Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tiêu Dao Tứ Công Tử - Ninh Trần (FULL)

Han nhun vai: "Được thoi, ta con tuong ngưoi định nho ta lam thơ cơ."

"Nếu ta thật sự muốn nhờ ngươi làm thơ thì sao?"

"Thấy chưa, ta biết ngay là có việc ... Nói đi, muốn loại thơ nào? Nể ngươi mời ăn cơm, ta lấy rẻ cho."

Thái tử cười: "Còn lấy tiền à?"

Ninh Trần nhìn y như nhìn thằng ngốc: "Đại ca, huynh đệ ruột còn phải sòng phẳng, bằng hữu là bằng hữu, làm ăn là làm ăn ... Ta ghét nhất bọn ăn chùa."

Tất nhiên, trừ ta ra ... hắn bổ sung trong lòng.

Thái tử tò mò hỏi: "Ngươi thiếu tiền lắm à?"

"Hỏi thừa, ai mà chả thiếu tiền?" Hắn moi ra mấy miếng bạc vụn: "Ngươi xem, đây là toàn bộ gia sản của ta."

"Ngươi gửi năm trăm lượng bạc ở chỗ phụ vương ta, đừng tưởng ta không biết."

Ninh Trần trợn trang mắt: "Đại ca, nam tram lượng nhiều lắm sao? Người nha ta chết sạch cả rồi, giờ chỉ còn mỗi mình ta ... Ta còn phải mua một căn nhà chứ? Nhà trong kinh đắt lắm, năm trăm lượng cùng lắm chỉ mua được nhà ở ngoại thành thôi. Với lại sau này ta phải cưới thê tử sinh con chứ? Ta chẳng phải chuẩn bị sính lễ từ trước à? Như ta thế này, không có tiền thì nhà nào chịu gả con gái cho? Cái gì cũng cần tiền, năm trăm lượng ấy chẳng thấm vào đâu."

Khóe môi thái tử giật giật.

Người nhà chết sạch ư? Có vẻ Ninh Trần sống ở nhà họ Ninh chẳng ra gì, bằng không đã không nói những lời ấy.

Thái tử cười: "Với tài mạo của ngươi, chỉ cần đứng ra nhận mình chính là Lam Tinh ... không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các tranh nhau gả cho ngươi."

"Ngàn vạn lần đừng ... Người sợ nổi tiếng, lợn sợ béo; cây cao đón gió ắt bị bão vùi ... Ta chỉ muốn kiếm tiền, không muốn nổi danh."

Tổ cha nó, nếu tên cẩu tạp chủng Ninh Tự Minh biết một bài thơ của ta bán được khối tiền, hẳn sẽ vắt kiệt ta, quyết không để ta rời Ninh Phủ. Dù có nổi danh thì cũng phải đợi dọn ra ngoài đã.

Bỗng Ninh Trần nhìn chằm chầm cây quạt xếp trong tay thái tử rồi phì cười.

Thái tử không hiểu: "Ngươi cười gì?"

"Ta cười các công tử con nhà danh giá thú vị thật, trời rét thế này còn cầm quạt ... Làm bộ phong nhã cũng phải xem mùa chứ?"

Thái tử sững ra, cúi nhìn cây quạt trong tay, rồi lắc đầu cười khẽ. "Ngươi nói cũng có lý. Vậy thì cây quạt này ... ta tặng ngươi!"

"Hả?"

Ninh Trần đón lấy cây quạt đối phương ném sang, hơi ngơ người. Nhưng hắn nhanh chóng hoàn hồn, vừa nhét quạt vào ngực áo vừa nói: "Sao dám nhận cơ chứ?"

Ngọc bội treo trên quạt ấm và trong, nhìn là biết ngọc tốt, giá trị không nhỏ, chắc chắn bán được khối tiền.

Hắn cảm ơn rối rít nhưng lén liếc đi chỗ khác ... Có lẽ vừa rồi hoa mắt, hắn thấy trên trán Huyền Hoành hiện mấy chữ ... Đứa con ngốc nhà địa chủ.

Thoáng chốc đã tới Thiên Phúc Lâu. Hắn tưởng sẽ ăn ở đại sảnh, không ngờ Huyền Hoành đã đặt sẵn một phòng riêng.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!