Bữa tối là Hà An mang tới, dựa theo khẩu vị và sở thích trước kia của Tiểu Hạ, mặc dù điều kiện có giới hạn, nhưng vẫn được nấu rất công phu ngon miệng. Trần Quế Hương nhìn đồ em bé khắp căn phòng và đồ cho Tiểu Hạ, trong lòng bỗng sáng tỏ.
Tiểu Hạ muốn từ chối, lại bị Hà An ném cho một câu: “Là Cố tổng dặn dò.” chặn lại. Tiểu Hạ ăn nói vụng về nhưng lại lương thiện, cô cũng không vì giận hờn mà đem đồ ném đi, nhưng cũng không muốn gặp lại người khiến cô mơ tưởng, chỉ có thể đem tất cả những món đồ kia dẹp qua một bên, mong rằng bọn họ nhìn thấy đồ còn mới nguyên sẽ đem về. Tuy nhiên có một vài thứ cục cưng đã làm hư không thể trả lại, cô chỉ có thể để cho thằng bé tiếp tục cầm chơi trên tay.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Những bộ áo quần em bé đẹp đẽ kia Tiểu Hạ cũng không hề động vào, cô vẫn mặc cho cậu áo quần cũ mà cô đem theo. Mặc dù vậy, cho dù đi tới đâu khuôn mặt vừa kháu khỉnh vừa đáng yêu của bé đều khiến người người yêu mến, còn rất thu hút ánh nhìn của mọi người.
Chú Đông bị thương không nặng lắm, lúc đầu Trần Quế Hương không nói cho Tiểu Hạ biết chuyện liên quan tới cha của cục cưng. Tiệm cơm cần phải dọn dẹp lại, rồi phía bên bệnh viện cần có người trông nom, Tiểu Hạ thực sự có rất nhiều việc phải làm.
Tuy nhiên bọn họ không cần phải lo, những chuyện này đã có người sắp xếp giải quyết thỏa đáng.
Trong tiệm cơm, Vương Thiên cùng bạn của cậu ta cùng nhau thu dọn hiện trường lộn xộn, Bỗng nhiên có một đám người tới, cung kính lễ phép chào bọn họ, rồi sau đó giúp bọn họ dọn dẹp sạch sẽ đâu vào đấy. Đồ hư hỏng trong nhà đều được thay mới, hơn nữa còn mua sắm thêm rất nhiều dụng cụ gia đình. Ban đầu Vương Thiên còn đề phòng, cậu ta cho rằng họ là người do bên Trịnh gia sai tới, sau đó Trịnh gia thật sự cho người tới quấy rối, nhưng mà chưa nói được mấy câu đã bị đám người này đuổi đi.
Lúc Trần Quế Hương về đến nhà, thấy ngôi nhà đổi mới hoàn toàn, sáng sủa hẳn lên, bà cảm thấy có hơi hổ thẹn, vội vàng từ chối Hà An, nhưng Hà An lại khom lưng nói cảm ơn bà: “Đây đều là việc phải làm, Cố tổng rất cảm kích những gì mà hai người đã làm cho Tiểu Hạ.”
Tiểu Hạ nghe vậy bỗng thấy cực kỳ chật vật, không biết nên làm như thế nào, lúc trở về thấy căn phòng đầy ắp đồ dùng, tay chân trở nên luống cuống.
Trần Quế Hương tiễn Hà An xong, thấy Tiểu Hạ đang ôm cục cưng ngẩn người ra, bà an ủi cô: “Tiểu Hạ, trước tiên đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chờ chú Đông của cháu khỏi bệnh rồi tính sau.”
Tiểu Hạ mờ mịt gật đầu, sau đó giúp Trần Quế Hương đem đồ đạc thu dọn qua một bên. Cô biết anh vẫn chưa đi nhưng cô lại không biết phải làm như thế nào.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Mỗi ngày, Cố Hành Chấp sẽ tới bệnh viện. Mỗi lần Tiểu Hạ thấy anh sẽ ôm cục cưng quay người đi, anh cũng không tức giận, ngồi một lúc rồi rời đi.
Tiểu Hạ mỗi ngày phần lớn thời gian là chăm sóc em bé, Anh thấy cô thay tã cho cục cưng, cho cục cưng bú sữa mẹ, cười dịu dàng, rồi cùng chơi với cục cưng.
Tiểu Hạ lớn lên ở viện mồ côi, cô không phải là không hề biết chăm sóc trẻ con giống như bọn họ nghĩ.
Ngược lại, cô thật sự chăm sóc đứa bé rất tốt. Thằng bé bình thường rất ít khóc, mỗi ngày sau khi ăn xong là sẽ ngủ, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay rất mũm mĩm, thân hình tròn xoe chắc nịch, từ khi sinh ra tới giờ hiếm khi bị bệnh vặt, vừa sáng sủa vừa hoạt bát, cũng không hề khó chịu, lúc nào cũng nhìn người khác cười híp cả mắt.
Thằng bé cũng không hề sợ Cố Hành Chấp, vẫn để cho anh bế, chẳng qua là tư thế bế của anh không thoải mái lắm, mỗi lần Tiểu Hạ nhìn thấy lại cảm thấy khó chịu.
Tiểu Hạ không nhịn được nói với Cố Hành Chấp: “Cám ơn anh đã giúp em, em sẽ trả lại tiền cho anh, anh trở về nhà đi.”
Cô không mang hy vọng anh là đang đợi cô, nếu vậy thì trong lòng cô sẽ thấy áy náy. Nhưng mà anh vẫn không đi, lại luôn lặp đi lặp lại lời xin lỗi với cô.
“Thật xin lỗi, Tiểu Hạ.”
Tiểu Hạ không thể nói được trong lòng cô bây giờ là cảm giác gì, một bên cảm thấy anh không việc gì mà phải xin lỗi cô, một bên lại vì lời xin lỗi của anh mà cảm thấy thật tủi thân.
Mỗi lần cô rối rắm không hiểu như vậy, cô luôn nghĩ tới viện trưởng Hạ.
Viện trưởng Hạ dạy cho cô rất nhiều nguyên tắc, có liên quan tới con người, tới tương lai, nhưng lại không dạy cho cô tình yêu là gì.
Trải qua những ngày vừa rồi Tiểu Hạ mới hiểu được, chuyện cô thích anh không có gì sai, anh không thích cô cũng không sai. Anh không cần cảm thấy có lỗi với cô, cho nên anh cũng không cần tới tìm cô nữa.
Tiểu Hạ định nói cho anh biết, cô cũng không ngu ngốc như bọn họ nghĩ, Nghe được lời xin lỗi của anh cô bèn nói: “Em biết anh đã hứa với mẹ Hạ chăm sóc cho em, nhưng mà em đã trưởng thành rồi, có thể tự chăm sóc tốt cho mình. Em đã nghĩ thông suốt rồi, sẽ không đi tìm anh giống như trước nữa, anh nên đi về nhà đi.”
Mặc dù Tiểu Hạ không hiểu cụ thể anh vì cái gì mà lại đến tìm cô, nhưng cô biết anh thật sự là người tốt. Dù không thích cô thì vẫn sắp xếp tốt cho cuộc sống của cô, cho dù là trước kia hay là bây giờ cũng vậy. Tuy nhiên cô biết, không có ai nên chăm sóc ai mãi, dù anh vẫn giữ đúng lời hứa nhưng cô không nên cứ yên ổn hưởng thụ những thứ không thuộc về cô.
Hơn một tuần sau, chú Đông xuất viện.
Từ sau khi Tiểu Hạ nói như vậy, có một thời gian ngắn không hề thấy Cố Hành Chấp xuất hiện, cô cho là anh đã đi rồi, tuy nhiên mỗi ngày Hà An sẽ mang đồ tới, đồ đạc nhanh chóng chứa đầy cả phòng.
Thị trấn này không lớn lắm, tin tức Tiểu Hạ sắp rời đi lan truyền cực kỳ nhanh chóng.
Vương Thiên ngày nào cũng qua thăm Tiểu Hạ, đụng phải Hà An cậu ta cũng không hề khách sáo.
“Anh là người ở đâu? Tôi không thích anh mỗi ngày không có việc gì cứ tới tìm Tiểu Hạ, anh không thấy là cô ấy không vui hay sao? Còn không mau trở về nơi chốn của anh, ở đây không hoan nghênh anh.”
Hà An cũng không chấp cậu ta, mỗi ngày đều lặng lẽ tới, rồi lại lặng lẽ đi. Trần Quế Hương gọi Vương Thiên lại, nói với cậu ta: “Tiểu Thiên, đây là bạn của Tiểu Hạ, đừng có không có phép tắc như thế.”
Vương Thiên bĩu môi nói, “Bạn bè gì, cháu thấy giống một kẻ hay thay lòng đổi dạ hơn, bề ngoài nhân mô cẩu dạng(*) trong lòng lại xấu xa, đã sớm bỏ đi bây giờ còn quay lại ra mặt làm vị cứu tinh, thật hiếm có.”
(*) Nhân mô cẩu dạng: thành ngữ, ý chỉ có hình dạng con người nhưng lại cư xử giống chó, mang ý chỉ mỉa mai, châm biếm.
Cậu ta là bạn của Tiểu Hạ, Tiểu Hạ vội vàng ngăn cậu ta lại, rồi quay ra nói xin lỗi Hà An: “Anh Hà An, xin lỗi anh. Tiểu Thiên không biết gì nên mới nói bậy bạ thôi, anh đừng giận.”
Hà An đương nhiên là không tức giận, tuy nhiên anh ta cảm thấy cậu ta mắng cũng không phải là không đúng. Anh ta cũng cảm thấy áy náy, nếu như lúc ấy anh ta chấp nhận lời cầu xin của cô, có lẽ cô đã không bỏ đi?
Có quá nhiều chữ nếu như ở đây, tuy nhiên cũng chẳng có cách nào thay đổi được chuyện đã xảy ra.
Tiểu Hạ không oán hận, cũng không giận dỗi ai.
Cô thậm chí còn hỏi Hà An: “Anh Hà An, có phải các anh cảm thấy em đáng thương nên mới đến tìm em?”
Nhìn thấy bọn họ không ngừng đem đồ tới, Tiểu Hạ dần dần đoán được ý định của họ.
Vi muốn bọn họ quay về, cô không thể không giải thích: “Anh Hà An, thật ra em ở đây rất tốt, mặc dù đôi lúc có hơi vất vả, nhưng mà rất là vui vẻ. Cảm ơn các anh đã quan tâm, nhưng em thật sự có thể chăm sóc tốt cho mình, các anh còn có công việc không nên ở đây phí phạm thời gian nữa.”
Tiểu Hạ biết những người tốt bụng sẽ cảm thấy cảm thông cho cô, nhưng mà Tiểu Hạ không hy vọng nhận lấy sự cảm thông của người khác.
Cô chẳng qua chỉ muốn sống cuộc sống như một người bình thường.
Tiểu Hạ cuối cùng nói với Hà An: “Anh Hà An, anh giúp em nói với anh ấy, không cần phải thương hại em, tự em một mình có thể sống tốt.”
Sau khi Hà An và Vương Thiên rời đi, Trần Quế Hương qua xem Tiểu Hạ.
Cô ở trong phòng chơi đùa với cục cưng, trên mặt tươi cười nhưng trong mắt lại lấp lánh ánh nước. Cậu bé không nhìn thấy u sầu của mẹ mình, thấy cô cười thì cũng cười theo.
Trong phòng vang vọng tiếng cục cưng cười đùa non nớt, Trần Quế Hương im lặng thở dài, “Tiểu Hạ, dì nhìn thấy cậu ấy cũng thật sự hối hận rồi, cháu không muốn trở về cùng cậu ấy sao?”
Hôm đó, sau khi bà kể xong chuyện của Tiểu Hạ.
Người đàn ông nhìn qua là người ăn trên ngồi trước lại hướng về phía bà cúi gập người thật sâu, cám ơn bà đã chăm sóc cho Tiểu Hạ. Anh không hề nói nhiều, nhưng lại dùng hành động để bày tỏ, anh sẽ luôn chờ đợi Tiểu Hạ cho đến khi cô tha thứ cho anh, cùng anh trở về nhà.
Mặc dù bà không muốn Tiểu Hạ đi, nhưng mà dù sao anh cũng là cha của đứa bé, máu mủ tình thâm, bọn họ không có lý do gì để ngăn cản.
Nhìn đứa bé ở bên cạnh, Trần Quế Hương không thể không khuyên cô: “Tiểu Hạ, cậu ấy là cha của cục cưng, nuôi một đứa bé không phải là chuyện đơn giản gì, thằng bé bây giờ vẫn chưa biết nói chuyện chưa biết đi, đợi tới khi nó biết nói biết đi rồi thấy người khác có cha mẹ đầy đủ mà mình lại không có, sẽ thấy buồn đó.”
Tiểu Hạ ngây ngẩn, lẩm bẩm nói: “Cháu cũng không có cha mẹ, cho dù cháu sẽ rất yêu thương đứa bé này, nó cũng vẫn thấy buồn sao?”
Nói xong, thật ra Tiểu Hạ lại hiểu ra ngay.
Sẽ buồn. Mẹ Hạ yêu cô như vậy mà cô vẫn thấy buồn.
Cô cũng từng ao ước có một gia đình. Mạnh Thanh Như từng nói với cô sẽ làm mẹ của cô, vì thế mà cô cảm thấy rất vui vẻ một thời gian. Lúc ở Cố gia, cô cũng vì có một gia đình mà cảm thấy rất hạnh phúc.
Tiểu Hạ mơ màng, không biết phải làm sao. Nhìn khuôn mặt ngây thơ của cục cưng, trong lòng cô không tài nào kiềm chế được mà tự trách bản thân.
Từ rất lâu cô đã khát vọng có một gia đình, đáng lẽ cô nên tìm cho cục cưng một gia đình mới đúng.