Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiểu giai nhân khuynh thành

“Lan Uẩn, nàng cho rằng, cứ bướng bỉnh như vậy sẽ có ích sao?”

Vừa nghe thanh âm này, A La nhất thời kinh ngạc.

Thanh âm này là của ai, A La tất nhiên nhận ra, đây chính là đương gia Diệp gia, Tấn Giang Hầu, đại bá Diệp Trường Cần nhà nàng!

Mà Lan Uẩn là khuê danh của mẫu thân nàng!

Mẫu thân và đại bá…

Trong lòng A La sinh ra ngàn vạn suy đoán, nàng im lặng siết chặt nắm tay, cố gắng bình ổn cảm xúc của mình, lắng tai nghe tiếp.

“Đại bá, xin tự trọng.”

A La nghe mẫu thân đáp, thanh âm áp lực và chua xót.

“Tự trọng? Lan Uẩn, nàng xem đi, trong lòng Trường Huân căn bản không có nàng, tuy hắn cưới nàng nhưng lại ghét bỏ nàng, không hề đối đãi với nàng như thê tử kết tóc, nếu không cũng không đến mức mấy năm nay luôn ở bên ngoài không về nhà? Hắn vô tình như thế, bỏ mặc vợ con, nàng cần gì phải khăng khăng một lòng với hắn? Huống chi…”

“Dù thế nào đi nữa, lúc trước ta rơi vào hoàn cảnh như vậy, nếu không phải Trường Huân cưới ta thì có lẽ ta đã sớm chết rồi. Ta luôn luôn nhớ rõ phần ân tình này, kiếp này gả làm vợ hắn thì sẽ thủ thân vì hắn, sẽ không khiến hắn bị người khác bôi nhọ, ghèm pha. Đại bá, cầu xin ngươi nể tình A La và Thanh Xuyên, cũng nể mặt Trường Huân, tha cho ta một mạng, đừng làm ta phải lưu lạc thành phụ nhân không tuân nữ tắc!”

“Lan Uẩn, năm đó khi ta nhận được tin tức, quyết chí muốn cưới nàng vào cửa, đáng tiếc đã chậm một bước, nếu không phải vì… nếu không phải vì…” Diệp Trường Cần oán hận nói, “Nếu không phải vì Trường Huân biết tin chạy đến đó trước thì sao ta phải trơ mắt nhìn nàng tiến vào Diệp gia, làm em dâu ta! Chẳng thà mấy năm nay nàng và hắn phu thê ân ái, cầm sắt hòa minh, ta cũng sẽ chặt đứt tâm tư, nhưng giờ đây trơ mắt nhìn nàng lẻ loi một mình, sống như góa phụ, bảo ta làm sao chịu được, ta, ta…”

Kế tiếp mơ hồ có tiếng vải vóc bị xé rách và tiếng giãy giụa, còn có tiếng thở dốc của nam nữ.

Trong bóng tối, A La trừng to mắt, toàn thân cứng đờ, ngừng hô hấp, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Làm sao đây, làm sao đây, nàng lại nghe thấy tiếng động này.

Một tiếng vải dệt bị xé lại truyền vào tai A La, khí huyết nàng dâng trào, không nhịn được nữa, lập tức từ trên giường bật dậy.

Không được, nàng không thể trơ mắt nhìn mẫu thân bị người ta khi nhục!

Nàng cần phải ngăn cản chuyện này!

Không ngờ hai chân nàng vừa chạm đất thì nghe thấy giọng nữ thở hổn hển, tàn nhẫn nói: “Dừng lại!”

Thanh âm này vừa vang lên, tiếng xé vải ngừng lại, kèm theo đó là tiếng nam nhân thở dốc.

“Diệp Trường Cần, mặc kệ trước kia thế nào, ta đã gả vào Nhị phòng Diệp gia, là thê tử của Diệp Trường Huân, phu xướng phụ tùy, bất luận hắn đối với ta ra sao ta cũng sẽ không làm chuyện cẩu thả, loạn luân như thế! Hôm nay nếu ngươi ép buộc ta, một phụ nhân tay không tấc sắt như ta cũng không làm gì được ngươi nhưng vẫn có thể đâm một kéo cắt đứt cổ họng, dùng tiện mệnh này giữ trong sạch cho Trường Huân!”

“Nàng điên rồi!” nam nhân nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ha ha, trong bụng ta đã có cốt nhục Diệp gia, là mấy tháng trước Trường Huân để lại cho ta, Diệp Trường Cần, hôm nay ngươi phát rồ muốn cưỡng bức ta, ta liền một thi hai mệnh! Dưới cửu tuyền, ta và hài nhi trong bụng có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Ninh thị nói xong, Diệp Trường Cần trầm mặc thật lâu.

Một lúc sau, hắn khàn giọng, oán hận: “Ba tháng trước, Trường Huân chỉ về nhà hai ngày, không ngờ ngươi lại mang thai con hắn! Các ngươi đúng là như keo sơn a, ngược lại là ta nghĩ sai rồi!”

Thanh âm ghen ghét mà tràn đầy tức giận.

Ninh thị cười khẽ, trào phúng nói: “Đại bá, chuyện trong phòng vợ chồng chúng ta, ngươi là đại bá, quản được sao?”

“Nàng, nàng, Ninh Lan Uẩn, sao nàng có thể đối với ta như thế! Nàng có biết những lời hôm nay ta nói với nàng đều là lời từ tận đáy lòng ta, móc tim móc phổi hay không!”

“Tim của đại bá, vẫn nên lưu lại cho đại tẩu đi.” Thanh âm Ninh thị lãnh đạm.

“Tốt, tốt, ta hiểu rồi, Ninh Lan Uẩn nàng thật vô tâm, uổng công ta lúc trước, lúc trước…”

Nói tới đây, nam nhân không nói thêm gì nữa, suy sụp rời đi.

Mà A La im lặng đứng trước giường, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Khẽ nhắm mắt lại, nàng siết chặt áo ngủ bằng gấm, lúc này mới cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, chẳng biết từ khi nào đã ướt đẫm mồ hôi.

Hai chân mềm nhũn bò lên giường, nàng ôm chăn, mờ mịt ngồi đó, nhớ lại những gì mình vừa nghe được, rồi liên tưởng đến cảnh tượng của mẫu thân đời trước.

Khi ấy, mẫu thân không phát hiện mình mang thai, đại bá đến gây khó dễ, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?

Ba năm sau, mẫu thân đột ngột qua đời không rõ nguyên nhân, rốt cuộc có liên quan đến chuyện này không?

Trong lòng suy đoán đủ loại khả năng, mà loại nào cũng khiến nàng đau lòng không thôi.

Nghĩ đến những lời ban ngày mẫu thân đã nói, bây giờ nàng mới nhận ra, mẫu thân đang đánh thức nữ nhi, đồng thời cũng đang nói với chính bản thân mình.

Mẫu thân có dung nhan tuyệt thế, phụ thân lại không ở bên cạnh, nhi tử thì bị mù, nhà mẹ đẻ lại chẳng giúp được gì, tất nhiên người khác sẽ như hổ rình mồi!

Nghĩ đến đây, thân thể nhỏ nhắn của nàng nhịn không được mà run rẩy.

Trong lòng dâng lên hận ý không thể kiềm chế.

Đại bá, đại bá đúng không… rồi sẽ có một ngày nàng thay mẫu thân trả mối nhục này!

————–

Không biết qua bao lâu, Ninh thị đi vào Noãn các, nàng khẽ thở dài cúi đầu nhìn nữ nhi ngủ trên giường. Nữ nhi chỉ mới bảy tuổi mà thôi, nhỏ nhắn xinh xắn, bộ dáng cực kỳ giống mình hồi nhỏ.

Giờ khắc này, nàng cũng không biết tình huống mạo hiểm vừa rồi, vẫn ngủ rất an tường, điềm tĩnh.Mệnh nàng tốt mà cũng không tốt, tốt là có lão tổ tông yêu thương, chưa bao giờ biết tư vị sầu lo, không tốt là dù sao cũng sinh ra ở Nhị phòng, lại có một mẫu thân nhu nhược vô dụng như mình, không biết tương lai về sau sẽ ra sao.

Ninh thị ngẩn ngơ đứng đó, nghĩ đến phu quân ở biên cương xa xôi lạnh nhạt với mình, nghĩ đến nhi tử bị mù, trong nhà còn có ánh mắt nhìn chằm chằm sắc đẹp của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy thê lương.

Nàng chỉ là một nữ tử bình thường, lẻ loi một mình không nơi nương tựa, tương lai mờ mịt không biết sẽ đi về đâu.

Khi còn trẻ, nàng là mỹ nhân thế gian hiếm thấy, lại có tài danh, người khác đều nói nữ tử tài mạo song toàn như nàng, không biết sẽ tìm được một phu quân tốt thế nào.

Nhưng lão hòa thượng ở Hàm Sơn Tự xem tướng cho nàng lại nói, hồng nhan bạc mệnh, chỉ sợ đời này không được sống yên ổn.

Lúc đó nàng căn bản không tin, nhưng con người sống trên đời tựa như bị ràng buộc bởi một sợi dây vô hình, sợi dây kia gọi là vận mệnh.

Vận mệnh đã bức nàng đến tình cảnh hiện giờ.

Cúi đầu nhìn nữ nhi quá giống mình, nàng nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt tinh xảo của nữ nhi.

A La căn bản không ngủ, nàng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, biết mẫu thân đi vào nên chỉ có thể giả bộ ngủ. Sau đó nghe mẫu thân thở dài, sững sờ, rồi vươn tay sờ mặt mình.

Tay mẫu thân mềm mại, ngón tay thon dài, hơi run rẩy chạm vào mi mắt nàng.

Mũi nàng chua xót, muốn khóc, lại đau lòng vạn phần.

Nàng nghĩ, chính đôi tay này vừa rồi cầm kéo, suýt nữa đâm bản thân bị thương đi?

Nàng chỉ hận mình nhỏ tuổi, thân thể nhỏ bé mảnh mai không làm được gì, càng hận mình đời trước vô tri, hoàn toàn không biết đến khốn cảnh của mẫu thân lúc đó!

A La liều mạng đè nén sự tự trách và oán hận trào dâng trong lòng, làm bộ ngủ say.

Không biết qua bao lâu, mẫu thân rốt cuộc thu tay lại, xoay người đi tới trước cửa sổ, ngửa đầu nhìn vầng trăng thanh lãnh, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này A La mới lặng lẽ mở mắt ra.

Ánh trăng mông lung, ôn nhu như nước, trong phòng phảng phất mùi hương thoang thoảng, mà nữ tử đứng trước cửa sổ thân ảnh mờ mịt, toàn thân bao phủ một tầng sương khói u sầu.

A La mở to mắt nhìn mẫu thân, nước mắt chua xót tràn ra, trượt xuống gò má bạch ngọc.

Thân thể nhịn không được khẽ run rẩy.

Giờ khắc này, nàng cảm thấy mẫu thân tựa như một tầng sương, đợi ngày mai khi bình minh ló dạng, ánh trăng lụi tàn, mẫu thân cũng sẽ tan biến theo.

———–

Một đêm này, A La thức trắng, không ngừng hồi tưởng lại tất cả.

Nàng cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn bao giờ hết, thậm chí trong mười bảy năm khổ sở dưới thủy lao cũng chưa từng thanh tỉnh như thế.

Trước đây, nàng chưa từng ý thức được vì sao nàng lại mang theo ký ức trở lại năm mình bảy tuổi.

Bởi vì nàng muốn thay đổi những chuyện xấu xa xảy ra trong bóng tối mà nàng chưa từng biết đến, thay đổi vận mệnh mẫu thân và ca ca, cũng đổi vận mệnh của chính mình.

Sáng sớm nàng đã thức dậy, đuổi hết nha hoàn hầu hạ, chỉ giữ lại một mình Lỗ ma ma.

“Ma ma, hôm qua mẫu thân rốt cuộc thế nào, vì sao tự dưng mời đại phu tới?”

“Này…”

“Ma ma, đó là mẫu thân của ta, đừng bởi vì ta nhỏ mà gạt ta, ta muốn biết sự thật.”

Vừa nghe lời này, Lỗ ma ma hơi kinh ngạc nhìn A La.

Hôm nay không biết cô nương làm sao, nhìn có chút khác ngày thường, ánh mắt sáng ngời, bình tĩnh sắc bén không hợp với lứa tuổi, tựa như có thể nhìn thấu lòng người.

“Vốn cũng không có gì, chỉ là mấy ngày nay thân thể phu nhân khó chịu, hôm nay còn bị đau bụng nên mới mời đại phu đến xem.”

“Nga, vậy đại phu nói cái gì?”

“Này…” Lỗ ma ma thật sự không biết những lời này có nên nói với tiểu hài tử hay không, nhưng thấy cô nương nhìn mình chằm chằm, bà đành nhắm mắt nói: “Đại phu nói, tướng thai không ổn, phải tịnh dưỡng thật tốt.”

Lỗ ma ma vừa dứt lời, một cái gối ôm bị ném mạnh xuống đất.

Bà kinh hãi ngẩng đầu nhìn qua.

Trên gương mặt nhỏ nhắn còn mang nét trẻ con của A La tràn đầy phẫn nộ.

“Nếu là tướng thai không ổn, vì sao còn có người dám tới quấy rầy nàng, vì sao không chịu để nàng thanh tịnh, để nàng an tâm dưỡng thai!”

“Này…” mặc dù đã chăm sóc cô nương từ nhỏ đến lớn, lúc này Lỗ ma ma cũng bị dọa sợ: “Cô nương, ta chưa bao giờ dám quấy rầy Nhị thái thái a, sao lại nói như vậy?”

A La cũng biết mình vô duyên vô cớ nổi giận, chung quy là nàng tức giận tên đại bá vô sỉ kia, lại dọa đến người bên cạnh.

Có điều, nàng thật sự quá tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thở phì phò nói: “Ngươi nói với lão thái thái, gần đây ta ở nhà quá buồn bực, muốn ra ngoài giải sầu!”

Nàng muốn viết thư cho phụ thân, cầu phụ thân trở về.

Cho dù vị phụ thân kia đối đãi với mẫu thân rất lạnh nhạt, không biết săn sóc, cho dù nàng và phụ thân chưa từng thân cận, trước mắt đây là biện pháp duy nhất nàng có thể làm.

Ngoại trừ phụ thân, nàng còn có thể xin ai giúp đỡ đây?

A La đếm đầu ngón tay, cẩn thận nhẩm tính tình huống của bản thân hiện giờ, mới biết rằng cuộc sống giàu sang phú quý đời trước kỳ thật giống như đèn lồng nguyên tiêu, muôn màu muôn vẻ, rực rỡ lóa mắt nhưng chẳng qua chỉ là mặt ngoài mà thôi, người khác đâm nhẹ một cái là thủng.

Mẫu thân thân thể yếu ớt, nhà mẹ đẻ không thể dựa vào, ca ca thì mù bẩm sinh, tổ mẫu tuy yêu thương mình nhưng dù sao bà cũng lớn tuổi rồi, nếu biết chuyện gièm pha đại bá muốn khi dễ mẫu thân thì chẳng phải sẽ tức chết hay sao!

Trước mắt là một mảnh mờ mịt, người duy nhất nàng có thể nghĩ tới là phụ thân.

Dù sao phụ thân cũng là phu quân của mẫu thân, giờ đây mẫu thân vì thủ tiết cho hắn mà suýt nữa mất mạng, bất luận thế nào thì hắn cũng nên trở về chứ.

Suy nghĩ cẩn thận xong, A La chạy đến thư phòng tìm giấy bút, nàng trải giấy tuyên thành ra, bắt đầu viết thư cho phụ thân.

Viết cái gì bây giờ?

A La thở dài, quan hệ của cha mẹ rất lãnh đạm, nếu viết mẫu thân nhớ nhung phụ thân thì thật sự không thể tin, đành phải ỷ vào mình tuổi nhỏ, da mặt dày nói mình nhớ phụ thân thôi.

Nàng cân nhắc tìm từ, bắt đầu hạ nét bút non nớt, đêm qua nữ nhi nằm mơ thấy phụ thân, nhớ nhung khôn xiết, vài ngày trước nữ nhi rơi xuống nước, bệnh nặng một hồi, cho rằng đời này không thể nhìn thấy phụ thân được nữa, khẩn cầu phụ thân xin nghỉ trở về.

Viết xong, nàng đọc lại một lần, đúng là tiểu nữ hài liên miên cằn nhằn làm nũng, nàng hơi đỏ mặt, nhưng ngẫm lại mình bây giờ biến thành đứa bé bảy tuổi, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, không thể làm chủ, lợi thế duy nhất chính là da mặt dày nũng nịu.

Xong xuôi, nàng cẩn thận dán kín, nghĩ cách ra ngoài, lén đưa đến trạm dịch.

Giấu kỹ phong thư vào người, nàng rửa mặt rồi đi thỉnh an lão tổ tông. Vừa đến thì thấy lão tổ tông đang tựa vào đệm lưng thêu hoa phú quý, tay ôm lò sưởi, Đỗ Quyên đứng bên cạnh cẩn thận hầu hạ.

Hôm qua thưởng cúc yến, lão tổ tông hết sức hài lòng với cháu gái yêu của mình, thấy nàng đến liền kêu vào, bảo nàng cởi giày ngồi lên nhuyễn tháp.

“Hôm qua đều gặp vài huynh đệ Tiêu gia rồi, chơi thân với ai nhất?”

A La tất nhiên hiểu tâm tư lão tổ tông, cố ý nói: “Các vị thiếu gia Tiêu gia rất tốt, chỉ tiếc đều là nam hài, A La không thích, ngược lại là mấy vị tỷ tỷ Tiêu gia, bộ dạng tốt, nói chuyện cũng hợp.”

Lão tổ tông nghe vậy, chỉ cho rằng A La không hiểu, bật cười: “Ngươi a, còn là hài tử ngốc!”

Bà thở dài: “Bây giờ nói đến chuyện này quả thật quá sớm, nhưng ta già rồi, không biết còn sống được tới khi nào, vẫn nên tính toán tất cả cho ngươi trước.”

A La nhìn mái tóc hoa râm của lão tổ tông, dĩ nhiên hiểu tâm sự của bà.

Chỉ tiếc, bà nào biết, đời trước an bài chu đáo đến mấy cũng không thắng được vận mệnh, cho nên đời này nàng phải tự mình nghĩ cách thay đổi chứ không thể cứ ngồi chờ chết như đời trước.

A La làm bộ như không hiểu ý tứ trong lời bà nói, cố ý chuyển đề tài: “Lão tổ tông, hôm qua Tứ tỷ tỷ Tiêu gia có nhắc tới, phía nam kinh thành có cửa hàng vải mới khai trương, ở đó có rất nhiều loại vải mới xinh đẹp!”

Lão tổ tông thấy cháu gái nhỏ một lòng chỉ nghĩ đến vải dệt quần áo, căn bản không nghĩ tới chuyện nam nữ, đành nói: “Nếu thế liền phân phó quản gia đi chọn mua là được.”

A La mềm giọng khẩn cầu: “Lão tổ tông, quản gia làm sao biết vải nào đẹp vải nào xấu, A La muốn tự đi xem. Mấy ngày nay bọn tỷ muội đều đi học, chỉ có A La phải ở nhà tĩnh dưỡng, có thể để Lỗ ma ma cùng ta tự đến đó chọn được không?”

Lão tổ tông vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của A La, lại nghĩ nàng bệnh nặng mới khỏi, chưa đi học, ở nhà mãi cũng buồn chán, không tốt cho sức khỏe, cuối cùng gật đầu đồng ý.

“Cũng được, nhưng phải kêu thêm vài người đi cùng, chỉ có thể đến đó chọn vải rồi về, không được ham chơi.”

Được lão tổ tông cho phép, A La lập tức gật đầu lia lịa, không cần nghe đã đáp ứng.

Vừa ra khỏi cửa lớn Diệp gia, A La liền giống như chim xổ lồng, nhìn đông nhìn tây, Lỗ ma ma nhắc nhở cũng không nghe. Đợi đến khi ra khỏi ngõ Diệp gia, nàng bắt đầu tự chủ trương.

“Trên đường đến cửa hàng vải có đi ngang qua Như Ý lâu, chúng ta dừng lại ở đó, bổn cô nương muốn mua đồ ăn ngon!”

Lỗ ma ma vừa nghe liền lắc đầu phản đối: “Cô nương, không thể, nếu ngươi muốn ăn thì để hạ nhân đi mua là được.”

A La đã sớm có chủ ý, dĩ nhiên không chịu: “Lỗ ma ma, tướng ra khỏi doanh, quân lệnh đã không còn hiệu lực, bây giờ đã ra khỏi phủ rồi, lời lão tổ tông nói ngươi đừng để trong lòng, chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh là được.”

Lỗ ma ma dở khóc dở cười, bất đắc dĩ, thở dài khuyên giải: “Cô nương, ngươi dù sao cũng còn nhỏ, như vậy không được, hay để ta đi qua…”

A La khoát tay ngắt lời Lỗ ma ma: “Lỗ ma ma, xuống xe, chúng ta đi Như Ý lâu.”

Ngữ khí A La chém đinh chặt sắt, Lỗ ma ma không có cơ hội phản đối.

Lỗ ma ma nhất thời sửng sốt, chỉ thấy trên gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn là vẻ kiên định trước nay chưa từng có, căn bản không thể phản bác.

Như Ý lâu là cửa hàng điểm tâm nổi tiếng tại Yến Kinh, có thể so với điểm tâm trong cung, bánh ngọt ở đây là độc nhất vô nhị, không nơi nào bán. A La đi vào Như Ý lâu, lượn vài vòng rồi tùy ý mua một ít điểm tâm.

Lỗ ma ma theo sát phía sau, muốn khuyên nàng trở lại xe ngựa sớm nhưng lại không dám nhiều lời.

A La ở trong Như Ý lâu nửa ngày, rốt cuộc đi ra, nhưng không phải trở lại xe ngựa mà đi thẳng về hướng trạm dịch. Lỗ ma ma vội vàng đuổi theo, nào ngờ chỉ chớp mắt một cái đã không thấy A La đâu.

Lỗ ma ma hoảng sợ, nhịn không được dậm chân nói: “Cô nương của ta ơi, đây cũng không phải ở nhà, sao có thể chạy loạn như vậy, lỡ như bị lạc, cái mạng ta cũng không đủ bồi a!”

A La nhìn Lỗ ma ma bị mình bỏ lại, rốt cuộc thở phào một hơi.

Kỳ thật, nàng rất tin tưởng Lỗ ma ma, bà nuôi nấng nàng từ nhỏ, đối xử với nàng như nữ nhi ruột, sau này nàng gả chồng, mang thai, bà cũng dốc lòng hầu hạ bên cạnh.

Nhưng Lỗ ma ma không biết chuyện đại bá và mẫu thân, nàng cũng không muốn để nhiều người biết chuyện này, hơn nữa, nàng viết thư cầu phụ thân trở về, càng không muốn Lỗ ma ma biết.

Dù sao trong lòng Lỗ ma ma, nàng chỉ là tiểu hài tử mà thôi, sợ là có chuyện gì, bà vẫn sẽ báo cho mẫu thân biết.

Nàng sờ sờ phong thư trong ngực, xuyên qua đám người, vội vàng đi về phía trạm dịch nằm hơi chếch ở phía đối diện Như Ý lâu. Chỉ cần nộp thư vào đó, không bao lâu nữa phụ thân hẳn là sẽ nhận được thư của mình rồi.

Đời trước, từ nhỏ đến lớn nàng cũng từng viết thư cho phụ thân, chẳng qua, trong đó đều là những lời khuôn sáo lãnh đạm, chứ không như bây giờ, làm nũng khoe mẽ cầu phụ thân trở về.

Hiện tại nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể đánh cược một lần, cược vị phụ thân một đêm đầu bạc sau khi mẫu thân qua đời kia, sau khi đọc thư thì có thể trở về, cứu vãn cục diện lần này.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên trước mặt nàng xuất hiện một bức tường.

A La bất chợt không kịp dừng lại, cứ như vậy tông vào.

Cái mũi đau đớn, nước mắt ào ào chảy xuống, nàng không thể tin ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt đẫm lệ lập tức trợn to.

Thì ra người đứng trước mặt nàng chính là người hôm qua mới gặp, Thất thúc Tiêu gia.

Nàng vóc người nhỏ, vừa rồi hơi thất thần liền tông vào lưng hắn, cái thắt lưng kia thật rắn chắc, mũi nàng sợ là lệch luôn rồi.

“Thất, Thất thúc… ngươi?” Sao nàng lại trùng hợp đụng trúng vị này?

Tiêu Kính Viễn cúi đầu, nhíu mày nhìn tiểu cô nương nước mắt nước mũi tèm lem: “Vì sao chỉ có một mình ngươi? Người nhà ngươi đâu?”

“Này…” A La không ngờ hắn hỏi trực tiếp như vậy, chột dạ cúi đầu, “Vừa rồi ta lạc mất người nhà.”

Tiêu Kính Viễn nghe xong liền nhướng mày, thấy nàng cúi thấp đầu, đôi mắt trong veo đảo qua đảo lại, bộ dáng thông minh tinh quái, nhàn nhạt nói: “Tam cô nương, hình như đây là lần thứ hai ngươi lạc mất người nhà?”

Hắn gặp nàng hai lần, cả hai lần đều là tiểu nữ hài lẻ loi một mình.

A La ngẫm lại thấy hắn nói cũng đúng, càng cúi đầu thấp hơn: “Ta… là ta không tốt…”

Nàng cúi đầu nhận sai.

Nhưng nói xong lời này, nàng đột nhiên ý thức được cái gì.

Đời trước nàng là cháu dâu hắn, đương nhiên phải cẩn thận dè dặt vâng lời, nhưng hiện giờ nàng và hắn có quan hệ gì đâu! Tại sao hắn vừa nói, mình liền nhận sai?

Suy nghĩ rõ ràng, nàng nhất thời như được tiếp thêm sức lực, ngẩng đầu lên, không cam lòng liếc hắn một cái: “Bị lạc thì bị lạc đi, ta có thể tự tìm đường về nhà.”

Có điều, nhìn đôi mắt trong veo mang theo vẻ không cam lòng và chút ghét bỏ kia làm hắn hơi buồn cười, khóe môi bất giác khẽ cong lên, nhíu mày nói: “Tam cô nương, ngươi mới bây lớn mà là gan thật lớn, cẩn thận gặp phải người què*.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!