Đêm Thất tịch cầu xin Chức Nữ giúp cho khéo tay canh cửi, chính là ngày hội mà các cô nương ở Tuy Châu thích nhất.
Ngày này ở Tuy Châu không cấm đi lại vào ban đêm.
Phố lớn ngõ nhỏ đều đèn đuốc sáng trưng, quán hàng san sát, chợ đông chợ tây đều có xiếc ảo thuật ngày thường hiếm khi có. Rất nhiều quán hàng treo bán những chiếc hoa đăng được làm rất kỳ công, một chiếc lại một chiếc, nhiều quá khiến người ta nhìn không hết.
Đêm Thất tịch, náo nhiệt nhất chính là cảnh hoàng hôn tứ hợp.
Các cô nương ở nhà đều chuẩn bị kĩ lưỡng cho ngày này, hoa đăng cũng tự mình làm, chỉ đợi đến đêm cùng lang quân trong lòng mình đồng du tuy giang, lại cùng nhau thả hoa đăng. Chuyện hôn nhân đại sự mặc dù là nói do cha mẹ sắp xếp, thế nhưng nếu thật muốn gả cho lang quân mình vừa ý, vậy tối nay chính là cơ hội tuyệt vời.
Trên đường phố, người đến người đi, ngựa xe như nước.
Các cô nương sắc mặt hồng hào cầm theo những chiếc đèn hoa đăng xinh đẹp, lời nói khinh thanh tế ngữ. Lang quân ẩn tình gợi tình, chỉ nói một lần gặp gỡ kim phong ngọc lộ, liền hợp lại nhân gian vô số.
“Đèn hoa đăng của nàng đâu?”
Thượng Quan Sĩ Tín hỏi A Ân.
Nàng hơi sững sờ, hỏi: “Hoa đăng gì?”
Hắn nói: “Ta nghe Giang Mãn nói nàng mấy hôm nay ở trong phòng làm đèn hoa đăng.” Khi Giang Mãn trở về bẩm báo, ngày đó hắn đang điêu hạch. Lúc đó hắn sửng sốt một chút, có lẽ nàng cũng nghe những người xung quanh nói. Nàng tự mình làm đèn hoa đăng, lại đồng ý cùng hắn đi chơi, đây không phải ý là nói trong lòng nàng cũng có hắn ư?
Hắn thật ra cũng không dám nghĩ nhiều, rất sợ đó chỉ là mộng tưởng của mình, chỉ sai Giang Mãn mỗi ngày đều đi xem nàng làm hoa đăng thế nào.
Hai ngày sau, Giang Mãn nói A Ân làm một đèn hoa đăng hình hoa sen, trong lòng hắn liền bắt đầu chờ mong. Giang Mãn cực kỳ thông minh, vì để cho thiếu đông gia nhà mình có thể ở chung một chỗ với Ân cô nương, còn chưa ra khỏi cửa đã nghĩ cách đưa Khương Tuyền đi.
A Ân vốn có chút khó hiểu, bây giờ vừa nghe hắn nói liền cười, đáp: “Đó là hoa đăng ta làm cho A Tuyền.”
“…Thì ra là thế.”
A Ân là lần đầu tới Tuy Châu, trước đây khi ở Cung thành, mỗi ngày đều có giờ giới nghiêm, vào đêm, trên đường phố cơ bản là không có một bóng người, hôm nay khó có được cảnh tượng náo nhiệt, nàng nhìn xung quanh, cảm thấy nơi nơi đều thú vị, cữa ngựa xem hoa, nhìn không hết.
“Bên kia trông vui quá, Tử Diệp, chúng ta qua đó nhìn một chút.”
Thượng Quan Sĩ Tín đương nhiên không từ chối, cùng nàng đi qua đó.
Vốn là một quán hàng bán hạch điêu, bên trên bày các bán thành phẩm hạch điêu giống nhau như đúc, phía dưới có khắc nhiều câu nói hay trong đêm thất tịch.
Chủ sạp nắm chùy đao, đang khắc chữ lên hạch điêu.
Có điều chỉ trong chốc lát, chủ sạp liền khắc xong một hạch điêu cho một vị cô nương. Vị cô nương kia hai gò má đỏ ửng lên, yêu thích không buông tay, thị tỳ sau lưng nàng trả ba mươi văn tiền, chủ tớ hai người vừa cười vừa nói rời đi.
Lập tức có một vị lang quân cầm trong tay bảy mươi văn tiền, nói: “Ta muốn khắc hình người, muốn khắc thêm câu thơ ‘kim phong ngọc lộ nhất tương phùng’.
“Được!” Chủ sạp nhận tiền, sảng khoái đồng ý, lấy cái giũa ra, vừa mài da hạt, vừa tỉ mit quan sát vị lang quân. Chỉ chốc lát sau, vị chủ sạp kia liền cúi đầu, rất nhanh đã điêu khắc xong hạch điêu bán thành phẩm, cũng không cần bản vẽ liền trực tiếp hạ đao.
Nàng nhìn không rời mắt, nhỏ giọng nói với hắn: “Cao thủ nhân gian.”
Hắn lại cười, nói: “Nàng tạm thời cứ xem hắn điêu khắc thế nào đã.”
Nàng nghe hắn nói giọng này, lại tò mò hỏi: “Chẳng lẽ có gì kỳ lạ?”
Hắn nói: “Đêm thất tịch mọi người đi chơi đều muốn sự náo nhiệt và ý nghĩa, điêu khắc ra một người cực tốn thời gian, một tiểu thương nhỏ tự nhiên sẽ không phí nhiều thời gian và công sức. Nàng xem, phần lớn hắn điêu khắc chữ, rất ít khi khắc người.”
Nàng nghe xong liền cẩn thận nhìn một chút.
Chủ sạp lúc này đã khắc xong mắt, chỉ giống vị lang quân kia vài ba phần, lại nhìn những hạch điêu đã điêu khắc thành hình khác, các cô nương đều giống nhau đều mặt trái xoan mắt hạnh mũi kiều môi nhỏ, nam nhân đều giống nhau mày kiếm mắt sáng.
Nàng hiểu ra, cũng cười nói: “Chủ sạp này khắc ai cũng đều là một dạng, người mua cũng muốn một tâm nguyện.”
Sau một lát, chủ sạp đã khắc xong, dưới đáy có khắc chữ ‘kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số’ (1),bên trên khắc hạch điêu lang quân cho người mua. Người mua nhìn nhìn, vô cùng cao hứng rời đi.
Nàng nói: “Điêu người thật đẹp, người mua cũng hài lòng, vị chủ sap này đúng là có óc làm ăn.” Đáng tiếc là điêu khắc không giống.
Nàng nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, đang muốn nói chuyện cùng Thượng Quan Sĩ Tín nhưng không thấy người đâu. Nàng hơi ngẩn ra, nhìn xung quanh mới thấy hắn chẳng biết tự lúc nào đã đi tới trước sap, thấp giọng nói gì đó với ông chủ.
Chủ sạp nhất thời kinh sợ gật đầu.
Sau đó, lão nhường băng ghế của mình, lấy ra một bộ dụng cụ điêu hạch mới. Nàng đứng cách đó hơi xa, chỉ có thể nhìn thấy bằng mắt, thí dụ như ‘Xin vui lòng nhận cho’ hay ‘Cứ dùng từ từ’.
Hắn nhận lấy dụng cụ điêu hạch, lấy một hạch điêu bán thành phẩm trong đó, dưới đáy khắc tám chữ ‘Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng’(2)
(Các bạn có thấy câu này quen quen không? =)) Ai đọc truyện của má Phỉ chắc cũng biết nhỉ? ^^)
Đám người vây quanh sạp ban đầu có chút ồn ào, cho đến khi nhìn thấy một vị lang quân ôn văn nho nhã đi vào, thanh âm của đám người nhất thời an tĩnh đi không ít. Đến khi cái giũa trong tay Thượng Quan Sĩ Tín vung lên, đám người vốn còn chút ồn ào lập tức yên lặng hẳn.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn.
Một lang quân ôn văn nho nhã như vậy, khi giơ cái giũa lên, tượng hạch điêu trong tay như là sống lại vậy.
Mắt, mũi, miệng, tai, còn có búi tóc có cài một cây trâm hình hoa thược dược, tăng thêm vẻ đẹp mi mục như hoa của nữ tử, ôn như tự thủy.
Ngay cả nếp uốn trên vạt váy cũng điêu khắc rất tinh tế, tựa như trong lòng quân đã có chức nữ của mình, mặc dù mỗi tháng bảy hàng năm có thể gặp nhau, nhưng mỗi một cái nhăn mày, một tiếng cười đã từ lâu khắc sâu trong tim chàng, rõ ràng như vậy, sinh động như vậy.
Đột nhiên, trong đám người yên lặng chẳng biết ai đã hô lên một tiếng.
“Là vị cô nương này! Đúng, chính là hạch điêu hình cô nương này!”
Một tiếng vừa lêu lên, vô số ánh mắt đồng loạt chiếu lên người A Ân. Những người đó nhìn nàng, liên tiếp gật đầu, nói: “Giống! Rất giống! Vị lang quân này tay nghề thực cao!”
Cùng lúc này, Thượng Quan Sĩ Tín đứng lên, chậm rãi đi về phía nàng.
Không ít người tự biết đường tránh ra tạo thành đường cho hắn.
Hắn mở tay ra, cười nói: “Tặng giai nhân hạch điêu.”
Giai nhân trên bày tay đã như hoa như ngọc, giai nhân trước mặt này lại càng là chim sa cá lặn, nhất thời khiến các cô nương quan sát xung quanh không khỏi cảm thấy hâm mộ. Thậm chí có người còn nói: “Trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.”
Gò má A Ân nóng như lửa đốt, lát sau mới nói nhỏ một câu: “Lần…Lần đầu mới thấy Tự Diệp điêu hạch, thụ…Thụ ích lương đa.”
Hắn thấy sự bối rối của nàng, cộng thêm ánh mắt sáng quắc của những người xung quanh, nắm ngón tay hắn thu lại, nói: “Bên kia người ít, chúng ta cùng qua đó.” Nói rồi đi trước một bước, xuyên quan đoàn người.
Nàng cũng đi theo phía sau hắn.
Bóng đêm ngày càng dày đặc, người đi trên phố ngày càng nhiều, trên mặt nàng giống như có lửa cháy, lại có chút không yên lòng, bị đám người đi lại đụng phải, bước chân lảo đảo một cái. Đúng lúc này trong tay truyền đến một cỗ ấm áp.
Nàng giương mắt nhìn, hắn chẳng biết từ lúc nào đã đứng lại, cầm tay nàng, ôn thành nói: “Nhiều người ở đây, ta dẫn nàng đi tìm chỗ vắng vẻ.”
Dọc đường đi, nàng cảm thấy tay hắn ngày càng nóng, sau đó, lại ra một tầng mồ hôi, dinh dính.
Cuối cùng hắn buông tay nàng ra.
Nàng nhín hắn, tâm tình không khỏi có chút bất an xưa nay chưa từng có.
Hắn đưa ra một chiếc khắn, nói: “Lau một chút, trời nóng ra nhiều mồ hôi.” Hắn giải thích như vậy, thanh âm cũng rất ôn hòa, nhưng cẩn thận nghe lại cảm thấy một tia lo lắng và khẩn trương.
Nàng nhận khăn, lau tay.
Hắn lại nói: “Vừa rồi tình thế cấp bách, mới…mới nắm tay nàng. A Ân, Tử Diệp cũng không phải là có ý mạo phạm nàng.” Thấy nàng vẫn đang tỉnh tỉnh mê mê, hắn lại nhẹ giọng nói: “Ta là lần đầu đi chơi thất tịch, ngày thường sẽ ở nhà điêu hạch, cùng người ta thi đấu. Trước nay không cảm thấy đêm thất tịch có gì khác với ngày thường, nhưng hôm nay mới biết, là không giống nhau.”
Hắn vươn tay, trong lòng bàn tay là hạch điêu hắn vừa mới khắc.
Tối nay trăng sáng, trong rừng cây treo đầy đèn lồng, chiếu rọi lên hạch điêu, hạch điêu có thêm một quầng sáng nhu hòa, giống như tóc nàng vậy, mềm mại xinh đẹp, hắn thấy lòng mình tràn đầy mềm mại và vui sướng, tựa như xem thế nào cũng không đủ.
Vốn tưởng rằng trên thế gian này chỉ có hạch điêu mới khiến hắn nhớ nhung trong lòng, cho đến khi gặp được nàng.
Nàng thông tuệ trầm tĩnh, ôn nhu tốt đẹp, có đôi mắt sáng như sao, lúc điêu hạch lại lấp lánh rực rỡ, có thể khiến cho thế giới đầy ảm đạm thất sắc liền như vậy mà yên lặng chạm vào tim hắn.
“Ta đã hai mươi lăm, ta thích cùng nàng điêu hạch.”
“A Ân, Tử Diệp muốn lấy nàng làm vợ.”
Nàng có chút mơ màng, hai mươi năm qua, lần đầu tiên có người cầu hôn nàng chân thành đến vậy.
Có người nói, hắn chỉ thích điêu hạch cùng nàng.
“Ta…” Nàng một lúc cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Lòng bàn tay hắn chảy đầy mồ hôi, hắn nói: “Tử Diệp hiểu hôn nhân do phụ mẫu làm chủ, nhưng nếu A Ân nguyện ý, Tử Diệp lập tức sẽ tới Cung thành cầu thân. Nàng cứ từ từ suy nghĩ, không cần vội, nghĩ xong hãy nói với Tử Diệp biết.”
Nói rồi đem hạch điêu đặt vào tay nàng.
Chú thích:
Thước kiều tiên – Tần Quán.
Tiêm vân lộng xảo,
Phi tinh truyền hận,
Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ bất tương phùng
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Nhu tình tự thuỷ,
Giai kỳ như mộng,Nhẫn cố Thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?
Dịch:
Mây viền khoe đẹp,
Sao bay đưa hận,
Thầm qua sông Ngân vời vợi.
Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau,
Hơn biết mấy người đời gần gụi.Tình mềm tựa nước,
Hẹn đẹp như mơ,
Cầu Thước nhìn về ngại nỗi.
Hai tình ví phỏng mãi lâu dài,
Đâu cứ phải mai mai tối tối.
Nguồn: Tống từ, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999