U Nghiên nói, kế tiếp phải đi một đoạn đường khá dài nên trước khi rời đi Hi thành, cần bổ sung thêm một số nhu yếu phẩm.
Vừa dứt lời, Diệc Thu đã bị U Nghiên dẫn đi theo khắp nơi bắt đầu làm "tiểu tặc".
Trong thế giới vô cùng huyền ảo này, tu vi tăng cấp là điều rất ghê gớm, bất kể là cửa hàng hay quán ăn chỉ cần đặt ở trước mặt U Nghiên, ngón tay hơi hơi động một chút thì cửa của hàng quán ấy sẽ lập tức mở ra, trong tiệm nhất định sẽ thiếu một vài món đồ.
Người thay phiên tuần đêm tối nay không biết đã cầm mõ đi đâu, giờ phút này bốn phía trên phố đều trở nên vắng lặng, cứ thế U Nghiên mang theo Diệc Thu đi chọn từ đầu đường đến cuối ngõ, chỉ cần thấy đồ vật có khả năng dùng được đều sẽ bỏ vào linh túi, hoàn toàn không hề ngại nhiều.
Hoá ra, điểu nữ nhân lôi nàng chạy ra đây lúc trời vẫn còn chưa sáng không phải chỉ vì lặng lẽ rời đi trước khi đám người Giang Vũ Dao tỉnh lại, mà còn là vì tạo điều kiện để "trộm" đồ của người ta.
Nhưng nếu nói đây là trộm thì cũng không giống lắm.
Mặc dù một đường đi một đường lấy, nhưng U Nghiên vẫn để lại một chút ngân lượng dựa theo giá cả đã ước chừng, trước khi rời đi còn không quên đóng cửa lại.
Nhưng cho dù có để lại tiền, đêm hôm khuya khoắt làm ra hành động không hỏi tự lấy ấy, từ nhỏ đến lớn Diệc Thu nào đã làm bao giờ? Trong lúc nhất thời rắm cũng không dám thả một cái, một đôi chân đi đến đâu run đến đấy, đôi mắt thường liếc nhìn xung quanh, sợ bị người phát hiện bỏ trốn không kịp.
Đột nhiên nàng lại hoài niệm cái tốt lúc vẫn còn làm Dương Đà.
Có đôi khi thật sự không thể không thừa nhận, lúc làm động vật, cảm giác xấu hổ ít hơn lúc làm con người rất nhiều —— ví dụ như năm ngày không tắm rửa cũng không chê mình dơ chẳng hạn.
Để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng, Diệc Thu bắt đầu cố gắng dời đi lực chú ý bằng cách "tự hỏi" bản thân.
Mục tiêu đầu tiên của việc tự hỏi chính là phải làm rõ "núi Ngao Ngạn" là nơi nào, nơi này có liên quan gì đến nguyên tác không, và vì sao U Nghiên lại cảm thấy đi đến đó là sẽ tìm được Họa Đấu.
Những vấn đề này, chỉ dựa vào suy nghĩ là sẽ nghĩ không ra, nhưng có lẽ sẽ có một kẻ biết rất rõ.
"Hệ thống bảo tài, ngươi lăn ra đây cho ta!"
【 Đây đây. 】
Vì đã quá lười với việc phải dông dài với hệ thống nên Diệc Thu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Núi Ngao Ngạn là nơi nào, ngươi biết không?"
【 Núi Ngao Ngạn là một toà tiên sơn thượng cổ trong thế giới quan 《 Cành Héo Úa 》, tương truyền nó nằm ở thế gian, bởi vì ẩn nấp bên trong kết giới làm bằng thần lực nên người thường không thể tìm thấy. 】
【 Trong《 Sơn Hải Kinh · Trung Sơn Kinh 》 từng ghi lại: "Trung Kinh thứ ba ở đầu Bội Sơn, là hòn núi Ngao Ngạn, phía nam có nhiều loại ngọc đẹp, phía bắc có nhiều đất đỏ, vàng ròng, nơi ở của thần Huân Trì. Nơi đó thường cho ra ngọc đẹp..." 】
"Dừng lại! Nói tiếng người!" Đầu Diệc Thu hơi hơi đau nên vô thức học theo giọng điệu của U Nghiên.
Má ơi, mấy cái này là gì thế?
Nàng đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, thật sự chẳng hề muốn đọc hiểu phân tích văn cổ đâu!
【 Núi Ngao Ngạn thực dồi dào, phía nam có nhiều loại ngọc đẹp, phía bắc nhiều đất đỏ, vàng ròng, có một vị thần sống trong núi tên Huân Trì, nuôi một con thần thú, lớn lên giống bạch lộc, mọc ra bốn sừng, tên là Phu Chư, đi đến đâu đều sẽ xảy ra lũ lụt. 】
"Ngươi nói những thứ vô dụng ấy với ta làm gì?!"
【 Hic QAQ! 】
Tuyệt vời, bảo tài này dám "hic" với nàng kìa trời, không những "hic" mà còn "QAQ" nữa chứ?
"Nói năng đàng hoàng vào, đừng làm nũng nữa!" Diệc Thu hung dữ nói một câu U Nghiên thường hay dùng để nói với nàng cho hệ thống nghe, rồi sau đó không đợi hệ thống phản ứng nàng bèn hỏi tiếp, "Ngươi có biết nơi này có liên quan gì đến nguyên tác không? Hay liệu nơi này có liên quan gì đến chim Ế và Họa Đấu?"
【 Cốt truyện quan trọng, xin ký chủ hãy tự tiến hành tìm tòi. 】
Lại là những lời này...
"Ngươi đúng là chẳng giúp gì được... "
【 Khi ký chủ rời khỏi vai chính và vượt qua phạm vi nhất định, ta có thể giúp ký chủ kiểm tra trạng thái thân thể của vai chính từ xa, hoặc có thể giúp ký chủ phòng ngừa vai chính chết bất đắc kỳ tử. 】
"Có ích gì à?" Nghe vậy Diệc Thu tức giận hỏi lại, "Nếu hai người bọn họ thật sự chết bất đắc kỳ tử, ta ở xa ngàn dặm ngăn lại bằng niềm tin chắc?"
Diệc Thu đang nổi giận với hệ thống, chợt cái ót bị U Nghiên gõ một chút, nhất thời hoàn hồn lại.
U Nghiên: "Đi thôi."
Diệc Thu: "... Hả?"
U Nghiên: "Giữ chặt ta."
Diệc Thu: "Gì?"
Mới vừa hoàn hồn lại Diệc Thu nghiêng nghiêng đầu theo bản năng, đại não chưa kịp làm ra phản ứng thì đã bị người bên cạnh ôm lấy eo rồi.
Giây tiếp theo, nàng chỉ nghe được tiếng vỗ cánh vang lên từ phía sau, đôi chân của bản thân ngay lập tức mất đi cảm giác trọng lực, nhanh chóng cách xa khỏi mặt đất.
Nàng hoảng sợ hét toáng lên rồi nhào vào trong lòng U Nghiên, đôi tay run bần bật vòng lấy cổ U Nghiên theo bản năng.
Nếu đi đường, dùng pháp thuật tăng tốc là nhanh nhất, nhưng sẽ hao tổn nhiều linh lực, không thích hợp lặn lội đường xa. Vỗ cánh phi hành tuy không nhanh bằng nhưng so với đi bộ thì lại nhanh hơn rất nhiều —— không thể nghi ngờ, đây chính là cách tốt nhất để đi đường.
Người ta thường nói khi con người nhìn từ trên chỗ cao xuống, tầm mắt sẽ rất rộng, có thể nhìn bao quát những phong cảnh chưa thấy được vào ngày thường.
Nhưng Diệc Thu nào dám mở mắt ra chứ!
Cánh chim lớn màu đỏ ấy phe phẩy từng cái từng cái phía sau nàng, có gió ập vào trước mặt, thổi mạnh khiến cả cơ thể nàng rét run lên, mà cảm giác đôi chân không chạm đất làm nàng sợ tới mức tim đập thình thịch liên hồi, toàn bộ đầu óc cũng trở nên rỗng tuếch.
Nàng nhắm chặt đôi mắt lại, trên khuôn mặt nhỏ trắng bệch hiện lên bốn chữ "mạng ta toi rồi" thật to, toàn thân dường như sắp cứng còng thành một que kem.
"Sợ gì chứ? Chẳng lẽ ta còn có thể ném ngươi xuống sao dưới sao?" U Nghiên nhíu mày nói.
"Gì? Ngươi nói gì đấy?" Gió quá to, nàng nghe không rõ lắm!
"Chẳng lẽ ta còn có thể ném ngươi xuống sao dưới sao?" U Nghiên lặp lại lần nữa.
Lần này Diệc Thu nghe rõ, nhưng vẫn không thể ngăn được nỗi sợ hãi trong lòng nàng.
Nàng sai rồi, thật sự sai rồi.
Năm đó khi rời khỏi Ma giới, nàng còn oán giận U Nghiên không chịu mang nàng bay một đoạn đường, bây giờ được bay rồi thì nàng lại sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, hận không thể qua đời ngay tại chỗ.
"Lá gan của ngươi đúng là nhỏ thật."
Giọng nói của U Nghiên khẽ vang lên bên tai. truyện teen hay
Cổ Diệc Thu thụt thụt lại, không mở mắt cũng không phản bác, thay vào đó là càng ôm chặt lấy U Nghiên hơn.
U Nghiên: "... Ngươi muốn siết chết ta hả?"
Diệc Thu: "......"
U Nghiên: "Đi từ đây đến núi Ngao Ngạn sớm nhất cũng phải mất một ngày một đêm, ngươi cứ định nhắm mắt như vậy suốt à?"
Cơ thể Diệc Thu không khỏi run rẩy một chút.
U Nghiên cười cười, nói: "Sợ gì chứ? Ta sẽ không để ngươi rơi xuống."
Một ngày đó, U Nghiên nhẹ giọng dỗ dành bên tai Diệc Thu, nàng dùng giọng điệu không giống ngày thường, dịu dàng nói với người nhát gan ấy, mở mắt ra nhìn xem, trời đã sắp sáng rồi.
Bỗng, nơi xa dường như có một đàn nhạn bay qua, ríu rít theo làn gió ban mai, đánh thức đêm hè ngắn ngủi.
Không biết vì sao, ở một góc trong lòng Diệc Thu tựa như bị kích động, chợt có một đợt dũng khí dâng lên như cơn thuỷ triều, một tấc rồi lại một tấc đuổi đi sự kinh hãi đang chiếm cứ toàn bộ cơ thể.
Nàng dùng sức nuốt nước miếng xuống, run rẩy ôm hai tay U Nghiên, mí mắt có chút run run hơi hơi hé mở.
Giây tiếp theo, nàng ngơ ngẩn mở hai mắt.
Nàng trông thấy bóng đêm vẫn chưa tan đi, một tia sáng mặt trời từ phương xa đâm thủng hắc ám, thiêu đốt từng tầng mây.
Ánh bình minh tựa như được mạ thêm một lớp viền vàng, nó kéo theo một đường màu trắng hồng tựa như bụng cá, ở trong thế giới tối tăm này, chậm rãi khởi động một mảnh xanh thẳm, rồi sau đó dần dần mờ đi.
Mà lúc cúi đầu, dưới chân nàng cũng đã là những tầng mây, nhẹ nhưng không thể chạm vào, mang theo một chút lạnh lẽo nhè nhẹ.
Khi nỗi sợ hãi lại ập đến lần nữa, vòng eo nàng chợt bị Xuy Tuyết quấn thật chặt, mà đầu bên kia của Xuy Tuyết cũng quấn chặt lấy eo của U Nghiên.
"Lần này xem như không rơi xuống rồi nhỉ?" U Nghiên rũ mi nhìn tiểu yêu trong lòng mình, đáy mắt hiện lên ý cười nhợt nhạt.
Diệc Thu không nói gì, theo bản năng né tránh ánh mắt của U Nghiên.
Tim đập nhanh quá —— chắc chắn là bị doạ do điểu nữ nhân bay quá cao, biết rõ nàng sợ độ cao vậy mà vẫn cứ bay lên trên tầng mây.
Lỗ tai có chút nóng lên —— do điểu nữ nhân cười nhạo nàng là người nhát gan, tuy đều là lời nói thật nhưng nàng cũng cần phải có thể diện chứ?
Chẳng qua... Chẳng qua ngày tháng sắp tới, loại tình huống đi đường cần phải dựa vào việc bay lượn này e là sẽ không ít, nàng cũng nên cố gắng khắc phục một chút...
Nghĩ vậy, Diệc Thu sợ hãi giương mắt nhìn về phía U Nghiên.
Lúc này đây, U Nghiên đã không còn nhìn nàng giống như vừa nãy, điều này làm cho nàng càng có can đảm để nhìn chằm chằm lại.
Gió lướt qua bên người, lay động mái tóc dài của U Nghiên.
Cái mũi của nàng, đôi mắt của nàng, cánh môi của nàng, còn có đường nét hoàn mỹ kia, mỗi một chỗ đều là sự tồn tại khiến lòng người rung động.
Diệc Thu không nhịn được mà suy nghĩ, người như vậy, sao có thể không người yêu nàng?
Người như vậy...
Xứng đáng được tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian ôm lấy.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không mọc ra cái miệng độc kia.
***
Diệc Thu không phải một người quá thích cảm nhận thiên nhiên, từ trước ở trên máy bay đã thích ngủ, bởi vì phong cảnh dọc theo đường đi dù đẹp đến mấy cũng đâu có thể biến thành cơm ăn được đâu đúng không?
Chính vì lý do đó nên sau khi dần dần thích ứng được với độ cao, trong lúc tiếng gió ríu rít bên tai nàng bắt đầu đi vào giấc ngủ, ngủ tỉnh ngủ tỉnh, tỉnh tỉnh rồi ngủ ngủ, bắt đầu ngủ bù cho đủ giấc đêm qua với một tư thế không mấy thoải mái.
Trên cao lạnh lẽo, cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào mà nàng đã mơ mơ màng màng mở mắt, sau đó phát hiện một chiếc áo lông vũ màu đỏ đang đắp lên trên người mình, chiếc áo kia vừa nhẹ vừa mỏng nhưng lại vô cùng ấm áp, có lẽ là ẩn chứa không ít linh lực, gió lớn thổi qua cũng không bay đi.
Nghe nói, lúc tiên yêu thần ma hoá người, nếu không có đồ để mặc thì da lông trên người sẽ tự hoá thành xiêm y, mà chiếc xiêm ấy lại chứa một nguồn linh lực nhất định, theo sự cường đại của bản thể, nó cũng sẽ có được một lực phòng ngự không yếu.
Điểu nữ nhân...
Đưa lông chim của bản thân nàng cho ta khoác à?
Nghĩ thế, Diệc Thu cầm lòng không đậu mà nhếch môi lén cười, cằm đặt trên xiêm y rồi dụi dụi vài cái, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Ngày hôm ấy, nàng không biết mình rốt cuộc đã ngủ rồi tỉnh bao nhiêu lần, chỉ biết chặng đường này đi thật gấp gáp, ngoại trừ nhu cầu đại tiểu tiện cần thiết, ngay cả ăn uống cũng giải quyết ở trên trời, ăn đại vài miếng lương khô, uống mấy ngụm nước để ứng phó là xem như xong việc.
Bỗng nhiên, Diệc Thu cảm thấy vô cùng bội phục những người mọc cánh ấy, thường xuyên bay tới bay lui như vậy mà chưa bao giờ than mệt, nào giống nàng, được người ta mang bay cả ngày, não bị gió thổi suốt một đường gần như đã tê rần rần.
Lúc đáp xuống đất, bóng đêm sâu thẳm, bốn phía là núi rừng không một bóng người.
Vẫn luôn bay liên tục nên giờ phút này khi trở lại trên mặt đất, Diệc Thu nhanh chóng nhảy ra khỏi vòng tay U Nghiên, đang định đi dạo xung quanh một chút thì lại bị Xuy Tuyết túm chặt lấy cơ thể.
Diệc Thu: "......"
U Nghiên: "Đừng chạy lung tung."
U Nghiên nói, kéo Diệc Thu về đến bên cạnh mình.
Nàng đột nhiên nhắm mắt, hai tay để trước mặt kết thành pháp ấn, lúc linh lực bùng lên, tay trái nàng ấn xuống dưới một cái, tay phải nhấc về phía trước, hơi hơi đẩy về trước, u lục linh quang lập tức đụng phải một bức tường bằng linh lực như mực gặp nước.
Giây tiếp theo, U Nghiên mở hai mắt, đồng tử màu ánh kim chợt trở nên lạnh lùng, bức tường linh lực như mực ấy ầm ầm vỡ vụn.
Thoáng chốc núi rừng chấn động khiến vô số loại chim chấn kinh cất cánh bay đi.
U Nghiên thu linh lực về, đi đến chỗ rách nát của kết giới kia, Diệc Thu nghiêng đầu dại ra một chút, chợt thấy bên hông bị một nguồn sức mạnh lôi kéo, kêu "ơ ơ" lảo đảo đi về phía trước.
Tiến vào lớp kết giới kia, cảnh sắc bốn phía đột ngột biến hoá rất nhiều.
Bên trong tiên sơn đều có linh khí, những hạt linh quang tựa như đom đóm lượn lờ trong khu rừng rậm, người ngoài đến đã đánh thức chim chóc côn trùng đang ngủ say, chúng nó sải cánh bay xoay quanh trong màn đêm, đẹp đến mức không giống thế gian.
Đây chính là núi Ngao Ngạn sao?
Vì sao điểu nữ nhân lại đến chỗ này tìm Họa Đấu? Con chó lớn phun lửa kia nếu đã đến đây, sao còn chưa đốt trụi luôn nơi đẹp đẽ này?
- ---o o----