Hắn cười: "Trên đường tới đây ta đã ăn rồi."
"Vậy ngươi đến có việc gì?"
"Sau này ta không thể thường xuyên đến luyện nữa, qua chào mọi người một tiếng.
Trần Lão Tướng quân gật đầu, rồi thở dài, mặt đầy tiếc nuối.
Ninh Trần lấy làm lạ, hỏi: "Sao lão tướng quân lại thở dài? Có chuyện gì buồn phiền chăng? Biết đâu ta giúp được."
Trần Lão Tướng quân ngậm ngùi: "Ninh Trần, ngươi là tướng tài ... Lão vốn muốn trông thấy ngươi tung hoành nơi sa trường, lập nên chiến công hiển hách."
Ninh Trần cũng thấy tiếc.
So với việc làm chó săn cho hoàng gia, hắn thích ra trận hơn-hắn từng là quân nhân, chiến trường mới là sân khấu của hắn.
"Ninh Trần, đã vào Giám Sát Ty thì hãy làm cho thật tốt ... Lão tin, với tài năng của ngươi, ở đâu cũng sẽ tỏa sáng."
Ông ngừng một nhịp, dặn tiếp: "Lão còn mấy điều muốn căn dặn ngươi.
Thứ nhất, tính ngươi phóng khoáng, không thích bị lễ pháp ràng buộc, nhưng với hoàng gia, vẫn phải giữ đủ tôn kính.
Thứ hai, Giám Sát Ty là cơ quan trực thuộc Bệ Hạ, từ nay ngươi nên giữ khoảng cách với văn võ bá quan, kẻo bị người ta nắm thóp.
Thứ ba, Giám Sát Ty giám sát bách quan, lại phụ trách trọng án khắp thiên hạ-hãy giữ vững bản tâm, chớ để quyền thế, tiền tài làm tha hóa."
Ninh Trần gật đầu thật mạnh: "Đa tạ lão tướng quân chỉ giáo! Ta nhất định giữ vững bản tâm, không quên ý nguyện ban đầu."
"Tốt!" Trần Lão Tướng quân vui mừng, cười ha hả, rồi nói: "Đúng rồi, lão còn một món quà muốn tặng ngươi.
Vốn định gửi thẳng đến Ninh Phủ, nhưng ngươi đã tới rồi thì tự mang về đi."
Nói xong, ông liếc nhìn Tề Nguyên Trung.
Tề Nguyên Trung gật đầu, quay người đi.
Trong lòng Ninh Trần hơi tò mò-quà gì mà bí hiểm thế?
Chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa vang lên trong sân.
Trần Lão Tướng quân chống gậy đứng dậy, cười: "Đi, ra ngoài xem."
Ra đến sân, Ninh Trần thấy Tề Nguyên Trung dắt tới một con ngựa đen cao
lớn.
Con ngựa khỏe khoắn tuấn tú, lông toàn thân đen tuyền, không vương một sợi lông tạp nào, lớp lông mượt như lụa, tứ chi rắn rỏi-nhìn qua là biết ngựa quý.
Trần Lao Tuong quân cuoi hien: "Con ngựa này do con ngua cuoi năm xưa của lão đẻ ra, có thể chạy nghìn dặm trong một ngày. Giống ngựa này gọi là Mặc Kỳ Lân ... Hôm nay, lão tặng nó cho ngươi.
Nó đáng lẽ phải phi như gió, chứ không nên giống lão, bị giữ chân ở chốn chật hẹp này.”
Ninh Trần nghe ra nỗi chua xót trong lòng ông.
Chết nơi sa trường, lấy da ngựa bọc thây-ấy mới là chốn quy về mà lão tướng quân theo đuổi, đâu phải như bây giờ, đến đi lại còn phải chống gậy.
Hắn cúi người hành lễ: "Đa tạ lão tướng quân!"
"Ninh Trần, đặt cho nó cái tên đi."
Hắn bước tới, nhìn con ngựa đen lớn đẹp đẽ trước mắt, nghĩ bụng: Hay gọi là Xích Thố? Con ngựa ấy Quan Vũ với Lữ Bố đều từng cưỡi kia mà.
Bỗng hắn nghĩ ra điều gì đó, phì cười.
Trần Lão Tướng quân ngạc nhiên: "Sao thế?"
Hắn cười: "Lão tướng quân, ta nghĩ ra cái tên hay rồi-gọi nó là Điêu Thiền."
Về sau ai hỏi "Điêu Thiền của ngươi đâu?", hắn sẽ đáp: "Ớ bên hông ta."
"Điêu thiền" còn là món trang sức bằng lông chồn đeo ở hông, nên đó là một lối chơi chữ.