Trầm Trường Đường nhẹ phất tay khiến nước trà sánh ra. Tiểu đồng nhìn thấy liền hoảng hốt cầm khăn ướt tới phủ lên chỗ bị phỏng cho hắn. Hắn ngược lại cũng không để ý mà chỉ phất tay cho tiểu đồng lui ra. Hắn hỏi: “Nàng tới nha môn.”
Ngôn Thâm gật nhẹ đầu, đáp: “Bẩm hầu gia, hiện tại Ân cô nương đang bị giam vào đại lao, thuộc hạ vốn định cho người qua đấy hỏi thăm một chút nhưng Kim đại nhân đã đi trước một bước rồi.”
Trầm Trường Đường sớm đã từ chỗ Phạm Hảo Hạch biết chuyện nhưng nàng lại không cho hắn nhúng tay vào, hắn thế nhưng không ngờ đảo mắt một cái nàng liền đem mình ra. Lao ngục lại không phải nơi tốt đẹp gì, trầm mặc một lúc hắn vẫn không thể hiểu được nàng đang muốn làm cái gì.
Ngôn Thâm lại đầy một bụng ưu sầu, hỏi: “Hầu gia, hiện tại nên làm gì bây giờ? Chúng ta thực sự không cần ra tay sao?”
Hắn đáp: “Nàng nói không cần chính là không cần, nhúng tay vào ngược lại khiến nàng mất hứng.”
Lời vừa nói ra lại khiến Ngôn Thâm thêm ưu sầu, hầu gia nhà hắn hiện tại đối với Ân cô nương chính là bảo gì nghe nấy, từ ngày gặp được Ân cô nương hầu gia nhà hắng càng ngày càng thay đổi nhiều hơn. Nếu là mấy năm trước đây có đánh chết hắn cũng không tin hầu gia nhà mình cũng sẽ có ngày như bây giờ.
Ân cô nương vừa tới liền ngậm chặt trong miệng không buông.
Tội lỗi tội lỗi, cư nhiên lại đem hầu gia ra ví như con chó. Ngôn Thâm vội vàng hồi thần, ưỡn thẳng lưng, hỏi: ” Hầu gia còn gì phân phó?”
“Ngôn Mặc quay về chưa?”
“Bẩm, hắn vẫn đang ở Tuy Châu.”
Trầm Trường Đương hơi trầm ngâm: “Sai người truyền lời cho hắn nhất định bảo hộ người kia tử tế, nhưng nếu không may bị tìm thấy thì cũng không cần chu toàn, trở về rồi nói tiếp, nhớ tuyệt đối không được để lộ hành tung.”
“Vâng.”
Người nọ trong miệng Trầm Trường Đường chính là Gỉa Nguyên Công, hắn biết Vĩnh Thịnh đế sai người đi tìm người này, hiện tại vẫn chưa tìm được, vừa vặn có thể kéo dài thời gian để hắn tra thêm nhiều manh mối hơn.
..
Sau khi huynh đệ Tô gia ra về, Mã Lãm tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết. Huynh đệ Tô gia tính tình thế nào, nặng lực lại ra làm sao Mã Lãm hắn làm Tây Kinh triệu doãn bao lâu nay không phải là không biết. Có đôi lúc hắn nói chuyện cùng Tô tướng quân còn nghe ngài than thở sao lại sinh ra mấy đứa chuyên gây họa này chứ?
Hiện tại tai họa tìm đến trên đầu hắn rồi, chuyện này nếu không xử lý tốt, bị vị ngự sử luôn nhìn hắn chằm chằm kia dâng lên tấu chương, chuyện thăng chức hắn nghĩ cũng không cần nghĩ nữa. Nếu chỉ là dân chúng tầm thường hắn cũng không cần đau đầu như vậy, chọc phải quyền quý đa phần đều sẽ chọn nhún nhường, cũng có số ít kiên quyết phản kháng, hắn liền có thể dựa đó chu toàn, có thể giúp sẽ giúp, không thể giúp liền chiếu theo luật mà sử. Như lần này Tô gia gây họa, Mã Lãm như vậy cho người báo với Tô tướng quân, để cho trưởng bối trong nhà bọn họ tạo áp lực.
So sánh với chuyện của Nguyệt Minh huyện chủ liền không phải vô thanh vô tức mà giải quyết sao?
Đến giờ Mã Lãm liền cho người trước hồi phủ nói chuyện với mấy vị phu nhân, sau đó lại chuẩn bị đi tìm Tô tướng quân. Nào ngờ còn chưa kịp bước chân ra khỏi nha môn liền thấy Liễu Tân bước tới ghé bên tai hắn nói mấy câu.
“Kim Thăng sai người tới?”
“Vâng, đã cho người tới tiếp rồi.”
Mã Lãm lại không ngờ chuyện nhỏ này cũng khiến Kim Thăng tìm tới, bước chân vừa bước ra liền thu hồi lại. Ân thị có Kim Thăng ở sau chống đỡ, việc này muốn giải quyết êm đẹp không làm lớn chuyện sợ rằng không dễ dàng rồi. Hắn làm Tây Kinh triệu doãn sợ nhất chính là có hai bên đều cậy có chỗ dựa mà gây chuyện, sự tình này liền như vậy mà khó giải quyết đây.
Liễu Tân lúc này lại nói: “Ta cho người ở đại lao chăm sóc, tiếp đãi chu toàn rồi.”
Mã Lãm khẽ gật đầu.
Liễu Tân lại nói: “Đại nhân, hạ quan có một cách. Việc này nguyên nhân là từ Nguyệt Minh huyện chủ mà ra, vậy để Ân thị hướng Nguyệt Minh huyện chủ ăn nói khép nép bồi nàng ta một chút, lại để cho Nguyệt Minh huyện chủ đứng ra làm sáng tỏ trả lại thanh danh cho Thanh Huy lầu. Nguyệt Minh huyện chủ bên kia để Tô tướng quân nói chuyện, Ân thị ở bên này chúng ta sẽ nói chuyện. Hai người họ mỗi người lùi một bước liền sống yên biển lặng.”
“Hai người này nếu đều tự nguyện lùi một bước tự nhiên là tốt, nhưng việc này nào có dễ dàng giải quyết như vậy. Liễu Tân, ngươi mới nhậm chức được mấy tháng không biết được, đường quan đạo ở Vĩnh Bình này quanh co khúc khuỷu không dễ dàng gì đâu.”
Liễu Tân thu mi, nói: “Hạ quan ngu dốt, rửa tai lắng nghe.”
Mã Lãm kéo môi cười, nói: “Rửa cái gì chứ, hôm nay ngươi đừng đi dạo nữa, ở lại chỗ này. Chuyện ở Vĩnh Bình chính là như vậy, đều là chuyện bé xé ra to, có thể ném bay một cái thuyền lớn.” Xin lỗi mn chứ đoạn này mình dịch cũng không hiểu nghĩa lắm T.T
Liễu Tân thở dài: “Đa tạ đại nhân chỉ giáo.”
Mã Lãm lúc này cũng không có ý định đi tìm Tô tướng quân nữa, Kim Thăng sai người tới, sự tình liền tự nhiên thay đổi, hắn không thể không cẩn thận ứng đối. Mã Lãm nghĩ tới nghĩ lui liền thử tới nói chuyện với Ân thị trước. Không ngờ vừa bước vào nhà lao đã thấy nàng dựa vào tường, gương mặt bình thản.
…Thế mà lại ngủ thiếp đi được.
Mã Lãm vẫn là lần đầu tiên thấy người có thể bình thản gặp chuyện như vậy, hắn sai người đánh thức nàng dậy, đang định thử nói chuyện nào ngờ nàng nói thẳng luôn với hắn: “Đại nhân, việc này chỉ là ân oán cá nhân giữa dân nữ cùng Nguyệt Minh huyện chủ.”
Mã Lãm hơi kinh hãi, không khỏi quan sát nàng thêm một lần nữa.
Nàng lại cười thản nhiên nhìn hắn.
Mã Lãm bông thu mắt, trực tiếp rời khỏi nhà lao. Liễu Tân đi theo đằng sau hắn, khó hiểu lên tiếng: “Đại nhân không phải là muốn hỏi chút gì đó sao?”
Hắn nặng nề đáp: “Cô gái này rất có thủ đoạn, nàng sẽ không nói đâu. Liễu Tân, nàng đang ở trong nhà lao nhưng nửa điểm khẩn trương và sợ hãi một cô nương nên có cũng không có, đây còn không phải là có định liệu ‘phía sau ta có chỗ dựa mà Nguyệt Minh huyện chủ cũng không thể động vào’ sao. Hiện tại chúng ta không cần lo lắng nữa, cứ nhìn xem nàng đối phó với Nguyệt Minh huyện chủ thế nào. Chỉ cần không liên lụy tới Tây Kinh triệu doãn phủ của chúng ta chúng ta liền án binh bất động, dựa theo quy củ mà làm việc.”
Liễu Tân nhất nhất ghi nhớ.
Mã Lãm ở công phủ ngủ một giấc không an ổn lắm, ngày kế lúc thức dậy liền nghe được tin dữa. Người tới thông báo một bộ kinh hoảng, nói năng lắp ba lắp bắp, mãi mới đem lời nói rõ.
“Đại nhân, bên ngoài một đám người quỳ, còn có mấy chục cái huyết thư dài tràng, bọn họ gọi là thư thỉnh nguyện! Thỉnh Nguyệt Minh huyện chủ buông tha cho đông gia Ân thị của bọn họ! Trả lại cho Thanh Huy lâu bọn họ một cái công đạo.”
Ba chữ ‘Thỉnh Nguyện thư’ như tảng đá ồ ạt dội xuống ngực Mã Lãm, bước chân lảo đảo may mà có giá gỗ ở sau đỡ lại mới không ngã xuống. Trước đây lúc tiên đế còn chưa băng hà, Vĩnh Bình có một vị tiên sinh tự xưng là Ngụy lão, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, thường ngày thích cứu tế, dạy dỗ ra rất nhiều đệ tử giỏi giang. Nhưng Ngụy lão năm sáu mươi lại đắc tội với một vị phi tử hoàng đế cưng chiều nhất, giữa lúc giằng co không nhiều lời liền bị đưa lên ngọ môn, năm đó số học trò hắn dạy dỗ vô số, người được hắn cứu giúp cũng nhiều vô kể, những người này tất cả đều kí tên viết thỉnh nguyện thư giúp hắn. Chuyện này lúc đó gây ra chấn động một thời, huyết thư trăm dặm, vạn dân thỉnh cầu.
Sau cùng, sủng phị bị biếm vào lãnh cung, người phụ trách vụ án của lão Ngụy là Hình bộ thượng thư bị cách chức, Ngụy lão vô tội được thả ra.
Vậy mà hôm nay thỉnh nguyện huyết thư lại xuất hiện! Chĩa thẳng vào Nguyệt Minh huyện chủ!
Hắn thân là Tây Kinh triệu doãn, nếu xảy ra chuyện gì, đừng nói là biếm truất, mà cái đầu trên cổ cũng chưa chắc mà giữ được!
Mã Lãm sải bước ra ngoài. Liễu Tân vội vàng đuổi theo, lúc này cũng hiểu ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Chỉ thấy Mã Lãm từ cửa sau bước ra, vòng tới nơi không có người, sắc mặt ngưng trọng nhìn bách tính quỳ đầy ở phía ngoài cửa công đường. Liễu Tân thấp giọng đáp: “Sáng nay trời vừa sáng liền đa quỳ ở chỗ này.”
“Bọn họ quỳ ở chỗ này làm cái gì?”
“Đông gia Thanh Huy lâu biết chưa?”
“Đã biết, Ân thị đến từ Tuy Châu người nào mà không biết chứ, ngày đó khai trương ta cũng đến, khá nào nhiệt, cũng mời rất nhiều đại nhân vật tới, cái gì mà quốc công cái gì mà ngự sử, ngay cả Mục Dương hầu cũng đi!”
“Đông gia bọn họ đắc tội Nguyệt Minh huyện chủ, hiện tại đạ để hạch điêu kỹ giả ở phố Tây Huyền đều tới đây, ngài nói xem đông gia Thanh Huy lâu này cũng thật lợi hại, hiện tại mới tới Vĩnh Bình được bao lâu chứ, vậy mà thu được lòng người như vậy, đổi lại thành đông gia trà tứ khác đã bị giam vào lao từ lâu rồi, đại thể đều là tự nhận hoặc là tìm đường ra khác từ lâu rồi.”
“Qủa thực là lợi hại.”
…
Mã Lãm nghe được những lời này gân xanh trên ót giật giật đau đớn. Lại nói lúc này hắn chợt thấy một bóng người quen thuộc, mặc dù chỉ dừng lại chốc lát nhưng hắn chỉ liếc mắt liền nhận ra người nọ là ai.
Là người bên cạnh Mục Dương hầu.
Hắn chợt xoay người vội vã về công phủ.
Mã Lãm làm hai chuyện.
Một là thay triều phục, ra ngoài hướng bách tính đang quỳ trên đất giải thích lý do, cũng bảo đảm nếu trong ba ngày Tô gia không trình lên được chứng cứ nhất định sẽ thả Ân thị ra.
Hai là hắn lặng lẽ sai người tới xin chỉ thị của Mục Dương hầu.
Trầm Trường Đường hắn vẫn là lần đầu tiên ngây ngẩn cả người.
Chốc lát mới dần hoàn hồn, thần sắc không khỏi có thêm vài phần ngưng trọng. Hắn lúc này liền sai người tới dặn dò vài câu, người tới thấp giọng xác nhận xong liền im lặng rời đi.
Ngôn Thâm lên tiếng: “Hầu gia, Mã Lãm chắc đã nhìn ra được đầu mối.”
“Mã Lãm này cũng là người biết nhìn thời thế.”
Ngôn Thâm lại cảm khái: “Lá gan của Ân cô nương cũng thật là lớn đến dọa người, dám nghĩ ra được biện pháp như vậy để ép Nguyệt Minh huyện chủ. Vướng phải dân ý, việc này Tô gia muốn làm qua loa chỉ sợ là không thể. Trải qua chuyện này, ở Vĩnh Bình đoán chừng không có người nào không biết tới Ân cô nương và Thanh Huy lầu rồi.”
Thủ đoạn của Ân cô nương này, thật lợi hại nha.
Ban đầu là ở Tuy Châu, hầu gia đối với Ân cô nương trong tối trong sáng rèn giũa nàng, hiện tại xem ra thành quả cũng quá mức tốt rồi, không phụ hầu gia một phen khổ tâm.
“…Hầu gia, hầu gia đi đâu vậy?”
Ngôn Thâm không để ý đã thấy hắn đứng dậy đi ra ngoài. Hắn đi cũng không ngoảng đầu đáp: “Đi giải quyết phiền phức.”