Chương 1
Tiểu Hạ luôn cảm thấy mình không phải là một đứa ngốc quá đần độn.
Bạch Tịch cười cô: "Đồ ngốc này, nói mình là ngốc lại còn không phải đần độn."
Lời nói lý lẽ như vậy, Tiểu Hạ nghe không hiểu. Nhưng cô vừa mới tự nói mình không quá đần, nên chỉ có thể làm bộ ra vẻ hiểu được, giả vờ giận dỗi nói không thèm để ý tới cậu nữa rồi ôm tượng gỗ vào trong ngực bực tức rời đi.
Dù sao Tịch Tịch cũng sẽ chẳng nói được lời gì hay ho, nghe không hiểu thì giận là được rồi.
Tiểu Hạ nghĩ vậy, bỏ đi để lại một bóng lưng quật cường.
Bây giờ là giữa mùa hè, ánh mặt trời nóng bỏng làm người ta chỉ nhìn đã thấy sợ. Bạch Tịch bước trên đôi giày cao gót mỏng manh, không dám đi quá nhanh vì sợ làm rối mái tóc cùng lớp trang điểm kỹ càng, không giống Tiểu Hạ đi lại thoải mái nhanh nhẹn, chân như cưỡi gió.
Bạch Tịch là trẻ mồ côi, Tiểu Hạ cũng vậy, nên Bạch Tịch cũng không lo lắng Tiểu Hạ giận cô ấy thật. Quả nhiên, mới đi đến trong sân, Tiểu Hạ quay đầu, ngẩng cổ lên hỏi: "Mình phải đến cửa hàng của chú Phong, cậu có đi cùng không?"
Có lẽ là do ánh mặt trời quá chói chang, Bạch Tịch hơi ngẩn người một chút.
Tóc mái vừa dày vừa nặng có hơi che mất đôi mắt của Tiểu Hạ, nhưng không giấu được ánh sáng lấp lánh trong mắt cô.
Trời cao không ban cho Bạch Tịch có cha mẹ khỏe mạnh yêu thương, chỉ ban cho cô ấy vẻ bề ngoài xinh đẹp tinh xảo. Nhưng Bạch Tịch thường xuyên cảm thấy, cô ấy có đẹp thì ở trước mặt Tiểu Hạ cũng trở nên dung tục tầm thường.
Bạch Tịch chỉ hơi sững sờ một chút, lại nhớ tới mục đích của chuyến đi này, hơi hơi do dự, cuối cùng quyết định đi cùng Tiểu Hạ.
Thấy cô ấy gật đầu, Tiểu Hạ vui mừng trong lòng, không thèm so đo Bạch Tịch mới nói cô là đồ ngốc nữa, dù sao ai cũng nói vậy, thêm một Bạch Tịch cũng chẳng sao. Cô xụ mặt nghiêng đầu, làm ra vẻ dửng dưng nói: "Cậu muốn đi cùng thì đi."
Nói xong, cô tiếp tục đi về phía trước, túm tóc đuôi ngựa hơi rối khẽ lắc lư.
Bạch Tịch quay về, Tiểu Hạ rất vui. Trừ Bạch Tịch ra, cô không có bạn cùng lứa nào khác. Mẹ Hạ mỗi lần thấy cô buồn chán đều bảo cô ra chơi cùng với bọn trẻ con trong viện, Tiểu Hạ không vừa lòng lắm, cô đã lớn thế này, là người lớn rồi, làm sao có thể chơi cùng bọn trẻ con năm tuổi?
Tiểu Hạ cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Đi vào trong sân, viện trưởng Hạ đang đứng trên hàng lang nói chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi ngũ quan anh tuấn. Người đàn ông hơi gầy, quần áo được chăm chút. Bạch Tịch bước chậm lại, kéo Tiểu Hạ qua đó chào hỏi. Tiểu Hạ bất đắc dĩ đi qua, đứng ở một bên nghe Bạch Tịch và viện trưởng Hạ nói chuyện, không yên lòng mà sờ tượng gỗ ôm trong ngực hoặc nhìn lên cây đại thụ phía xa xa cùng ánh mặt trời chói chang trên đầu.
Gần đây viện trưởng Hạ khá bận rộn, ngày thường Bạch Tịch cũng bận bịu với công việc, đã lâu chưa trở về hỏi thăm sức khỏe bà. Cô ấy hỏi về tình hình sức khỏe của viện trưởng Hạ dạo này, người đàn ông trẻ tuổi lịch sự nhường lại không gian cho hai người. Viện trưởng Hạ cũng không giới thiệu, hai người chỉ mỉm cười gật đầu theo phép lịch sự. Biết bọn họ đều bận, Bạch Tịch cũng chỉ quan tâm đến việc đó rồi thôi, kéo Tiểu Hạ chuẩn bị rời đi.
Lúc đi, viện trưởng Hạ không quên dặn dò Tiểu Hạ: "Quay về sớm một chút, không được ở ngoài chơi đến quên cả thời gian."
"Vâng." Tiểu Hạ trả lời qua loa lấy lệ, nhìn người đàn ông kia một cái kỳ quái, kéo Bạch Tịch đi.
Đến nơi không có ai, Tiểu Hạ mới than phiền: "Gần đây có thật nhiều người tới viện, mẹ Hạ cũng không cho bọn mình đi ra ngoài chơi."
Nếu không có Bạch Tịch, hôm nay Tiểu Hạ cũng chẳng thể tùy tiện ra ngoài. Viện trưởng Hạ vẫn luôn yêu quý cô, nên mọi người trong viện cũng chú ý theo, không ai cho cô chạy chơi lung tung, bị nhốt trong phòng đã nhiều ngày, trong lòng cô đã sớm thấy oán giận.
Bạch Tịch thoải mái hỏi: "Ừ, mình cũng nhìn thấy, chỗ nhà thờ đó có thật nhiều người, bọn họ đến làm gì vậy?"
Bên trong viện mồ côi sót lại một nhà thờ cổ được xây dựng từ thế kỷ trước, trải qua bao cuộc chiến tranh khói lửa, nhiều năm qua chẳng có ai chăm sóc, đã sớm trở nên cũ nát không chịu nổi. Bạch Tịch còn nhớ, những mùa cỏ cây phát triển, nơi đó bị màu xanh lá cây bừng bừng chiếm giữ nên càng vắng lặng, cỏ hoang mọc cao quá cả đỉnh đầu đứa trẻ là cô ấy, cửa gỗ đóng chặt, dưới ánh hoàng hôn nhìn như cánh cổng địa ngục đẫm máu, những đứa trẻ nghịch ngợm trong viện cũng không thường đến đó chơi. Hôm nay nơi đó lại được sửa sang làm mới hoàn toàn, đoàn người ra ra vào vào chỉn chu theo sự chỉ đạo.
"Có một nhân vật lớn muốn kết hôn ở đó." Tiểu Hạ cũng chỉ là nghe các tình nguyện viên cùng dì trong nhà ăn nói chuyện. Cô tới giúp mọi người những lúc bận rộn, nghe bọn họ dùng những từ khó hiểu miêu tả đó là một người cao cao tại thượng, nói tóm lại chính là một nhân vật lớn.
Chỉ là đối với những việc này Tiểu Hạ cũng chẳng quan tâm, cô ôm chặt tượng gỗ trong ngực, muốn nhanh chóng rời đi.
Bạch Tịch như đang suy nghĩ điều gì, liếc nhìn nhà thờ lần nữa khi đi qua đó. Những bó hoa quý đang được mang vào bên trong, những bông hoa trắng muốt thánh thiện như băng tuyết, mơ hồ có thể nhìn thấy ngôi nhà thờ đổ nát năm xưa lại được hiện lên trong vẻ mỹ lệ.
Đó đã là những đóa hoa hoàn mỹ, người phụ trách còn chưa hài lòng, lúc các cô đi ngang qua nghe thấy bọn họ nói chuyện.
"Đường kính của những bó hoa này quá nhỏ. Tôi đã nói với mấy người, kích thước hình dạng phải giống nhau, không cho phép sai sót một ly. Mang về đổi đi."
Người đưa hoa có vẻ khó xử, xin xỏ châm chước: "Trương tiên sinh, trồng được những đóa hoa này thực sự không dễ, trong nước ngoài nước cũng chỉ có vườn hoa của chúng tôi phát triển thành công, năm nay chỉ nở được những đóa này, đã mang toàn bộ tới đây rồi. Hoa này cũng đâu phải quá nhỏ, người bình thường không nhìn ra sự khác biệt đâu." Ông ta cho người mang lên mấy chậu hoa khác, "Đây là loại hoa mới trồng được năm nay, hiện giờ cả thế giới chỉ có mấy chậu này, chúng tôi biết đây là hôn lễ của Cố tiên sinh nên cố ý đưa tới để chúc mừng."
Nhưng mà Trương tiên sinh vẫn nghiêm túc cự tuyệt: "Trên hợp đồng viết rất rõ ràng, số lượng cách thức đều không được phép sai sót, dù chỉ kém một phân cũng không được. Ngày mai chính là hôn lễ của Cố tiên sinh, mấy người vẫn còn thời gian xử lý."
Dứt lời, ông ta không thèm suy nghĩ bảo mấy người bê hoa mang dọn đi, để lại mấy người tới tặng hoa vẻ mặt đầy lo lắng.
"Người có tiền thật là kỳ quái." Có thể làm hôn lễ ở nhà thờ cũ nát, lại không tha cho mấy bông hoa hơi nhỏ một chút.
Bạch Tịch chứng kiến hết một màn này, còn ánh mắt Tiểu Hạ chỉ nhìn về phía trước, cô còn thấy Bạch Tịch đi quá chậm, thúc giục cô ấy đi nhanh hơn.
Mãi mới đi tới cổng viện mồ côi, có hai chiếc xe màu đen từ đằng xa đi tới, đậu ở ven đường.
Thân xe bóng bẩy, màu đen nhã nhặn, có người từ trên xe bước xuống, làm cho cảnh sắc cả con phố bỗng trở nên ảm đạm.
Những năm gần đây, Bạch Tịch ra vào những nơi vàng son lộng lẫy cũng không ít, cô ấy biết rất nhiều người có tiền, đều là những người mang nặng mùi kim tiền dung tục, trong mắt chỉ có tửu sắc. Cô ấy tự cho rằng mình đã thấy đủ việc đời, giờ phút này mới nhận ra, thì ra thật sự là có một kiểu người không nhuốm bụi trần như vậy.
Người cuối cùng xuống xe là một người đàn ông trẻ tuổi, bị người khác vây quanh, đang đi về phía các cô. Gương mặt chỉ nhìn thoáng qua đã làm người khác thật lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại, mặt trời chói chang trên đầu tựa như cũng không còn nóng rát đến vậy nữa.
Bước chân Tiểu Hạ nhẹ nhàng, có chút không kiên nhẫn nên thúc giục Bạch Tịch lần nữa: "Sao cậu lại đi chậm như vậy, thích phơi nắng quá nha.”
Cô thấy quá nóng, gò má đều bị phơi đến ửng đỏ.
Bạch Tịch bình tĩnh lấy lại tinh thần, bước nhanh hơn, gọi Tiểu Hạ đang gấp gáp không đợi nổi một cách ôn nhu: "Cậu chậm một chút, đằng trước có người."
Đằng trước có người, Tiểu Hạ cũng thấy, cô là ngốc chứ không bị mù.
Chỉ là mấy giây sau, có thể là Tiểu Hạ bất ngờ không đề phòng sao đó, ngã sấp xuống trước mặt nhóm người kia, hai tay trượt lên mặt đất nóng bỏng, vừa rát vừa đau, đầu ngón tay trắng nõn theo đà đặt lên một đôi giày đen thời thượng.
Mặc dù hơi đau, Tiểu Hạ cũng không khóc, chỉ là không kìm được mà phát ra một tiếng rên nhẹ.
Chủ nhân đôi giày lẳng lặng đứng đó, một lát sau giơ chân lên, ngón tay cô rơi xuống mặt đất nóng rát, người ấy không dừng lại đến một giây, gọn gàng dứt khoát rời đi, giống như trên chân anh chẳng qua chỉ là một chiếc lá rụng.
"Tiểu Hạ, cậu không sao chứ?" Bạch Tịch đỡ Tiểu Hạ dậy, nói lời xin lỗi với những người bị cản đường, "Rất xin lỗi, em gái tôi có hơi nghịch ngợm bướng bỉnh, không phải cố ý."
Mọi người đều đuổi theo bóng người lạnh nhạt phía trước, không thèm để ý hai cô gái trong tình huống quẫn bách chút nào, chỉ có người đi cuối cùng nói lại với các cô một câu: "Không sao, lần sau đi đứng cẩn thận một chút."
Ngọc Dao nói xong, nhìn Bạch Tịch một cái rồi cũng vội vã rời đi.
Tay Tiểu Hạ dính bùn đất, quần áo cũng bẩn, cô sợ sẽ bị mẹ Hạ mắng, hơi ảo não dùng sức vỗ quần áo mấy cái. Bạch Tịch thu lại tầm mắt đang nhìn về phía trước, hỏi cô: "Ngã đau ở đâu?"
Tiểu Hạ lắc đầu, nói: "Không sao cả, mình không đau." Cô nhặt tượng gỗ lên, trên mặt lại nở nụ cười, lại bắt đầu giục giã Bạch Tịch: "Cậu nhanh lên một chút đi mà, ngoài trời thật là nóng."
Nhìn theo bóng lưng Tiểu Hạ và Bạch Tịch dần đi xa, Hà An cùng viện trưởng Hạ đứng chờ trong nhà thờ.
Nhà thờ trước đây đổ nát, được những nhân viên chuyên nghiệp sửa sang nên đã khôi phục lại sức sống. Nhà thiết kế vừa sửa đổi vừa giữ lại diện mạo cũ, ánh mặt trời chiếu vào nhà thờ từ giếng trời, xua đi sự cũ nát và tồi tàn, làm thời gian dường như không hề trôi qua.
Người đàn ông cao quý sang trọng lạnh nhạt kia đi tới đối diện với viện trưởng Hạ, gật đầu hỏi thăm: "Dì Hạ, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp, Hành Chấp."
Trên mặt viện trưởng Hạ là nụ cười hòa ái không đổi qua thời gian, đối mặt với đứa con của bạn tốt lại càng có vẻ nhu hòa, tuy được gọi bằng danh xưng của trưởng bối, lời nói của bà vẫn lịch sự khiêm tốn.
Viện trưởng Hạ rất cảm kích anh đã tài trợ cho viện mồ côi trong bao nhiêu năm qua, đối phương thì khách khí bày tỏ lần này đã quấy rầy viện rồi. Hàn huyên một lúc, viện trưởng Hạ đi trước, Ngọc Dao cung kính tỏ ý tiễn người tới cửa.
Mặt người đàn ông vô cảm, gọi Hà An một tiếng, không cần ra lệnh, Hà An liền đuổi hết những người trong nhà thờ ra, đóng lại cánh cửa nặng nề.
Cửa gỗ két két vang dội, âm thanh vang vọng trong nhà thờ trống rỗng, như một tiếng kêu gào.
Ở ngoài cửa, Ngọc Dao nói với Hà An: "Tôi cho rằng anh ấy sẽ không kết hôn."
Hà An mang một ánh mắt nghiêm túc, nhìn cô gái trước mặt, không chút tình cảm nói một câu: "Đây không phải là điều cô nên nói."
Ngọc Dao cúi đầu cười một tiếng, khóe mắt cong cong trở nên ướt át.
Tâm tình tốt đẹp của Tiểu Hạ không bị một cú ngã kia phá hỏng.
Cô dẫn Bạch Tịch đến cửa hàng của chú Phong, đem tượng gỗ mình điêu khắc đổi được 800 đồng, cô cẩn thận cất kỹ, đi ngang qua tiệm tạp hóa thì mua hai cây kem, đưa một cây cho Bạch Tịch.
Trên đường trở về, Tiểu Hạ đột nhiên nói: "Mình biết anh trai kia."
Bạch Tịch đang trầm tư nên chỉ tùy tiện ừ một tiếng, cũng không đem lời cô nói để trong lòng. Tiểu Hạ cả ngày ở trong viện mồ côi, trí nhớ lại không quá tốt, với những người con trai lớn tuổi xa lạ cô cũng gọi là anh trai.
Thấy Bạch Tịch không để ý đến mình mấy, Tiểu Hạ cũng chăm chú ăn kem không nói gì nữa.
Đã biết từ rất lâu rồi, anh từ khi còn bé đã như vậy, ai ngã xuống trước mặt anh đều không đỡ, cho nên, cậu có cố ý đẩy mình trật chân té ngã cũng không lấy được sự chú ý của anh đâu.
Tiểu Hạ đem những lời này cùng que kem nuốt vào trong bụng, sau đó rất nhanh đã quên đi.