Ninh Trần còn chưa kịp mở miệng thì từ ngoài cửa đã có ba người bước vào.
Đi đầu là một gã công tử bột áo gấm hoa lệ, mặt đỏ gay vì rượu, cả người nồng nặc mùi men, chân đi loạng choạng.
Theo sau là hai gã đàn ông ăn mặc gọn gàng kiểu gia đinh.
"Xem cô chạy đi đâu? Cô nương, theo ta về ... bổn công tử cho cô ăn sung mặc sướng."
Gã công tử bột cười dâm tà, lảo đảo tiến về phía Ninh Trần.
"Công tử cứu ta, xin giúp ta, cầu xin công tử!"
Cô gái run lẩy bẩy, nước mắt như mưa, coi Ninh Trần như chiếc phao cứu mạng cuối cùng.
Ninh Trần liếc sang, Huyền Hoành khẽ nhíu mày, sắc mặt khó chịu.
"Cô nương, mau qua đây, theo bổn công tử về ... hầu hạ cho ta thoải mái, ắt không thiếu phần của cô."
Hơi rượu phả ra nồng nặc, mặt mũi đầy vẻ dâm ô.
Cô gái khẩn khoản: "Công tử, xin tha cho ta, ta đã có hôn ước ... xin người rủ lòng thương."
"Có hôn ước thì sao? Hủy là xong ... nữ nhân mà bổn công tử để mắt tới, ai dám khước từ?"
'Ngoan ngoãn theo bổn công tử về ... bằng không, chỉ một lời của ta là ngày mai phụ mẫu, huynh đệ nhà cô đều vào đại lao."
Vừa nói, gã đã vươn tay chộp lấy cô, định lôi đi.
Ninh Trần đứng bật dậy, chắn giữa hai người.
Gã công tử bột nheo mắt, trừng Ninh Trần: "Từ đâu chui ra thẳng ranh con, dám cản đường bổn công tử, muốn chết hả?"
Ninh Trần gượng cười: "Vị công tử đây, hà tất làm khó một cô nương? Hay là ngồi xuống uống một chén? Công tử muốn nữ nhân, lát nữa ta dẫn công tử tới thanh lâu, ở đó tha hồ chọn, thế nào?"
"Ngươi là cái thá gì? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Ngươi biết ta là ai không?'
Một gia đinh vênh váo đỡ lời: "Tiểu tử, công tử nhà ta thân phận tôn quý, không phải hạng như ngươi dám đắc tội ... khuyên ngươi, không muốn chết thì cút ngay."
Mặt Ninh Trần sầm lại. Đúng lúc đó, Huyền Hoành bước đến, ghé tai Ninh Trần nói nhỏ: "Lam Tinh, chuyện này đừng xen vào, người này chúng ta động vào không nổi.'
Lòng Ninh Trần khựng lại: Huyền Hoành là tiểu vương gia, vậy mà ngay cả hắn cũng không dây nổi?
"Hắn là ai?"
Huyền Hoành hạ giọng: "Hắn là Ngũ Hoàng Tử."
Ninh Trần biến sắc, thân phận này đúng là khiến người ta khiếp.
"Hắn như vậy, lẽ nào bệ hạ không quản?"
Huyền Hoành nói khẽ: "Ai dám? Dù có cáo tới bệ hạ thì cùng lắm cũng bị quở trách ... nhưng sau đó bị Ngũ Hoàng Tử trả thù thì chẳng ai gánh nổi."
"Lam Tinh, nghe ta ... chuyện này bỏ đi, chúng ta đều không chọc nổi hắn."
"Vì một cô nương chẳng quen chẳng biết mà đắc tội với Ngũ Hoàng Tử, không đáng!"
Ninh Trần mặt mũi u ám, không nói.
Ngũ Hoàng Tử quả thật không thể dây vào.
"Huyền công tử, ta biết thân phận công tử cũng rất tôn quý ... có thể giúp cô nương này không?"
Huyền Hoành lắc đầu: "Xin lỗi! Ta với Ngũ Hoàng Tử chỉ gặp vài lần, còn chưa tính là quen ... ta giúp không nổi cô nương này."
Mặt Ninh Trần trầm xuống, trong bụng thầm nhủ: không phải giúp không nổi, chỉ là không muốn đắc tội với Ngũ Hoàng Tử.
"Người đâu, lôi ả đi cho ta!"
Ngũ Hoàng Tử cười nham nhở, ra lệnh.
Hai thuộc hạ của hắn xông lên, ghì chặt tay cô gái, lôi xềnh xệch ra cửa.
Thân gái yếu ớt sao địch nổi hai gã lực lưỡng? Cô bị lôi xềnh xệch về phía cửa.
"Công tử cứu ta, xin công tử giúp ta, van người đó ... "
Cô ngước nhìn Ninh Trần, tha thiết cầu xin.