Ngày này một năm trước, Tiểu Hạ đã làm một việc.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Cô giúp Hạ Tri Tri chạy trốn khỏi đám cưới, còn cô thì gả cho Cố Hành Chấp. Trên quyển lịch Tiểu Hạ vẽ hình trái tim màu đỏ, chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể nhớ ra ngay. Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn, là muốn chúc mừng.
Phương quản gia nói: "Tiểu Hạ, Hành Chấp đồng ý với viện trưởng Hạ rằng sau khi bà chết sẽ sắp xếp cho cháu một nơi thật tốt. Nhưng vừa mới tổ chức hôn lễ xong, không tiện đưa cháu đi ngay vì sẽ làm mọi người chỉ trích, cho nên mới để cháu ở Cố gia một năm, đến khi chuyện lắng xuống sẽ đưa cháu đi, cháu còn nhớ không?"
Một năm trôi qua thật nhanh, trước giờ Cố gia làm việc luôn là nói một không làm hai.
Một năm là đúng một năm, thêm một ngày cũng không được.
Tiểu Hạ bừng tỉnh nhớ lại, viện trưởng Hạ cũng đã từng nói với cô như vậy. Khi đó bà còn an ủi cô, nói một năm sẽ trôi rất nhanh, rồi cô sẽ có thể quay về viện mồ côi.
Hơn phân nửa là viện trưởng Hạ lừa gạt cô, biết thân thể mình không thể chịu đựng được lâu đến thế. Tiểu Hạ ngơ ngơ ngẩn ngẩn cũng không đành lòng để viện trưởng Hạ mệt nhọc, dù không muốn cũng nghe lời bà.
Nhưng là một năm qua đi, rõ ràng mọi chuyện đều không giống vậy nữa.
"Dì Phương, cháu vẫn không hiểu. Là cháu ở đây, Anh trai sẽ qua thăm cháu sao? Nhưng như vậy phiền phức lắm, hay chúng ta cứ về nhà đi."
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Tiểu Hạ gọi nơi đó là nhà. Phương quản gia trầm mặc, mắt rũ xuống không đành lòng nhìn Tiểu Hạ, cũng không tàn nhẫn nói cho cô rằng, đó không phải là nhà của cô.
Từ khi bắt đầu đã không phải.
Tiểu Hạ thấy Phương quản gia không nói gì, một nỗi oan ức và tức giận xông lên. Cô lách người chạy ra ngoài, bị dì Lục giữ lại cánh tay, cô dùng sức giãy ra chạy về phía cửa.
Tiểu Hạ chạy rất nhanh, Phương quản gia và dì Lục đuổi theo không kịp, chỉ có thể ở đằng sau gọi tên cô. Tiểu Hạ không nghe được, bên tai chỉ có tiếng gió ào ào, chạy tới cửa, vì cuống cuồng hốt hoảng mà vấp chân vào bậc cửa ngã trật chân, đập xuống đất rất mạnh. Cô cáu kỉnh bực bội hừ một tiếng, những giọt lệ đua nhau rơi ra từ trong hốc mắt.
"Tiểu Hạ!" Bên ngoài có người trông chừng, nghe được âm thanh phía này nên bước nhanh tới, còn Phương quản gia kêu lên một tiếng, vội vàng đỡ cô gái ngã xuống đất dậy.
Cô bất chấp đau đớn chỉ muốn đứng lên, bị Phương quản gia và người mới chạy tới làm thành một vòng chặn lại.
Cô bị mắc kẹt, không ngừng giãy giụa, đầu gối rịn ra vết máu, vừa rát vừa đau. Những bóng người mơ hồ nhảy múa trước mắt cô, mơ hồ không rõ.
"Dì Phương, cháu phải về nhà! Cháu không nên ở đây! Cháu muốn gặp Anh trai!"
Phương quản gia đỏ mắt nghẹn ngào, ôn nhu an ủi cô: "Được, Tiểu Hạ, dì đưa cháu về, ngoan, đừng khóc."
Tiểu Hạ khóc không thành tiếng, bám thật chặt cánh tay bà, khóc đến không thốt được ra lời, chỉ có thể gật đầu thật mạnh, bày tỏ mình sẽ nghe lời. Bọn họ lên xe về lại Cố gia, cô cứ đòi Phương quản gia gọi điện thoại cho Cố Hành Chấp liên tục, tiếng chuông cứ vang lên từng hồi từng hồi, từ đầu đến cuối không có ai nhấc máy.
Tiểu Hạ khóc suốt một đường, xuống xe cái chạy ngay vào nhà, người giúp việc trong nhà thấy Tiểu Hạ, trên mặt đều là vẻ không nỡ. Tiểu Hạ lảo đảo chạy lên lầu ba, trên đó trống rỗng, đáp lại cô chỉ là một căn phòng yên tĩnh.
Cô lau nước mắt, cầm điện thoại gọi cho dãy số quen thuộc, chuông vang lên từng tiếng từng tiếng, cô vẫn mang lòng trông đợi.
"Tiểu Hạ, nếu cháu không thích chú Lục và dì Lục, thì sau này chúng ta ở đây, giống như trước kia vậy, vậy có được không?" Phương quản gia nhẹ giọng an ủi, đỡ lấy vai Tiểu Hạ, giúp cô lau nước mắt.
Tay Tiểu Hạ run rẩy, tiếng nói đứt quãng: "Anh... trai... đâu?"
Bàn tay Phương quản gia dừng lại, Tiểu Hạ quay đi, ngồi xổm dưới đất khóc ầm lên: "Dì... gạt... cháu..."
Tất cả mọi người đều đang lừa gạt cô.
Và muốn vứt bỏ cô.
Tiểu Hạ khóc một đêm, khi sắc trời lờ mờ sáng, cô nằm trên chiếc giường quen thuộc nhất ấy chìm vào giấc ngủ, trong mơ vẫn nhỏ giọng khóc sụt sùi.
Phương quản gia trông coi cô một đêm, đầu kia thành phố, có người ở trước cửa sổ, nhìn màn đêm sâu thẳm, cũng ngồi như vậy một đêm.
Chân trời mơ hồ lóe lên, ánh mặt trời vàng chói sắp thoát khỏi sự trói buộc của bóng tối, mang đến hy vọng và ánh sáng cho mọi người.
Bóng tối sẽ qua, ánh sáng cũng sẽ qua, không có gì là vĩnh hằng bất biến.
Ánh mắt trời chiếu rọi, người đàn ông lặng lẽ đứng dậy, giống như bình thường đã đem ưu tư giấu vào một góc không thể nào nhìn thấy. Động tác từ tốn bỗng dừng lại một chút.
Tay đặt lên ngực, nơi đó vẫn đang đập.
Chỉ là thấy trống không, giống như mất đi cái gì.
Hà An cũng gần như cả đêm không ngủ, phải chú ý tin tức bên Cố gia để báo cáo cho anh. Thấy bóng dáng người đàn ông hơi hơi lung lay, anh ta lập tức lo lắng tiến lên, Cố Hành Chấp khoát tay, tỏ ra không có vấn đề gì.
"Chăm sóc cô ấy thật kỹ, cô ấy muốn gì cũng đưa cho, đừng để cô ấy không vui."
Anh cúi đầu, Hà An không thấy rõ sắc mặt anh, chỉ vâng một tiếng, thầm thở dài trong lòng.
Cuộc sống của Tiểu Hạ dường như không thay đổi gì cả.
Cô không muốn tới Lục gia, cũng không có ai bắt ép, cô ở lại Cố gia, cũng có rất nhiều người vây quanh quan tâm chăm sóc cho cô.
"Tiểu Hạ, không phải cô muốn đi ra ngoài chơi sao? Cô muốn đi đâu? Muốn đi thăm ngôi làng quê của nàng tiên cá không? Hay tới thảo nguyên xem sư tử lớn?"
"Tiểu Hạ, tôi đưa cô đi dạo phố, mua đồ ăn ngon cho cô nhé?"
Mọi người dùng để mọi cách muốn Tiểu Hạ vui vẻ lại, nhưng Tiểu Hạ lại chưa từng nở nụ cười. Mỗi ngày cô đều gọi điện thoại, rồi lại hỏi Phương quản gia: "Dì Phương, tại sao vậy? Cháu không hiểu. Lúc trước nói là cháu ở đây một năm rồi trở về viện mồ côi, nhưng lúc đó cháu không thích Anh trai, Anh trai cũng không thích cháu. Bây giờ không giống vậy nha, anh ấy thích cháu, cháu cũng thích anh ấy, chúng cháu không thể chia xa."
Phương quản gia không thể cho cô một câu trả lời vừa ý, chỉ có thể lặng im.
Tiểu Hạ khóc cả đêm, khóc đến khản giọng, rồi không còn sức để khóc nữa.
Cô nhớ tới lời Bạch Tịch.
"Cậu cho là Cố Hành Chấp sẽ mãi mãi thích cậu sao. Chẳng qua anh ta chỉ thích cậu xinh đẹp, thích cậu ngoan hiền nghe lời, đến khi cậu không còn đẹp đẽ ngoan ngoãn nữa anh ta sẽ vứt bỏ cậu!"
Rõ ràng cô vẫn rất xinh đẹp, cũng rất nghe lời mà.
Từ đầu đến cuối Tiểu Hạ không hiểu nổi, mọi việc không nên thành ra thế này, nhưng cũng không ai nói cho cô biết tại sao.
Mọi người chỉ xem cô như một đứa trẻ, chỉ cần dỗ dành cho vui lên là được.
Tiểu Hạ không vui, cô muốn một câu trả lời.
Cô gái thông minh có lẽ sẽ hiểu đã đến lúc phải buông tay, nhưng Tiểu Hạ không hiểu. Trong thế giới của cô, chuyện gì không hiểu thì nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Cô cứ nói mãi là muốn gặp Cố Hành Chấp, nhưng chỉ nhận được câu trả lời không thể, cô cực kỳ đau khổ, nhưng vẫn không chịu buông tha.
Tiểu Hạ nhớ tới lần trước Tiểu Lan mang mình đi tìm Cố Hành Chấp, nên len lén gọi điện cho cô ấy. Bên kia điện thoại nghe được giọng nói khàn khàn thì cho là nhầm người, cho đến khi nghe được cô gái nói mình chính là Tiểu Hạ, Tiểu Lan mới dần nhận ra Tiểu Hạ từ cách nói chuyện.
Nghe Tiểu Hạ bảo muốn tìm Cố Hành Chấp, trong lòng Tiểu Lan muốn tìm mọi cách ngăn cản, chuyện không may lần trước vẫn rõ ràng trước mắt, nhưng Tiểu Hạ năn nỉ mãi làm cho Tiểu Lan không đành lòng.
"Tiểu Lan, chị cảm giác nếu không được gặp Anh trai chị sẽ điên mất, chị rất nhớ anh ấy. Chị muốn hỏi xem tại sao anh ấy lại không muốn gặp chị nữa, nhất định là có hiểu lầm gì, bọn chị giải thích được với nhau là sẽ ổn."
Chuyện tình cảm vốn kỳ diệu như vậy, không biết từ khi nào Tiểu Hạ đã không thể thiếu anh.
Người phụ nữ đang mang thai mềm lòng là Tiểu Lan, vẫn chọn giúp Tiểu Hạ một lần nữa. Cô ấy nói, khu nhà lần trước hai người đi qua chắc sẽ không đợi được anh, cô ấy cũng không biết những nơi ở khác của anh ở đâu, nhà cũ thì không có việc gì anh sẽ không đặt chân về, nơi anh hay có mặt nhất chính là tòa nhà Cố thị, nơi anh làm việc. Cứ chờ ở nơi đó, có lẽ có thể gặp được anh.
Cô ấy cho Tiểu Hạ địa chỉ, cũng nói Tiểu Hạ nên tìm một cơ hội trốn khỏi những người theo sau, sau đó bắt một cái taxi, tài xế taxi nhìn địa chỉ này thì sẽ đưa cô tới chỗ đó. Tiểu Hạ nói lời cảm ơn với Tiểu Lan rất nhiều lần, sau khi cúp điện thoại thì đọc từng chữ từng chữ của địa chỉ để ghi nhớ.
Cô ôm hy vọng, dù bọn họ có chuyện hiểu lầm gì, nhất định phải nói cho rõ ràng.
Cô không muốn mất đi ai nữa.
Tiểu Lan không biết Tiểu Hạ có cách nào để trốn khỏi những người đang canh giữ cô không, nhưng đoán hơn nửa là sẽ không thể, dù sao Tiểu Hạ cũng chẳng thông minh lắm.
Mọi người đều nghĩ như vậy, sau đó mới phát hiện, thì ra không một ai hiểu rõ được Tiểu Hạ.
Có những lúc Tiểu Hạ rất là ngu ngốc, nhưng lại có lúc, Tiểu Hạ có thể thấy những chuyện mà người khác không nhìn ra.
Thế giới của cô rất đơn giản, nhưng cô cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Tiểu Hạ dường như đã dần dần chấp nhận sự thật, mặc dù nhìn cô vẫn có vẻ thương tâm, nhưng không đòi hỏi náo loạn muốn gặp Anh trai nữa, mỗi ngày đều uể oải, không có hứng thú làm gì cả.
Cô muốn làm gì đều sẽ có người giúp cô làm được, nhưng Tiểu Hạ vẫn không vui. Cô nói muốn trở về thăm viện mồ côi một chút, Phương quản gia đồng ý, tự mình đưa cô đi một chuyến.
Tiểu Hạ nói muốn đến nhìn nhà thờ cũ một lúc.
Ngôi nhà thờ cổ tồi tàn ấy mang rất nhiều kỷ niệm, liên quan tới viện trưởng Hạ, liên quan tới Mạnh Thanh Như, và liên quan tới Cố Hành Chấp.
Nhà thờ cũ vẫn giữ nguyên dáng vẻ sau lễ cưới, chỉ trừ không có màu trắng hoa tươi, còn vẫn an tĩnh nghiêm túc. Tiểu Hạ kể cho Phương quản gia rất nhiều chuyện ngày cô còn bé, chuyện Mạnh Thanh Như ở nơi này nói rằng muốn đưa cô về để bà trở thành mẹ cô, chuyện viện trưởng Hạ ở đây hướng về cây thập tự chỉ bảo cho cô những đạo lý nhân sinh, dạy cô lớn lên thành người khỏe mạnh vui vẻ.
Cũng là ở nơi này, lần đầu tiên cô gặp Anh trai. Chỉ là, khi còn bé cô không thích anh một chút nào.
Anh quá hung dữ.
Phương quản gia mềm lòng, nói: "Tiểu Hạ, cháu đừng hận Hành Chấp, cậu ấy sống được tới hôm nay cũng không dễ dàng gì. Kể cả hai người không sống cùng nhau nữa, dì cũng sẽ chăm sóc cho cháu. Dần dần cháu sẽ thấy tốt hơn, có một cuộc sống của riêng mình."
Tiểu Hạ gật đầu một cái, nói: "Dì Phương, cháu muốn ở một mình một lúc, cháu thấy nhớ mẹ."
Phương quản gia gật đầu đáp ứng, để Tiểu Hạ ở lại trong giáo đường.
Bà sắp xếp người trông giữ ở cửa, đi vào viện thăm bọn trẻ. Nhìn những đứa bé này, Phương quản gia tựa hồ nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Hạ khi còn nhỏ.
Trong nhà thờ, Tiểu Hạ dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Cô ngồi một lúc, từ trên ghế đứng lên, đi đến một góc khuất trong đại sảnh.
Nơi đó có một cánh cửa nhỏ bí mật, kéo nhẹ một cái cửa mở ra, cô từ trong nhà thờ đi ra ngoài.
Đường lối trong viện mồ côi không thể quen thuộc hơn được nữa, cô biết nơi nào lúc này sẽ không có ai qua lại, nên ra khỏi viện chẳng tốn chút công sức, một thân một mình đứng ở bên đường.