"Đệt ... bệnh hoạn!"
Ninh Trần chửi một câu.
Rồi hắn cất kỹ ngân phiếu và áo choàng dày, đến bàn viết ngồi xuống.
Ngày mai hắn định đến bái kiến Trần Lão Tướng quân, chẳng lẽ lại đi tay không?
Nhưng hắn cũng chẳng có gì ra hồn để tặng, nên dự định viết một bài từ tặng Trần Lão Tướng quân.
Song viết liền mấy bài vẫn thấy không ổn, đành bỏ.
Xem ra mai đành tay không đến vậy ... chắc Trần Lão Tướng quân cũng không để bụng.
Hôm sau.
Ăn sáng xong, Ninh Trần liền ra ngoài.
Đến Phủ Tướng Quân, hắn chỉnh lại y phục, bước lên gõ cửa.
Két một tiếng!
Cánh cổng đỏ son mở ra, một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, toàn thân toát ra khí chất dũng mãnh bước ra.
Trông là biết từng xông pha chiến trường.
Ninh Trần chắp tay thi lễ: "Tại hạ Lam Tinh, cầu kiến Trần Lão Tướng quân, phiền báo một tiếng!"
"Ngươi là Lam Tinh?"
Người trung niên có vẻ kích động.
Ninh Trần hơi sững, rồi gật đầu: "Đúng vậy!"
"Lam Tinh, người viết bài từ 'Tặng Trần Lão Tướng Quân' ấy?"
Ninh Trần ngơ ngác: "Cái gì mà 'Tặng Trần Lão Tướng Quân'?"
Ánh mắt người trung niên nôn nóng: "Say rượu nâng đèn ngắm kiếm, mộng về tiếng tù và vọng khắp doanh trại ... không phải ngươi viết sao?'
Ninh Trần bật cười, thì ra là vậy.
"Đúng là tại hạ sáng tác, nhưng cái tên bài từ này thì ta mới nghe lần đầu."
Người trung niên phấn khởi: "Thật sự là ngươi? Tựa bài từ ấy do đương kim Thánh Thượng thân đề, ban cho Lão Tướng quân đấy."
Mặt Ninh Trần đầy kinh ngạc: "Đương kim Thánh Thượng?"
Bài từ này mà kinh động cả Thánh Thượng?
Chắc là Phúc Vương dâng lên Bệ hạ, rồi Bệ hạ lại ban cho Trần Lão Tướng quân.
Người đàn ông trung niên bỗng vươn tay chộp lấy cổ tay Ninh Trần.
Theo phản xạ, Ninh Trần xoay cổ tay, trở tay chụp lấy cổ tay đối phương, kéo mạnh về trước, vai húc thẳng vào ngực hắn ... người trung niên bị húc lùi mấy bước.
Người trung niên sững sờ nhìn Ninh Trần.
Ninh Trần xoa vai, thân thể này yếu quá, húc một cái mà vai đau điếng.
Nhưng giờ không rảnh để ý, hắn trừng mắt: "Ngươi định làm gì?"
Người trung niên không đáp, mà quay đầu vào phủ gào lên:
"Mau lên, ta bắt được Lam Tinh rồi, đừng để cậu ta chạy ... nhanh đi báo cho Lão Tướng quân."
Ninh Trần cạn lời, rụt rè hỏi:
"Đại ca, ta phạm tội gì sao?"
Người trung niên lắc đầu: "Không có!"
"Vậy ngươi làm cái gì thế?"
Người trung niên nhe răng cười, giọng sang sảng: "Ngươi có biết bên ngoài bao nhiêu người đang tìm ngươi không? Muốn ra giá hậu hĩnh mời ngươi làm thơ ... Khó khăn lắm ta mới gặp được ngươi, sao có thể để ngươi chạy."
"Bài từ của ngươi làm Lão Tướng quân vui lên rất nhiều ... Chúng ta muốn tạ ơn, mà mãi không tìm thấy ngươi."
Ra giá hậu hĩnh mời làm thơ?
May là không phải vung tiền nặng để cầu con, không thì ta chạy mất dép thật.
Ninh Trần dở khóc dở cười: "Ta đến cầu kiến Trần Lão Tướng quân mà, sao phải chạy?"
Người trung niên đập trán, chợt tỉnh: "Ờ nhỉ, ngươi đến gặp Lão Tướng quân ... xin lỗi xin lỗi, thấy ngươi nên ta mừng quá."
Ninh Trần thực sự cạn lời.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!