráo đưa tới, nắm lấy tay cô.
"Tiểu Hạ, có rất nhiều cách để chăm sóc cho em."
Bất kể cách nào cũng tốt hơn cách anh chọn, anh không cần tự mình ra mặt, phân phó một tiếng tự khắc có người sẽ đi làm theo mệnh lệnh của anh.
Trước đây anh chính là làm như vậy. Sau khi Mạnh Thanh Như qua đời, anh theo lời dặn dò của bà, hằng năm quyên góp cho viện mồ côi một khoản tiền lớn. Mỗi lần tới viện mồ côi thăm hỏi, anh sẽ nhớ tới cô bé mà Mạnh Thanh Như quan tâm nhất ấy, hỏi một câu cô ấy thế nào.
Cô làm người ta rất bớt lo, chưa từng gây phiền phức gì, cũng sống rất vui vẻ.
Anh cũng không hỏi thêm nữa, không muốn can thiệp vào cuộc sống của cô. Thỉnh thoảng, anh đích thân đến viện mồ côi, sẽ nói với viện trưởng Hạ, nếu như cô gặp chuyện gì làm ơn hãy nói cho anh, đây là mong muốn của Mạnh Thanh Như, bà hy vọng Tiểu Hạ khỏe mạnh và sống vui vẻ, anh sẽ giúp đỡ cô.
Có rất nhiều cách để chăm sóc cô, nhưng là anh ích kỷ đưa cô từ thế giới của cô đến với thế giới của anh.
Tiểu Hạ không hiểu, tránh khỏi tay anh, nói: "Em rất ngốc, nghe không hiểu lời anh."
Cô né tránh ánh mắt anh, cúi đầu, nhìn vừa khéo léo vừa đáng yêu.
Anh nhìn gò má cô, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hạ, dù trước kia anh chưa từng nói với em, nhưng anh hoàn toàn vì thích em, mới ở bên em."
Chỉ là trước kia anh vẫn luôn thấy thích một người cũng không phải chuyện gì quan trọng, mãi sau này mới hiểu được, yêu là không thể mất đi.
Tiểu Hạ suy nghĩ chậm hơn người bình thường một chút. Thông tin cô có thể tiếp nhận cũng rất có hạn, nói nhiều chuyện với cô thật sự là phức tạp, chuyện phức tạp thì cô phải nghĩ rất lâu.
Cố Hành Chấp nói: "Tiểu Hạ, em không cần nghĩ ngay bây giờ, chúng ta còn rất nhiều thời gian."
Trở về từ công viên tưởng niệm, cô thường xuyên ngẩn người, nhưng cuộc sống vẫn vậy không có gì thay đổi.
Mỗi ngày Hạ Quân vẫn rất vui vẻ, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Bạch Tịch nói bé giống một con heo nhỏ. Tiểu Hạ nói bé mới không phải heo, rõ ràng là em bé xinh đẹp nhất trên đời.
Bạch Tịch liếc hai mẹ con một cái, lại thành thành thật thật nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu kia của Hạ Quân, miễn cường thừa nhận lời Tiểu Hạ: "Bé thật là dễ thương."
Ít nhất cô ấy cũng chưa từng thấy đứa bé nào đáng yêu hơn Hạ Quân, vậy thì coi bé là em bé xinh đẹp nhất trên đời đi.
Chỉ là, em bé xinh đẹp dễ thương nhất trên đời này lại có một người cha làm người ta không thích nổi. Anh thường xuyên xuất hiện xung quanh hai mẹ con, làm cho đầu óc vốn đã không đủ dùng của mẹ bé lại càng mờ mịt.
Anh đưa hai mẹ con họ ra ngoài ăn cơm, du lịch, thỉnh thoảng còn để Hạ Quân lại nhà, đưa Tiểu Hạ đi xem phim.
Tiểu Hạ sẽ không phản đối, mỗi lần đều đần độn rời đi, sau đó thì ngơ ngác trở về, một bộ dáng ngu ngốc không chịu nổi.
Bạch Tịch cũng thường thấy chuyện nam nữ kiểu này, hỏi cô: "Anh ta đang theo đuổi cậu sao?"
Tiểu Hạ chưa từng được ai theo đuổi, hỏi Bạch Tịch: "Theo đuổi nghĩa là thích tớ sao?"
Bạch Tịch nói: "Không nhất định, có thể là muốn ngủ với cậu, cũng có thể là thích cậu."
Đặc biệt là quan hệ như bọn họ, đến con cũng có rồi, Bạch Tịch cũng không thể xác định là loại nào. Muốn ngủ thì cũng đã ngủ rồi, thích thì sao trước đây lại bỏ đi.
Nhưng dù sao anh cũng phải có ý đồ gì đó, nếu không người giống như anh, nếu chỉ là vì đứa trẻ thì đã sớm cho người giành lấy bé con.
Tiểu Hạ càng không nghĩ ra, cô thường xuyên nghĩ tới những lời anh nói, sau đó nằm mơ thấy cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ gặp nhau mà anh kể đó. Trong mắt cô Mạnh Thanh Như là một người ôn nhu hiền hòa, nhưng trong lời tự thuật của Cố Hành Chấp, Tiểu Hạ không cảm nhận được tình cảm giữa hai mẹ con họ.
Trong mộng anh bình tĩnh nhìn hai người họ, sau đó xoay người đi. Cô kêu lên một tiếng Anh trai, rồi tỉnh lại từ trong mơ.
Bạch Tịch không muốn can thiệp vào cuộc sống của Tiểu Hạ, nhưng cô ấy nhìn ra Tiểu Hạ vẫn thích Cố Hành Chấp. Cái gì Tiểu Hạ cũng đều viết ở trên mặt, không hiểu việc phải che giấu, cô ấy không muốn Tiểu Hạ giẫm lên vết xe đổ.
Còn Cố Hành Chấp hiển nhiên đã biết Tiểu Hạ nghĩ gì.
Vẻ ngoài của Tiểu Hạ xinh đẹp, hiền lành lại dịu dàng. Trước kia cô chỉ ở trong viện mồ côi rồi lại đến Cố gia, rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không biết mình xứng đáng được nhiều người thích.
Bây giờ, Tiểu Hạ không còn chôn mình trong thế giới đơn độc ở viện mồ côi hay ở Cố gia nữa, Bạch Tịch hy vọng cuộc sống của cô sẽ đa dạng hơn. Dù cô đã làm mẹ, nhưng Bạch Tịch vẫn hy vọng cô có thể sống một cuộc sống cho chính mình.
Tiểu Hạ nói: "Tịch Tịch, hình như cậu có gì đó thay đổi."
Bạch Tịch trước kia không như vậy, giữa chân mày luôn thấy nét ưu sầu, cái gì cũng giấu không cho người khác biết, mỗi ngày vất vả bận rộn, kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn không thấy vui.
"Cậu nghĩ là ai cũng không tim không phổi giống cậu sao, ai rồi cũng sẽ thay đổi."
Cô ấy để Tiểu Hạ thay quần áo, đưa cô gái ăn mặc thật xinh đẹp ấy ra ngoài chơi, hy vọng cô quen thêm được vài người bạn.
Tiểu Hạ cũng không cự tuyệt, chấp nhận kiểu ăn mặc Bạch Tịch đắp lên cho mình, lầm bầm hỏi cô ấy: "Tịch Tịch, cậu thấy mình có thay đổi không?"
Cô luôn cảm thấy Cố Hành Chấp khác trước, Bạch Tịch cũng khác, dường như mọi người đều khác. Cô không biết đó là do mình không thay đổi gì, hay là do mình thay đổi nên mới cảm thấy mọi người đều đổi thay.
"Có." Bạch Tịch đè cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, "Trở nên càng ngốc hơn."
Tiểu Hạ không vui, từ trong gương nhìn cô ấy.
Bạch Tịch xõa mái tóc dài của cô ra, nói: "Phụ nữ sinh đẻ ngu ngốc ba năm, biết không? Sinh con rồi là sẽ như vậy."
Sau đó lại nói: "Tiểu Hạ, bọn mình rồi sẽ tốt hơn thôi."