A La nhớ tới chuyện ban ngày nàng oan uổng Tiêu Kính Viễn, lại nhớ lúc hắn khen nàng xinh đẹp hơn Kha Dung không biết bao nhiêu lần, trong lòng ngọt ngào như mật, lại nghĩ bộ dáng hắn lúc bị nàng mắng oan cũng không giận, bao dung che chở nàng đủ điều, nhất thời trái tim đập loạn, toàn thân như chìm trong hủ mật, nhấm nháp thế nào cũng không đủ.
Đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gõ ngoài cửa sổ truyền đến, thanh âm rời rạc mà cẩn thận, không nghe kỹ thì căn bản không phát hiện ra. Nhưng A La vừa nghe liền biết, đây chính là tiếng gõ mỗi khi Tiêu Kính Viễn tới tìm nàng.
Trong lòng rối bời, suy đoán hắn đến tìm mình làm cái gì, mình có nên mở cửa sổ hay không? Nếu mở, sợ là hắn lại nhảy vào, nếu hắn nhảy vào, còn không biết sẽ làm ra chuyện gì… Nàng là nữ tử chưa lập gia đình, bị nam nhân ban đêm xông vào khuê phòng, truyền đi chỉ sợ thanh danh mất hết…
Nghĩ ngợi lung tung một lát, cảm thấy mình thật sự không nên mở cửa sổ cùng hắn tư hội, nhưng tay lại nhanh hơn não, lúc này đã đặt lên song cửa sổ rồi.
Vì thế, Tiêu Kính Viễn nhìn thấy những đầu ngón tay nhỏ nhắn, tinh xảo hơi run run đẩy cửa sổ ra.
Hôm nay hắn cũng không cố kỵ gì nữa, vươn tay ra, cầm lấy ngón tay trắng mịn kia.
Ngón tay nữ hài nhi non mịn, mềm mại, đầu ngón tay phiếm lạnh, run khẽ, nằm trọn trong lòng bàn tay hắn.
A La cắn môi muốn rút tay về, nhưng căn bản không thể.
Khí lực của hắn quá lớn, muốn rút cũng không rút được.
Tiêu Kính Viễn nhìn xung quanh một lượt, thấp giọng nói: “Ta đi vào, tránh bị người khác nhìn thấy.”
Thanh âm hắn khàn khàn nói ra lời khiến A La ngượng ngùng, khẽ cắn môi, nghiêng người để hắn vào.
Tiêu Kính Viễn vừa nhảy vào phòng liền ngửi được một mùi hương thoang thoảng, hắn xoay người đóng cửa sổ cẩn thận, lúc này mới cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang ngượng ngùng.
“Trong phòng ngươi có một cỗ hương khí, đây là mùi hương gì vậy?” Lần trước hắn đến cũng có ngửi thấy, cảm giác rất dễ chịu, chẳng qua lúc ấy chưa kịp hỏi mà thôi.
Kỳ thật, bình thường hắn cũng không để ý trên người nữ nhân có mùi hương gì, duy chỉ có mùi hương trong phòng A La khiến hắn có cảm giác quen thuộc, dường như đã từng ngửi được ở nơi nào rồi.
“Nào có mùi hương gì chứ!” A La thật ra không thích mấy loại hương hoa hương phấn, khi còn nhỏ theo lão tổ tông, bà thích bỏ thêm chút Bách Diệp trong lư hương, nàng cũng ngửi theo, sau này ra riêng, lão tổ tông mất, nàng cũng không dùng mấy loại hương đó nữa.
Tiêu Kính Viễn thấy nàng yêu kiều bĩu môi, thần thái ngây thơ chọc người trìu mến, không khỏi cười khẽ, thấp giọng nói: “Không có thì không có đi, bây giờ ta chỉ hỏi ngươi một chuyện.”
“Thất thúc, chuyện gì a?” trong lòng A La mơ hồ đoán được, đại khái là hắn muốn tính món nợ lúc ban ngày, nhưng nàng sao có thể tự chui đầu vào lưới nha, liền ra vẻ ngây thơ mờ mịt nhìn hắn.
Tiêu Kính Viễn nghe thanh âm nàng hết sức nhỏ nhẹ, dịu ngoan, phảng phất như nếm mật đường, liếm một ngụm cũng có thể ngọt từ đầu lưỡi ngọt đến tận trong lòng. Chẳng qua, tuy lúc này không muốn khó xử nàng nhưng vẫn cố ý nói: “Ngươi còn giả ngu? Ban ngày là ai hùng hổ chất vấn ta, nói ta là tên lừa đảo khốn kiếp?”
Mặt A La đỏ lên, hai tròng mắt xoay tròn, cúi đầu không dám nhìn Tiêu Kính Viễn.
Tiêu Kính Viễn thấy nàng như vậy, ý cười trên mặt càng đậm, lại cố ý đùa dai: “Còn nói ta khi dễ ngươi nhỏ tuổi, dụ dỗ ngươi, trêu đùa ngươi, còn nói ta bội tình bạc nghĩa? Nói ta có mỗi cái áo choàng lông điêu mà xem như bảo bối, cầm đi khắp nơi tặng người?”
Lúc này A La chỉ hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào, ngu quá, tại sao nàng lại ngu xuẩn như vậy?
Đảo mắt nửa ngày, A La cuối cùng vẫn nhịn không được già mồm át lẽ phải: “Ta cũng là vì nhìn thấy người khác mặc… người khác mặc… giống như đúc, tất nhiên sẽ hiểu lầm…”
Càng nói càng tự biết mình đuối lý, thanh âm càng lúc càng nhỏ, cuối cùng lí nhí trong miệng nói không nên lời.
Tiêu Kính Viễn nhìn bộ dáng nàng xấu hổ, lại càng muốn trêu nàng, cố ý nói tiếp: “Tạm thời không đề cập đến áo choàng lông điêu tơ vàng, chỉ nói ngươi mắng ta bội tình bạc nghĩa? Ngươi tốt xấu gì cũng phải nói rõ ràng cho ta.”
“Bội tình bạc nghĩa…” A La theo bản năng lặp lại, nghĩ tới thật sự là suýt nữa cắn đầu lưỡi.
Bội tình bạc nghĩa a…
Ánh mắt nam nhân nóng rực, nhìn nàng chằm chằm khiến nàng xấu hổ đến mức không biết nhìn đi đâu cho phải.
“Ân?” thanh âm trầm khàn vang lên trong khuê phòng đầy hương khí, giọng điệu không nhanh không chậm, cũng không có ý tứ bỏ qua cho nàng: “Nói cho ta biết, cái gì gọi là bội tình bạc nghĩa? Ta bội tình lúc nào?”
“Này này này… hình như là không có…” A La thật muốn khóc, nàng sao có thể dưới cơn giận dữ nói ra những lời này chứ?
Nhưng nam nhân kia căn bản không nghe nàng giải thích, ngược lại tiến lên phía trước một bước.
Hai người vốn cách nhau không xa, bây giờ Tiêu Kính Viễn lại tiến lên một bước, cơ hồ kề sát nhau.
Khí tức nam tính cường hãn ập vào mặt, sự mẫn cảm và trực giác nữ nhi của A La khiến thân thể nàng khẽ run, hai chân như nhũn ra, bất giác muốn lui về sau trốn tránh.
Nào ngờ trong lúc hoảng hốt, phía sau lưng là cái tủ đồ, nàng vừa lui liền đụng trúng, đau muốn nhe răng trợn mắt.
Trước mặt Tiêu Kính Viễn, nàng không tiện kêu đau, chỉ có thể mím môi chịu đựng, nhưng càng nhịn càng đau, cuối cùng phát ra tiếng rên nhỏ.
Trong bóng đêm mông lung, hương khí triền miên như có như không, tiểu cô nương thoáng nhăn mày, rên khẽ một tiếng, phảng phất như hải âu lướt qua mặt hồ để lại tầng tầng gợn sóng, phảng phất mầm cỏ len ra khỏi khe đá lộ ra lá non, lại phảng phất như nước lũ vỡ đê, Tiêu Kính Viễn hô hấp nặng nề nhìn chằm chằm tiểu cô nương trước mắt, cuối cùng đột nhiên vươn tay ra.
Cánh tay mạnh mẽ hữu lực vươn ra, tiểu cô nương thơm mềm lập tức bị ôm chặt.
“Đừng…” nàng theo bản năng khẽ hô lên, nhưng lời còn chưa nói ra thì đã bị khí tức nam tính áp đảo, ngay sau đó, môi như bị cái gì chặn lại.
Môi lưỡi mang theo nhiệt độ nóng bỏng không hề cố kỵ tách môi nàng ra, gắn bó giao triền, hô hấp hòa quyện vào nhau, nàng cả kinh trợn tròn mắt nhìn hắn gần trong gang tấc.
Khuôn mặt nam tính góc cạnh vì cách quá gần mà trở nên xa lạ, đôi mắt tràn đầy lửa nóng nhìn nàng chằm chằm, phảng phất như muốn nhìn thấu đáy lòng nàng.
A La hàm hồ muốn nói chuyện mà không nói nên lời, muốn đẩy hắn ra lại không đủ sức.
Hắn như một cơn sóng to ập đến khiến nàng ngay cả hô hấp cũng trở nên gian nan, cuối cùng chỉ có thể xụi lơ trong lòng hắn, hai tay bám lấy bờ vai rắn chắc của hắn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Trong bóng đêm, chỉ có tiếng hít thở của đôi nam nữ giao triền.
Không biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc buông nàng ra.
Hai chân nàng mềm nhũn, nửa tựa vào lồng ngực hắn, mặt chôn trong ngực hắn, nhất thời không dám ngẩng đầu lên.
“A La…” trải qua một phen thân mật, thanh âm nam nhân khàn khàn quả thật không giống hắn.
“Ân…” nàng mềm giọng đáp, vẫn ngượng ngùng không chịu ngẩng đầu.
“Ngươi nói ta bội tình bạc nghĩa, ngươi có biết thế nào gọi là bội bạc không?” thanh âm hắn tựa như một chén rượu ngon, cay nồng, dụ hoặc.
“Không biết!” nàng nhỏ giọng, dứt khoát trả lời như vậy.
Kỳ thật, trong lòng nàng biết, sao có thể không biết chứ, chẳng qua, nàng muốn đánh cược một lần, cho dù hắn khi dễ mình cũng chưa chắc thật sự làm đến bước cuối cùng, trong sạch của nữ tử, dù sao hắn vẫn phải cố kỵ.
Chung quy… quan hệ giữa hai người, cách cái bước cuối cùng kia, thật sự còn rất xa.
Tiêu Kính Viễn nhìn nàng cố ý xoay mặt đi, gương mặt nhỏ nhắn còn mang theo vẻ ngượng ngùng làm nũng, nhịn không được nâng tay, nhẹ nhàng mơn trớn gò má phiếm hồng của nàng, cảm giác mềm mịn khiến hắn sờ thêm vài lần, lại thấy cái miệng nhỏ nhắn trơn bóng, hồng nhuận, liền dùng ngón cái nhẹ nhàng chà xát.
A La bất ngờ bị hắn chạm vào như vậy, chỉ cảm thấy một luồng tê dại từ môi lan ra toàn thân, nàng có chút tức giận, liền nhe răng cắn ngón tay hắn. Vốn cho rằng hắn sẽ tránh đi, ai ngờ hắn căn bản không tránh, cứ như vậy bị nàng cắn trúng.
Nàng không dám tin, đôi mắt long lanh kinh ngạc ngửa đầu nhìn Tiêu Kính Viễn, lại thấy con ngươi hắn thâm thúy khóa chặt gương mặt nàng, không hề có ý rút tay về.
A La tiến không được, thối cũng không xong, hai hàm răng trắng đang cắn ngón tay hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Tiêu Kính Viễn dùng một tay còn lại ôm eo nàng, hơi cúi đầu, ghé sát vào tai nàng, ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn của nàng, cắn nhẹ.
Thân thể A La run lên, vội vàng nhả ngón tay hắn ra, vừa trốn tránh vừa nhỏ giọng xin tha.
“Về sau còn dám oan uổng ta không?” Tiêu Kính Viễn dụ dỗ.
“Không…” A La thở hồng hộc, nhỏ giọng cầu xin tha thứ.
“Thật là cô nương ngốc!” Tiêu Kính Viễn nghiến răng nghiến lợi: “Chưa nói cái áo choàng đó căn bản không đáng gì, cho dù có quý giá đi nữa, nếu ta đã cố ý muốn tặng ngươi, chẳng lẽ còn đưa cho người khác sao?”
Trong lòng hắn, A La tất nhiên không giống những người khác.
Huống chi, hắn là loại người muốn lấy lòng nữ hài nhi liền tặng y phục cho người ta sao?
“Không phải, không phải…” chuyện này thật sự là nàng sai, đến bây giờ nàng còn có thể thế nào, chỉ có thể luôn miệng cầu xin tha thứ.
“Tiểu ngu ngốc.” Tiêu Kính Viễn khẽ cắn vành tai trắng nõn kia, nhịn không được lại mắng một câu.
Rõ ràng là nàng bị mắng, nhưng trong thanh âm kia lộ ra không biết bao nhiêu che chở sủng ái, lần đầu tiên A La cảm thấy bị gọi là tiểu ngu ngốc cũng có thể êm tai như thế.
“Ta mới không ngu ngốc đâu!” A La muốn nhỏ giọng biện giải, ai mà ngờ Phùng cô nương kia lại có thể tự làm một cái giống y đúc vậy chứ!
Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhớ lại một chuyện, nhịn không được hỏi: “Trước không nói cái này, ta hỏi ngươi một chuyện.”
“Ân?” Tiêu Kính Viễn ôm chặt nàng trong ngực, tạm thời buông tha vành tai của nàng.
“Ngọc bội ngươi đưa ta, vì sao có khắc tên của ta?”
“Tên của ngươi?”
“Đúng vậy, ta thấy trên đó khắc tên ta.” nàng nghi hoặc nói: “Nhìn dấu khắc có vẻ đã nhiều năm rồi, không phải gần đây mới khắc.”
Nàng không tin, từ bảy năm trước hắn đã khắc tên một tiểu cô nương bảy tuổi lên ngọc bội tùy thân của mình đâu!
Tiêu Kính Viễn im lặng một lát, không trả lời.
“Làm sao? Ngươi nói chuyện a!” nàng bắt lấy cánh tay hắn, khẽ lay.
Tiêu Kính Viễn trầm ngâm một hồi, cười nói: “Ta có thể nói cho ngươi biết vì sao, nhưng không phải hiện tại.”
“Vậy thì lúc nào?”
Tiêu Kính Viễn cúi đầu nhìn đôi mắt trong trẻo tràn đầy tò mò của tiểu cô nương, yêu thương sờ sờ mặt nàng, ôn nhu nói: “Chờ ngươi gả làm vợ ta, đêm động phòng hoa chúc, ta đương nhiên sẽ nói cho ngươi biết.”
Hắn nói, đợi đến đêm động phòng hoa chúc, hắn sẽ tự nói với nàng.
A La nằm trên giường suy nghĩ lời này, lại nghĩ tới đến đêm động phòng hoa chúc, ngây ngốc cắn môi nghĩ tới tương lai. Không biết qua bao lâu, nàng mới đột nhiên nhớ lại ước định của mình và Tiêu Kính Viễn.
Nàng cũng không muốn gả vào Tiêu gia a, nếu thật sự gả qua thì ít ra cũng phải điều tra ra trong Tiêu gia ai là người đã hại mình, tránh cho đời này lại rơi vào kết cục đời trước.
Nếu như Tiêu Kính Viễn không tra ra… vậy nàng và hắn tất nhiên không có duyên phận phu thê.
Nghĩ đến đây, chẳng biết tại sao trong ngực ẩn ẩn đau, cảm giác như bị thiếu mất thứ gì đó.
Ý nghĩ ấy cứ lặp đi lặp lại mãi nửa ngày, A La rốt cuộc thở dài: “Lần sau hắn mà dám càn rỡ như thế, nhất định không thể cho phép, mình cũng không thể hoàn toàn tin tưởng hắn, tốt nhất vẫn nên tính toán cho bản thân thì hơn.”
– ———-
Mấy ngày nay Ninh thị bận tâm lo hôn sự của hai tỷ muội Diệp Thanh Dung, Diệp Thanh Liên, thành ra ít quan tâm nữ nhi mình hơn bình thường, cho nên cũng không biết nữ nhi đang có tâm sự.
May mà hôn sự hai tỷ muội Diệp Thanh Dung cuối cùng cũng lần lượt định ra.
Vị hôn phu của Diệp Thanh Dung chính là thứ tử hầu phủ lúc trước nhìn trúng, tất nhiên là hết sức hài lòng, còn Diệp Thanh Liên là cháu trai nhà Lễ bộ Viên ngoại Thị lang Tôn Tĩnh Vũ, vị thiếu gia kia từ nhỏ sống ở nông thôn, sau khi cha mẹ qua đời liền đến nương tựa bá phụ Tôn Tĩnh Vũ.
Ninh thị đã cố ý xem mặt vị thiếu gia kia trước, thấy hắn tướng mạo tuấn tú lịch sự, đọc đủ thứ thi thư, Tôn viên ngoại thị lang cũng đặt nhiều kỳ vọng vào đứa cháu trai này, chỉ chờ đến đâu xuân năm sau sẽ thi khoa cử rồi tiến vào sĩ đồ.
Ninh thị nghĩ, vị Tôn thiếu gia này cha mẹ đều mất, việc này vừa tốt lại vừa không tốt, tốt là về sau Diệp Thanh Liên gả qua sẽ thuận tiện làm đương gia chủ mẫu, còn không tốt là chung quy không có cha mẹ giúp đỡ. Có điều, chỗ không tốt này có bá phụ bên kia bù lại, cũng coi như một mối hôn sự tốt.
Trước khi định ra hôn sự này, Ninh thị tất nhiên đã hỏi ý tứ Diệp Thanh Liên rồi, Diệp Thanh Liên chỉ cúi đầu, nói một câu “Vậy do thẩm thẩm làm chủ”, Ninh thị thấy nàng không có ý kiến gì, lại thương nghị với Diệp Trường Huân lần nữa, việc này xem như đã định, chỉ còn chờ ngày lành thành hôn, từ nay về sau bà coi như bớt được một cọc tâm sự.
A La biết mẫu thân định ra hai mối hôn sự này, nàng lén hỏi thử ý tứ Diệp Thanh Dung, biết Diệp Thanh Dung cũng vừa lòng, lại hỏi thăm ý tứ Diệp Thanh Liên.
“Tính tình nàng thật sự là ngày càng cổ quái, ta cũng không nhìn ra rốt cuộc nàng nghĩ thế nào, không thấy phản đối thì chắc là nguyện ý!” Diệp Thanh Dung hiện tại đối với tỷ tỷ mình cũng có nhiều bất mãn, cảm thấy nàng tính tình cổ quái, mỗi lần mở miệng là giọng điệu âm dương quái khí.
A La nghe vậy, ít nhiều cũng hiểu, vị tỷ tỷ tâm cao khí ngạo kia hẳn là rất không thoải mái.
Nhưng ngẫm lại, mẫu thân mình vì hôn sự của nàng ta mà tận tâm tận lực rồi, dù nàng ta không hài lòng thì thế nào? Với hoàn cảnh hiện tại, có thể có một nam tử xuất thân trong sạch, có chí tiến thủ chịu cưới nàng ta là may rồi.
Về phần Diệp Thanh Dung, vị thứ tử hầu môn kia chính là có thể gặp mà không thể cầu.
A La cũng không thèm để ý tâm tư Diệp Thanh Liên nữa, chỉ ngóng trông nàng ta mau chóng gả đi, tránh cho lại xảy ra chuyện gì.
Xuân đi hè tới, liễu non tươi tốt dần chuyển thành màu xanh đậm, thời tiết ngày càng nóng hơn. Hôn sự của Diệp Thanh Dung và Diệp Thanh Liên đều đã định, ngày thành hôn vào tháng 6 và tháng 7, chờ đến thởi điểm thì lần lượt xuất giá.
Trong lòng Ninh thị biết rõ, việc đưa gả hai vị chất nữ nhất định phải cực kỳ cẩn thận, không thể có chút sơ suất nào cho nên bà tốn không ít tiền bạc và tâm tư chuẩn bị đồ cưới cho các nàng.
Hôm nay là tiết Đoan Ngọ, Ninh thị đã lệnh cho hạ nhân sớm chuẩn bị xong túi ngũ sắc và sợi tơ đủ màu từ mấy ngày trước, lại chuẩn bị tốt xe ngựa, kêu Diệp Thanh Xuyên và Diệp Thanh Việt cùng nhau đưa A La và tỷ muội Diệp Thanh Dung ra ngoài chơi.
“Chờ qua tháng 5 sẽ phải xuất giá rồi, đến lúc đó trên có cha mẹ chồng, dưới có chị em dâu, em chồng, tất nhiên sẽ không được tự do thoải mái như bây giờ, hai người các ngươi ra ngoài vui vẻ chơi đùa một phen.”
Diệp Thanh Dung nghe lời này, trong lòng có chút cảm động. Mặc dù vì chuyện năm đó, nàng ít nhiều cũng có oán hận Ninh thị, nhưng thời gian qua Ninh thị thật tâm đối tốt với tỷ muội các nàng, không nói đâu xa, chỉ nói hôn sự và đồ cưới thật sự đã tận tâm tận lực, chuẩn bị rất chu đáo, không hề bạc đãi.
Chỉ là chất nữ gia cảnh sa cơ thất thế, có thể được thẩm thẩm đối đãi như vậy, nàng đã đủ hài lòng.Ngược lại, vẻ mặt Diệp Thanh Liên nhàn nhạt, chẳng nói chẳng rằng.
A La ngoài mặt thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng rõ như gương, người như đại đường tỷ, sau này ít lui tới là được, còn Diệp Thanh Dung tốt xấu gì còn biết cảm ơn, về sau có thể kết giao.
Trong lòng A La nghĩ như thế nhưng biểu hiện vẫn tự nhiên như cũ, chuẩn bị cùng các nàng ra ngoài xem hội đua thuyền rồng.
Hôm nay hai bên đường đều treo cờ ngũ sắc, ngã tư đường đông đúc, các sạp hàng xem tướng đoán mệnh chào khách không ngừng, nhìn khiến người ta hoa cả mắt.
Diệp Thanh Việt tâm tính trẻ con, vừa ra khỏi nhà liền hai mắt tỏa sáng, hết nhìn đông tới nhìn tây, nào có tâm tư ngồi kiệu chậm rì rì cùng tỷ tỷ.
A La thấy vậy, không khỏi vươn tay nhéo lỗ tai Diệp Thanh Việt: “Nói cái gì mà muốn cùng tỷ tỷ ra ngoài, rõ ràng là bản thân muốn đi chơi thôi!”
Diệp Thanh Việt không sợ bị nhéo lỗ tai, cợt nhả nói: “Chúng ta đều là tỷ đệ một nhà, làm gì phân rõ như vậy, ngươi chơi hay ta chơi không phải đều là chơi sao.”
Lời này chọc cho Diệp Thanh Huyên cười rộ lên: “Thanh Việt thật là nghịch ngợm, lại còn lắm trò.”
Một đường trò chuyện, đoàn người đã đến bờ sông ngoại thành, ánh nắng tươi sáng chiếu xuống mặt nước gợn sóng nhộn nhạo, du thuyền, thuyền hoa, thuyền rồng, một đám người ngược xuôi nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt.
Diệp Thanh Việt nhảy xuống xe ngựa, đúng lúc gặp thứ tử nhà Phùng tướng quân, tuổi hai người xấp xỉ nhau, ngày xưa cũng thường qua lại, hai tiểu tử vừa gặp liền vui đùa ầm ĩ, ngươi đánh ta đá.
A La thấy vậy cũng không câu thúc hắn, chỉ lệnh cho hạ nhân đi theo, tùy hắn chơi đùa.
Bởi vì Diệp Thanh Xuyên ánh mắt không tiện, ba tỷ muội liền cùng hắn đi đến một lương đình bên bờ sông, bày hạt dưa và hoa quả ra, huynh muội ngồi vây quanh vừa tùy ý nói chuyện phiếm, vừa ngắm phong cảnh.
Bốn người đang nói chuyện thì thấy cách đó không xa một đoàn người đi đến, đợi đến gần hơn một chút liền nhận ra là mấy huynh đệ Ngưu gia.
Ngưu Thiên Quân tất nhiên cũng ở trong số đó, từ rất xa đã nhìn thấy A La, hai mắt tỏa sáng nhìn nàng chằm chằm. Diệp Thanh Xuyên không nhìn thấy nên không biết, chỉ nghi hoặc sao A La đang nói cười bỗng nhiên im lặng.
Bên cạnh, Diệp Thanh Huyên che miệng cười nói: “Ca ca, là các vị công tử nhà Ngưu tướng quân tới.”
Diệp Thanh Xuyên nghe vậy liền “nga” một tiếng.
Hắn tất nhiên biết Ngưu gia từng có ý muốn kết thân với nhà mình, chỉ vì sau này trong nhà xảy ra biến cố, chuyện kết thân cũng phai nhạt. Về sau phong ba qua đi, chắc là Ngưu gia cũng không có mặt mũi nhắc lại, không có tin tức gì nữa.
Lúc này nghe nói mấy vị công tử Ngưu gia đến đây, hắn cũng không có biểu lộ gì.
Còn A La, nhớ tới Ngưu Thiên Quân, người nàng từng nghĩ sẽ là một vị hôn phu tốt, bây giờ gặp lại giống như đã cách mấy đời. Thật ra, lúc trước nhà nàng gặp chuyện không may, người ta không đến nàng cũng có thể lý giải.
Chung quy chuyện lần đó liên lụy khá lớn, Ngưu Thiên Quân chỉ là con thứ ba trong nhà, lại là thiếu niên trẻ tuổi, tất nhiên không thể làm chủ được.
Thế nhưng… đạo lý là hiểu, tâm lại không thể nào trở lại như trước.
Huống chi, nàng đã hứa hẹn với Tiêu Kính Viễn.
Đối với ánh mắt nóng bỏng của Ngưu Thiên Quân, A La quyết định dời mắt, căn bản không nhìn hắn.
Ngưu Thiên Quân tuy tính tình ngay thẳng nhưng cũng không ngốc, thấy giai nhân căn bản không muốn nhìn mình, trong lòng lộp bộp, ít nhiều cũng hiểu nguyên do, không khỏi có chút thất lạc.
Lúc này huynh đệ Ngưu gia đã đến gần, Diệp Thanh Xuyên đứng lên chào hỏi xã giao, khen ngợi lẫn nhau một phen, sau đó cùng khiêm nhượng ngồi xuống.Mấy tỷ muội Diệp gia thấy vậy liền đề nghị qua bờ sông xem thuyền rồng, nhượng lương đình lại cho vài vị nam tử nói chuyện.
Lời này gãi đúng chỗ ngứa của A La, nàng lập tức đứng dậy theo hai vị đường tỷ đi xem thuyền rồng, nào ngờ đến nơi vừa quay đầu lại liền thấy Ngưu Thiên Quân đã theo tới.
Nàng xoay mặt đi, không tình nguyện hỏi: “Ngưu công tử… sao lại qua bên này?”
Ngưu Thiên Quân thấy thái độ nàng không thích, toàn thân như ngâm trong băng, lạnh thật lạnh, trong lòng không biết là tư vị gì, cứ như vậy sửng sốt nửa ngày, cuối cùng lẩm bẩm: “Tam cô nương giận ta sao?”
A La nghe vậy thì than khẽ.
Nàng vẫn nên nói rõ ràng với hắn đi, Ngưu Thiên Quân là người tốt, tình tình thành thật, nàng cũng không thể chậm trễ nhân duyên người ta.
“Ngưu công tử hà cớ gì nói lời ấy, ta và ngươi không có liên quan gì, lý nào lại giận ngươi chứ?”
Một câu này đã phủi sạch tất cả tình nghĩa khi xưa, bao nhiêu lần mắt đi mày lại của hai người.
Ngưu Thiên Quân vừa nghe liền nóng nảy, càng cảm thấy nhất định A La đang giận mình, vội vã giải thích: “Tam cô nương, lúc nhà ngươi gặp chuyện không may, ta cũng cầu xin cha ta, thu xếp hỏi thăm tin tức, ta từng đến nhà muốn thăm ngươi nhưng bên ngoài quá nhiều thủ vệ nên không thể vào cửa mà thôi! Ta còn dùng bạc mua chuộc người, truyền tin tức cho ngươi, ngươi đều không thu được tin tức sao?”
A La nhíu mày, nàng không biết Ngưu Thiên Quân đã vì mình làm những việc đó.
Nhưng cho dù biết, hiện tại đã muộn.
Nàng đã sớm hứa hẹn tương lai cho Tiêu Kính Viễn, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, hoàn toàn không có khả năng liên lụy gì với Ngưu Thiên Quân nữa.
“Ngưu công tử, những việc ngươi đã làm ta tất nhiên rất cảm kích, trở về sẽ bẩm báo với phụ thân, để hắn đến cửa cảm tạ, có điều, những lời này hẳn là nên nói với cha mẹ ta mới phải.”
Ngưu Thiên Quân nghe nàng nói từng câu từng chữ đều xa lạ cực kỳ, tựa như nàng và hắn hoàn toàn không liền quan gì đến nhau.
Tiểu cô nương ngày xưa tươi cười thẹn thùng với hắn, đâu mất rồi?
Hay là tất cả những thứ đó đều là giấc mộng của hắn?
“Ngưu công tử, nếu không còn chuyện gì nữa, tiểu nữ xin phép cáo lui trước.” A La cúi đầu nói.
Ngưu Thiên Quân trơ mắt nhìn nàng rời đi, làn váy đỏ lay động trong gió, mãi cho đến khi bóng dáng tinh tế biến mất trong đám người, hắn vẫn sững sờ tại chỗ, không nói nên lời.