Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiểu giai nhân khuynh thành

Đợi đến khi A La ngồi bên cạnh lão tổ tông, quả nhiên nhận được rất nhiều lời khen, thậm chí có còn có người hỏi việc hôn nhân, nửa thật nửa giả muốn A La làm con dâu cháu dâu nhà mình.

Bởi vì A La được La thị dẫn vào, La thị lại là dâu cả của Tiêu gia, đương nhiên không thể không góp lời, cười ha hả nói với bà bà mình là Tiêu lão thái thái: “Mẫu thân, ngài xem, còn nói đến hôn sự rồi này, ta vừa liếc mắt liền nhìn trúng Diệp Tam cô nương, ngài là trưởng bối chúng ta tin cậy, thế nào cũng phải đoạt được tiểu tiên nữ về nhà chúng ta a!”

Lời này nửa thật nửa giả, chọc mọi người cười phá lên, bầu không khí càng thêm náo nhiệt.

Tiêu lão thái thái lôi kéo tay lão tổ tông Diệp gia, cười nói: “Ngươi nghe thấy không, ta là tỷ muội tốt của ngươi bao nhiêu năm, bây giờ bị con dâu ta đẩy ra nói chuyện, nếu không đoạt được A La về làm dâu, chỉ sợ bộ xương già này sẽ bị đuổi ra khỏi cửa đấy!”

Kỳ thật, trước khi đến đây, trong lòng lão tổ tông Diệp gia đã sớm có tính toán. Tuy A La còn nhỏ nhưng chuyện kết thân cũng phải tiên hạ thủ vi cường. Bằng không đợi đến khi mười bốn mười lăm tuổi, thiếu niên có tiền đồ ở Yến Kinh đều đính hôn hết bảy tám phần rồi, lúc đó còn ai để chọn nữa?

Thứ nhất, bà muốn xem gia phong nhà chồng, thứ hai là nhân phẩm mẹ chồng, thứ ba là xem tài mạo, ba thứ này một thứ cũng không thể thiếu, đương nhiên quan trọng nhất là tính nết phải hợp với A La, như vậy hai người ở chung mới hòa hợp.

Tính toán kỹ như vậy, còn được mấy người phù hợp với yêu cầu của bà?

Về phần Tiêu gia, đúng là nằm trong danh sách chọn lựa của bà.

Tiêu lão thái thái và bà là tỷ muội thân thiết từ nhỏ, con dâu cả La thị nhân phẩm tính tình đều tốt, cũng thật lòng thích A La. Bây giờ nghe Tiêu lão thái thái nói vậy, bà liền biết thời biết thế cười nói: “Nói vậy, nếu ta không đồng ý, chẳng phải là hại lão bà bà ngươi sao! Mau gọi mấy tôn tử của ngươi đến đây, xem ai hợp mắt!”

Lão nhân gia hai bên đều đã lên tiếng, người xung quanh tất nhiên càng ồn ào bàn luận.

A La nghe vậy, trong lòng đánh trống, nàng không cần a, không phải đời trước nàng cứ như vậy thuận lợi gả đến Tiêu gia sao? Tiêu lão thái thái kêu đám cháu trai đến, nàng và Tiêu Vĩnh Hãn chơi đùa hợp ý, cũng định ra vận mệnh của nàng sau này.

Con ngươi đảo vài cái, A La làm bộ ngây thơ dựa vào ngực lão tổ tông, vẻ mặt hồn nhiên hỏi: “Lão tổ tông, các ngài đang nói cái gì, chẳng lẽ không cần ta nữa, muốn tặng ta cho người khác sao?”

Kỳ thật, cô nương bảy tám tuổi định thân cũng không phải là không có, A La dung mạo xinh đẹp, ánh mắt thanh thuần, nhìn thế nào cũng là tiểu nữ hài không hiểu sự đời, lời này nói ra chẳng những không đột ngột mà càng chọc người trìu mến.

Mọi người cười rộ lên: “Xem A La bộ dáng tốt, tính tình cũng đơn thuần, thật sự là tiểu tâm can bảo bối a!”

“Đúng vậy a, cũng không biết nàng xưa nay hồ đồ, tại sao có thể dưỡng ra một tôn nữ bảo bối làm người ta yêu thích vậy chứ.”

Người nói lời này có quan hệ tốt với lão tổ tông Diệp gia, bình thường hay trêu ghẹo nhau.

Trong lúc các vị lão thái thái cười cười nói nói, Đại thái thái Diệp gia bên cạnh mặc dù vẫn tươi cười như cũ nhưng nụ cười đã hơi cứng lại.

A La đã sớm không phải tiểu nữ hài tâm tính ngây thơ, có thể nhận ra Đại thái thái khác thường, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về hướng cách đó không xa, mấy người tỷ muội đang so tài văn thơ, xem ra đã sắp kết thúc rồi, trên gương mặt kiêu căng của Diệp Thanh Dung lúc này mang theo ý cười thản nhiên, hẳn là đạt thành tích tốt. Về phần Diệp Thanh Liên bên cạnh thì có chút phân tâm, trùng hợp quay đầu nhìn qua phía bên này.

Hai tỷ muội bốn mắt nhìn nhau, A La rõ ràng nhận ra tâm tư vị đường tỷ này.

So với đại đường tỷ, nhị đường tỷ Diệp Thanh Liên này đương nhiên không chiếm được chỗ tốt. Nếu A La tham gia thì còn có người đứng hạng bét, hiện tại A La ngồi bên lão tổ tông được mọi người khen ngợi, Diệp Thanh Liên liền có vẻ kém cỏi.

A La thu hồi tầm mắt, ngượng ngùng cười nói: “Các vị nãi nãi khen làm A La xấu hổ, thật ra bàn về tài tình, A La kém hơn bọn tỷ muội nhiều. Không nói ai khác, tài văn thơ của Dung tỷ tỷ, cả đời ta cũng không theo kịp!”

Bên cạnh, Đại thái thái thật sự không ngờ A La có thể nói ra những lời như vậy, có chút khó tin nhìn A La.

Trong lòng Tiêu lão thái thái cực kỳ thích A La, nhất thời không nghĩ nhiều, cười nói: “A La còn nhỏ mà biết khiêm tốn như thế, ta rất thích nữ hài tử giống A La vậy, nhu thuận quy củ, đón vào cửa, chỉ nhìn đã thích rồi, cần gì làm văn thơ!”

Lúc Tiêu lão thái thái nói lời này thì hội thi bên kia cũng vừa kết thúc, một đám tiểu cô nương đi qua bên này, có vài người thính tai nghe được, đều xấu hổ liếc mắt nhìn nhau.

La thị tất nhiên cũng nhìn thấy, muốn nhắc nhở nhưng không còn kịp rồi.

Tiêu lão thái thái vừa dứt lời, cũng nhìn thấy một đám cô nương chạy tới, nhớ lời mình vừa nói cũng cảm thấy không ổn, đang định nói gì đó hòa hoãn lại thì nghe A La lên tiếng trước: “Đó là vì Tiêu nãi nãi thiên vị ta nên mới nói như vậy. Hôm qua nương ta còn dạy ta, nhân sinh muôn hình vạn trạng, đều là thú nhưng có thỏ trắng nhỏ xinh, trâu đen to lớn, cùng là chim bay nhưng hùng ưng bay cao mà chim yến chao liệng, khó nói bên nào tốt bên nào kém, vạn vật đều là sinh linh, đều có nét độc đáo riêng. Sau khi nghe, ta cảm thấy rất có đạo lý, tự biết tài tình không bằng bọn tỷ muội, cũng chỉ có thể tận tâm tận hiếu trò chuyện với các vị nãi nãi, nếu bảo ta đi thi văn thơ như bọn tỷ muội, chẳng phải làm mất hết mặt mũi lão tổ tông nhà ta sao!”

Nói xong, nàng còn ngượng ngùng le đầu lưỡi phấn hồng.

Thanh âm tiểu hài tử non nớt ngọt ngào lại nói ra đạo lý lớn như vậy, nhất thời khiến mọi người hơi giật mình, nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Tiêu lão thái thái vui mừng ôm chặt nàng, nói: “Nói có lý, nói có lý, sớm nghe nói mẫu thân ngươi xuất thân thư hương môn đệ Giang Nam, bây giờ xem quả nhiên không giả, dạy bảo được nữ nhi tâm tư trong sáng như ngươi.”Bọn tỷ muội nghe những lời A La nói cũng kinh ngạc, Diệp Thanh Dung khẽ nhíu mày, Diệp Thanh Liên vẻ mặt không tin nổi. Chưa từng nghĩ có một ngày A La có thể giữ thể diện cho các nàng.

Chẳng mấy chốc, bọn tỷ muội đều tụ tập lại đây, đúng lúc mấy tiểu hài tử Tiêu gia cũng tới, các lão thái thái mở hầu bao, phân phát quà cho con cháu, tiếng chào hỏi, tiếng cảm tạ, ồn ào náo nhiệt.

Vài vị tôn tử Tiêu gia cũng xuất hiện, A La thừa dịp nhìn qua, quả nhiên thấy Tiêu Vĩnh Hãn.

Hiện tại hắn chỉ mới tám tuổi mà dung mạo như bạch ngọc, mày kiếm mắt phượng, đã mơ hồ có thể nhìn ra khí chất phong lưu tuấn mỹ trong tương lai.

A La gặp lại phu quân đời trước, âm thầm quan sát, nghĩ hắn nhớ rõ chuyện cũ hay là hoàn toàn không biết gì cả? Đang suy nghĩ thì Tiêu Vĩnh Hãn dường như cảm nhận được ánh mắt A La, cũng nhìn về phía này.

Hắn vừa nhìn thấy A La liền ngẩn ra, quan sát nhiều hơn một chút.

Bên cạnh, La thị đúng lúc nhìn thấy cảnh này, tất nhiên thích ý, nói: “Vĩnh Hãn, mau tới đây, đây là Tam muội muội Diệp gia.”

Nghe La thị nói vậy, mấy lão thái thái cũng chú ý thấy, trêu ghẹo: “Xem Vĩnh Hãn kìa, lần đầu nhìn thấy tiểu muội muội mà đã không dời được mắt!”

A La thấy vậy không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ hắn nhớ rõ chuyện trước kia. Đang nghi hoặc, muốn cẩn thận đánh giá lại, không ngờ trong mắt Tiêu Vĩnh Hãn lộ vẻ phiền chán, sau đó quay mặt qua hướng khác.

A?

A La nghiêng đầu, cơ hồ không dám tin.

Nếu nói hắn không nhớ chuyện đời trước thì khi gặp mình không nên có phản ứng như vậy mới đúng, còn nếu hắn nhớ, có thể kích động, cũng có thể là áy náy hoặc trốn tránh, nhưng cũng không nên là phiền chán chứ?

Đang nghĩ ngợi miên man thì nghe vài vị lão thái thái đề nghị, cho một đám tiểu hài tử ra vườn cúc chơi, vì thế nhóm ma ma mang bọn họ ra ngoài.

A La cũng vội vàng đuổi theo.

Nàng vốn dĩ muốn tránh mặt Tiêu Vĩnh Hãn, không muốn lại gả vào Tiêu gia, nhưng hiện tại bắt gặp ánh mắt phiền chán kia thật sự khiến nàng kinh ngạc, muốn tìm hiểu rõ ràng.

Vườn cúc Tiêu gia đã có từ rất lâu, truyền lại qua mấy đời, các loại cúc trong vườn đều là giống nổi tiếng, đây cũng là lý do thưởng cúc yến được tổ chức ở Tiêu gia.

Hoa cúc trong vườn hoặc vàng hoặc trắng, thướt tha lay động, gió thu thổi qua mang theo hương thơm thanh đạm quanh quẩn chóp mũi, khiến người ta tâm tình vui vẻ thoải mái.

A La âm thầm quan sát tất cả hành động của Tiêu Vĩnh Hãn, nhưng Tiêu Vĩnh Hãn căn băn không thèm liếc nhìn nàng. Điều này càng khiến nàng càng nghi hoặc hơn, không biết hắn rốt cuộc là thế nào?

Đột nhiên, một thanh âm sảng lãng vang lên bên tai: “Tam cô nương có biết đây là loại cúc gì không?”

A La vội vàng quay đầu nhìn sang, liền thấy thiếu niên trước mắt mày rậm mắt to, tướng mạo khá anh tuấn, nàng nhận ra đây là nhi tử Tam phòng Tiêu gia, Tiêu Vĩnh Trạch. Lúc chưa gả thì đối với nàng có vài phần săn sóc, có điều, sau này nàng gả cho Tiêu Vĩnh Hãn, em dâu và anh chồng (đại bá) có cố kị cho nên quan hệ xa lạ hơn rất nhiều.

Nàng cười khẽ, cúi đầu nhìn gốc hoa cúc chỗ mình đang đứng.

Tinh tế đánh giá một chút, mặc dù là hoa cúc nhưng nhìn lại hơi giống thược dược, sắc hoa như ngọc lục bích, dưới ánh mặt trời ngày thu, trong màu xanh biếc lại lộ ra ánh vàng, đúng là sặc sỡ lóa mắt.

Cúc xanh là tuyệt phẩm trong các loài cúc, vừa có sự kiều diễm của mẫu đơn, thược dược, lại vừa có dáng vẻ thướt tha của cúc, có thể nói ba vẻ đẹp hội tụ tại một thân.

Chẳng qua, A La cũng chỉ có thể vờ như không biết, khẽ cười hỏi: “Nhị thiếu gia, đây là hoa gì a? A La không biết.”

Tiêu Vĩnh Trạch tuy mới mười tuổi nhưng cũng hiểu chuyện, vừa gặp tiểu muội muội đáng yêu chọc người trìu mến như vậy liền không dời nổi mắt, có ý lấy lòng, vội vàng giải thích tường tận về hoa cúc xanh cho A La nghe.

A La vừa nói chuyện với Tiêu Vĩnh Trạch vừa âm thầm chú ý Tiêu Vĩnh Hãn, chờ có cơ hội liền thử dò hỏi hắn xem rốt cuộc là thế nào.

Một đám cô nương, thiếu gia líu ríu trò chuyện, đi đến gần lương đình bên cạnh vườn cúc thì nghe Diệp Thanh Huyến nói: “Di, trong lương đình bên kia là vị đại ca ca nào?”

A La theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, thấy có hai người đang ngồi đánh cờ trong lương đình, trong đó có một người là Thất thúc Tiêu Kính Viễn mình đã gặp lúc nãy.

Tiêu Kính Viễn đã thay một thân cẩm bào xanh ngọc, trở lại là bộ dáng thiếu gia quý tộc ngày thường. Mặt khác, bởi vì chưa đến tuổi nhược quán hắn đã theo cha ra sa trường trải qua sinh tử, tuổi trẻ đã được phong hầu bái tước, cho nên toàn thân hắn toát ra khí chất oai hùng túc lệ khác hẳn với các thiếu gia Hầu môn ở Yến Kinh.

Nghe Diệp Thanh Huyên hỏi, Tiêu Vĩnh Trạch cười nói: “Đây không phải là đại ca ca, đây là Thất thúc nhà ta.”

Diệp Thanh Huyên có chút ngoài ý muốn, không khỏi lần nữa liếc mắt nhìn thoáng qua Tiêu Kính Viễn, không biết sao khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ.

Theo sau còn có các đệ tử Tiêu gia khác, gặp vị Thất thúc là niềm kiêu ngạo của Tiêu gia cũng ở đây, đều lại gần, lần lượt thi lễ chào hỏi. A La không nghĩ nhanh như vậy đã gặp lại hắn, bất giác sờ sờ gỗ rối trong tay áo.

Nhưng cũng may, Thất thúc dường như không chú ý tới nàng đứng trong đám người, chỉ trò chuyện với mấy đứa cháu, nghiêm túc dặn dò bọn họ hảo hảo tiếp đãi khách khứa hôm nay, Tiêu Vĩnh Hãn và Tiêu Vĩnh Trạch đều vâng dạ đáp lời, không dám chậm trễ.

Một lát sau, đoàn người rời khỏi lương đình, lại bắt đầu chơi đùa, cười nói ồn ào náo nhiệt. A La nhân cơ hội lẩn vào trong đám người, cúi đầu né tránh, lẳng lẽ cách xa Tiêu Vĩnh Trạch, đi đến chỗ Tiêu Vĩnh Hãn.

Tiêu Vĩnh Hãn trước mắt hơi khác với người trong trí nhớ A La.

Nàng nhớ rõ, Tiêu Vĩnh Hãn là một tiểu nam hài tuấn tú, từ nhỏ thích đọc sách, tài thơ văn xuất chúng, tính tình điềm đạm, đối xử với mọi người vô cùng dịu dàng, tình cảm huynh đệ trong nhà rất tốt, lúc mới gặp cũng rất quan tâm chăm sóc nàng.

Nhưng bây giờ thì sao, Tiêu Vĩnh Hãn thoạt nhìn có chút quái gỡ, đừng nói là đáp lời các cô nương, ngay cả thái độ đối với huynh đệ nhà mình cũng xa cách, giữa thưởng cúc yến vui tươi náo nhiệt, hắn lẻ loi đứng một mình, trầm mặc nhìn bụi hoa, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

A La đến gần, mỉm cười với Tiêu Vĩnh Hãn, nhẹ giọng nói: “Tam thiếu gia, sao không cùng chơi với mọi người?”

Tiêu Vĩnh Hãn khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn chằm chằm bụi hoa cúc, căn bản không để ý tới A La.

Trong lòng A La càng cảm thấy nghi hoặc, ở cái tuổi này, tính tình hắn vốn không nên như thế a.

Vì thế, nàng kề sát lại, nghiêng đầu cười cười, tiếp tục bắt chuyện: “Tam thiếu gia, đây là hoa gì, ngươi giới thiệu cho ta một chút được không?”

Tiêu Vĩnh Hãn ngẩng đầu, ngây ngốc liếc nàng một cái, nói: “Ta không biết, đừng hỏi ta.”

A La nhìn ánh mắt xa cách kia, hơi run sợ, cơ hồ không dám tin hắn làm sao lại biến thành bộ dạng này?

Nàng đột nhiên có chủ ý, cắn môi, làm bộ ủy khuất nói: “Tam thiếu gia, ngươi thật hung dữ… vừa rồi Nhị thiếu gia nói với ta xuất xứ của hoa cúc xanh, còn nói chuyện Hầu La Hương gì đó, ngươi…”

Nàng cố ý.

Hầu La Hương là tên một loài hoa cúc rất quý hiếm, nàng cũng chưa từng nhìn thấy.

Nhưng đối với A La và Tiêu Vĩnh Hãn đời trước, Hầu La Hương là tên khúc nhạc đính ước của bọn họ, là hồi ức ngây ngô hồn nhiên tại rừng hoa đào.

Nếu như hắn có chút ấn tượng với chuyện đời trước, ba chữ “Hầu La Hương” nhất định sẽ làm hắn chú ý.

Mà chỉ cần nét mặt hắn có chút khác thường thôi, nàng liền có thể biết hắn có nhớ chuyện đời trước hay không.

Nàng lẳng lặng quan sát phản ứng của Tiêu Vĩnh Hãn.

Nào ngờ, sau khi nghe ba chữ “Hầu La Hương”, hắn chẳng hề nhúc nhích, nhíu mày, phiền chán nói: “Ta cũng không phải là hắn, tại sao phải ân cần với người xa lạ! Ngươi muốn biết thì cứ đi hỏi hắn là được!”

A La nghe vậy liền trợn mắt há hốc mồm, lời nói thất lễ như thế, thật sự là lời Tiêu Vĩnh Hãn nói ra sao? Ngay cả một thiếu gia nhà bình thường cũng không dám nói chuyện với khách như vậy!

Đúng lúc này, Tiêu Vĩnh Trạch đột nhiên xuất hiện, kéo A La ra, không vui nói: “Vĩnh Hãn, ngươi đang làm cái gì? Đây là Tam cô nương Diệp gia, là khách quý nhà chúng ta, ai đời có đạo đãi khách như ngươi chứ!”

Tiêu Vĩnh Hãn chỉ hờ hững liếc Tiêu Vĩnh Trạch một cái, trào phúng nói: “Muốn lấy lòng tiểu cô nương người ta thì cũng đừng lấy ta khai đao!”

Nói xong liền phất tay áo rời đi.

A La nhìn bóng lưng tuyệt tình của nam hài, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết vì sao lại như vậy.

Bên cạnh, Tiêu Vĩnh Trạch thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng tràn đầy vẻ thất lạc, thật sự không đành lòng, mở miệng khuyên nhủ: “Tam cô nương đừng chấp nhặt với hắn, Tam đệ này của ta cách đây vài ngày bị rơi xuống nước, tính tình đại biến, gặp ai cũng không khách khí, không phải chỉ riêng đối với Tam cô nương đâu. Ta thay hắn bồi tội với ngươi.”

“Rơi xuống nước?” A La nghi ngờ nhìn Tiêu Vĩnh Trạch, “Không biết Nhị thiếu gia rơi xuống nước khi nào?”

Tiêu Vĩnh Trạch gãi gãi đầu, nghĩ một chút rồi nói: “Khoảng hơn mười ngày trước đi.”

Hơn mười ngày trước… A La nghĩ tới, mình cũng rơi xuống nước, sau đó Diệp Thanh La đã chết liền biến thành A La bảy tuổi.

Mà Tiêu Vĩnh Hãn biến thành bộ dáng như vậy, cũng có liên quan đến việc rơi xuống nước?

————-

Sau thưởng cúc yến, mấy tỷ muội Diệp gia ngồi chung một chiếc xe ngựa ra về. Diệp Thanh Dung biểu hiện nổi bật trong thưởng cúc yến, thanh danh tài nữ đã truyền khắp Yến Kinh, vài vị tỷ muội khác thành tích cũng không tệ.

Duy chỉ có Diệp Thanh Huyên tựa như một lòng nhớ nhung vị Thất thúc kia, thì thào lẩm bẩm: “Người này thật khác với những thiếu gia khác, chính là một đại anh hùng đó!”

Lúc nói chuyện, vẻ mặt cực kỳ sùng bái.

Lời này ngược lại chọc mấy tỷ muội vui vẻ, Diệp Thanh Liên vốn buồn bực không vui, nghe vậy cũng nhịn không được cười nói: “Thôi đi, lớn tuổi không nói, bối phận còn cao hơn chúng ta một bậc, theo ta thấy, Tiêu Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia đều rất tốt.”

Bên cạnh, Phùng Tú Nhã lại bĩu môi: “Tam thiếu gia kia tốt thì tốt thật, nhưng trong mắt người ta chỉ có A La mà thôi.”

Diệp Thanh Dung ngẫm lại thấy cũng đúng, nhất thời có chút buồn bực, trong số bọn tỷ muội, nếu thật sự có đối tượng thích hợp, còn nhỏ đã kết thân, dĩ nhiên cũng là Thanh Liên hoặc A La, hoàn toàn không tới lượt mình.

Diệp Thanh Huyên nghe vậy, quệt quệt miệng, nhìn A La, hiển nhiên cũng không muốn nói đến vấn đề này, nhất thời không thú vị, quay đầu nhìn ra cửa sổ, chống cằm xuất thần.

A La tất nhiên biết tâm tư bọn tỷ muội, lớn nhất là mười tuổi, nhỏ thì cũng tầm tuổi mình, qua vài năm nữa sẽ phải lo nghị thân rồi. Tuy còn nhỏ nhưng khi nhìn thấy mấy tiểu nhi lang tuấn tú, ít nhiều cũng sẽ nghĩ đến chuyện tương lai.

Đời trước, thiếu niên xuất chúng không phải để mình chọn sao? Người khác cũng có ý, tỷ như Phùng Tú Nhã, không phải là không tơ tưởng Tiêu Vĩnh Hãn, nhưng muối cùng cũng chỉ có thể thất vọng mà thôi, đó không phải là người nàng ấy có thể với tới được.

Mà mình thì sao, đệ tử quý tộc trong Yến Kinh đều mặc cho mình chọn lựa, cuối cùng nhìn như chọn được người tốt nhất, ai ngờ lại rơi vào kết cục như vậy.

Nghĩ đến đây, nàng lại nhớ đến hôm nay gặp Tiêu Vĩnh Hãn, lập tức nhíu mày trầm tư, đắn đo đủ loại khả năng có thể xảy ra, nhưng bất luận là khả năng nào cũng không nên là tình cảnh hiện tại.

Dù khả năng xấu nhất là đời trước Tiêu Vĩnh Hãn đã thông đồng với A La giả kia ngay từ đầu, dựa theo tính tình của hắn, ít nhiều gì cũng có chút áy náy với mình mà không nên là thái độ như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tài nào hiểu được, cũng chỉ có thể tìm cơ hội gặp lại Tiêu Vĩnh Hãn một lần, cẩn thận thăm dò xem có thể phát hiện gì không.

Lúc này, xe ngựa đã về đến cửa phủ Diệp gia, mấy tỷ muội xuống xe, cùng ma ma đi vào. Ai ngờ vừa bước qua ngưỡng cửa thì thất nha hoàn Ti Bội bên cạnh mẫu thân vội vã tiễn một đại phu ra ngoài.

A La thấy vậy không khỏi nghi hoặc, chạy đến hỏi: “Ti Bội tỷ tỷ, mẫu thân ta có chỗ nào không khỏe sao?”

Ti Bội nhìn cô nương nhà mình tuổi nhỏ đã biết quan tâm lo lắng cho mẫu thân, cảm thán nàng hiếu thuận, thở dài nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ hơi khó chịu một chút thôi.”

Nhưng A La đâu dễ gạt như vậy, nhíu mày nói: “Ti Bội tỷ tỷ, ta tuy tuổi nhỏ nhưng không cho gạt ta, rốt cuộc là thế nào?”

Ti Bội than nhẹ, vẻ mặt có chút khó xử: “Cái này ta cũng không rõ lắm, chỉ biết hôm nay Nhị thái thái sai ta đi mời đại phu tới.”

A La ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, chờ mong nhìn Ti Bội nửa ngày, cũng không hỏi nữa, im lặng đi theo Ti Bội về phòng mẫu thân.

Sắc mặt mẫu thân tái nhợt nhưng thần sắc cũng không khác ngày thường là mấy, thấy A La trở về liền hỏi đủ thứ chuyện ở thưởng cúc yến.

A La kể lại từng chuyện một, xong còn nói thêm: “Mấy ngày nay uổng công luyện chữ, cuối cùng cũng không có cơ hội thể hiện.”

Ninh thị nghe vậy, cười khẽ: “Không sao, luyện chữ là tốt cho chính mình, vốn không phải để khoe khoang trước mặt người khác. Kỳ thật, hôm nay ngươi làm rất tốt, tuy ngươi từ nhỏ được lão tổ tông sủng ái, dung mạo lại tốt, nhưng mà…”

Ninh thị nói tới đây, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên tia bất đắc dĩ: “Nhưng phụ thân ngươi không ở nhà, ca ca lại bị tật mắt, ta sợ dung mạo tuyệt thế sẽ đưa tới mầm tai vạ cho ngươi… Tóm lại, ngày thường vẫn phải xử sự cẩn thận cho thỏa đáng.”

A La nghe lời này, trong lòng lộp bộp.

Đời trước nàng chưa bao giờ nghĩ đến điều này, mẫu thân cũng chưa từng nói với nàng… Có lẽ có nói nhưng vì mình còn nhỏ nên không để trong lòng? Hoặc là mình và mẫu thân bất hòa, căn bản không nghe lọt những lời này?

Giờ đây đã trải qua gian khổ, lời mẫu thân nói giống như một gáo nước lạnh dội tỉnh nàng, run bắn cả người.

Tai họa đời trước từ đâu mà đến, nàng căn bản không biết, có phải ngày xưa mình quá rêu rao mới chọc người khác ghen ghét hay không?

Lúc ấy nàng có cái gì để dựa vào, không phải chỉ là sự sủng ái của lão tổ tông thôi sao, nhưng một khi lão tổ tông mất, không có phụ huynh giúp đỡ, mẫu thân lại mất sớm, Diệp Thanh La nàng còn có gì chứ?

Nàng cúi đầu, hơi mím môi, lỗ mũi chua xót.

“Mẫu thân, bây giờ ta mới nghĩ ra, ngày xưa là ta không hiểu chuyện, về sau, về sau ta…”

Nói với đây, giọng nàng nghẹn ngào.

Ninh thị thở dài, vươn tay vuốt ve bím tóc của A La, ôn nhu nói: “Mẫu thân cũng chỉ tùy ý nói chuyện với ngươi thôi, về sau cẩn thận một chút là được, làm sao lại khóc.”

Trên người Ninh thị có một mùi hương thanh nhã, không nói ra được là mùi gì nhưng A La lại thích vô cùng, mùi hương đó quanh quẩn trong ngực, vừa nghẹn vừa xót, không biết thế nào, muốn nhịn mà nhịn không được, cuối cùng òa khóc lên.

Nàng khóc làm Ninh thị hoảng sợ, vội vàng kéo nàng qua, mềm giọng dỗ dành.

A La được mẫu thân ôm vào ngực, chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái, toàn thân chìm trong hạnh phúc, không nỡ buông ra. Sau đó, Lỗ ma ma mang trà bánh tới, mẫu thân và nàng cùng ăn.

Ăn xong, nàng không nỡ rời đi, liền mè nheo ăn vạ, Ninh thị không còn cách nào đành để nàng nghỉ ngơi trong phòng mình ở Noãn các.

Ninh thị thấy nàng đã ngủ, im lặng đi ra ngoài, mà sau khi Ninh thị rời đi, A La lặng lẽ mở mắt ra.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!