Trước lúc mất, thảo dân hỏi: có đáng không? Hắn bảo ... con người sống, phải làm được điều gì đó, chớ để uổng một kiếp."
Người ấy là sĩ quan huấn luyện của hắn năm xưa, một quân nhân thép, chết vì cứu những người hoàn toàn xa lạ.
Mọi người nghe không hiểu, ngơ ngác nhìn Ninh Trần.
Từng chữ một, Ninh Trần nói: "Thảo dân muốn nói ... nếu một ngày kia, cần thảo dân làm điều gì đó cho bách tính, thảo dân nguyện ý!"
Dẫu có phải hy sinh, cũng không uổng hắn đặt chân đến cõi đời này.
Hắn thay mình xuyên toi thế giới nay, khong phải do may mắn, ma vì linh hồn người lính trong hắn chưa từng tắt.
Huyền Đế gật gù hài lòng, nhưng không để ý ... Ninh Trần nói là làm cho bách tính, chứ không phải cho Hoàng Thất.
"Ninh Trần, đã bằng lòng lập công chuộc tội ... Trẫm chuẩn cho ngươi vào Giám Sát Ty nhậm chức, ban Y Phục Bạc."
Y Phục Bạc, tức áo vảy cá màu bạc; trong Giám Sát Ty, đó là bậc thứ ba.
Kẻ mới nhập Giám Sát Ty chỉ được mặc trang phục vảy cá màu đỏ, thuộc hạng dưới chót.
Mặc áo vảy cá màu bạc cũng chẳng ghê gớm gì, vẫn chưa được tự lập án.
Chỉ người mặc áo vảy cá màu vàng mới có thể tự mình chủ trì điều tra.
Toàn Giám Sát Ty chỉ có tám người mặc áo vảy cá màu vàng, ai nấy đều là cao thủ trong cao thủ.
Còn áo giáp vảy cá màu tím chỉ có một người được khoác-đó là người đứng đầu Giám Sát Ty, chính là Canh Kinh đang đứng trước mắt. Người này có thể không cần chiếu triệu mà yết kiến, với quan dưới ngũ phẩm còn có quyền "tiên trảm hậu tấu".
Mẹ nó ... Huyền Đế hơi keo kiệt nha, chỉ ban cho mình Y Phục Bạc.
Toàn Công Công nhắc: "Ninh Trần, còn không quỳ tạ thánh ân?"
Ninh Trần do dự một thoáng, cắn răng: "Bệ Hạ, thảo dân không muốn vào Giám Sát Ty ... thảo dân muốn theo Trần Lão Tướng quân ra chiến trường, giết địch lập công, bảo gia vệ quốc."
Mọi người đều sững sờ!
Đây là thánh chỉ Bệ Hạ đích thân ban, Ninh Trần dám từ chối?
Giọng Toàn Công Công the thé: "Ninh Trần, lá gan ngươi to thật, dám trái thánh ngôn? Không mau dập đầu nhận tội!"
Câu ấy thực ra là nhắc hắn mau nhận lời, trái hoàng mệnh là tội chết.
Trần Lão Tướng quân lo lắng không để đâu cho hết. Ninh Trần là tướng tài hiếm có, ông cũng muốn hắn ra trận ... nhưng trái thánh chỉ là đại tội.
Ông liếc Huyền Đế, thấy mặt người trầm xuống, tim chợt hẫng.
Xưa nay chưa ai dám nghịch ý Huyền Đế. Người tuy có tiếng là bậc nhân quân, nhưng đã giết thì chưa từng run tay.
Huyền Đế lạnh mặt: "Cho Trẫm một lý do!"
Vì ta không muốn làm ưng khuyển của Hoàng gia-lý do ấy đủ chưa?
Tất nhiên, lời này chỉ dám nghĩ trong đầu; buột miệng nói ra, e mạng nhỏ đi đời trong chớp mắt.