Ninh Tự Minh phát hiện Ninh Trần lén chuồn ra ngoài, tức đến run người.
Ông ta lo Ninh Trần sẽ đem chuyện dạo gần đây nói tuốt ra ngoài, lỡ mà lọt đến tai Huyền Đế thì toi đời!
Ninh Tự Minh đợi mãi mà vẫn không thấy Ninh Trần, lại đợi được thái giám trong cung tới truyền chỉ.
Vừa nghe nói Huyền Đế triệu kiến, tim Ninh Tự Minh đập thình thịch, thấp thỏm không yên.
Ông ta len lén nhét ít bạc cho thái giám truyền chỉ, muốn dò xem vì cớ gì Hoàng thượng gọi vào?
Bạc thì nhận, nhưng hỏi gì cũng "không biết, không biết, không biết" ... thực ra đúng là y không hay.
Ninh Tự Minh theo thái giám vào Hoàng Cung, tới Ngự Thư Phòng.
Toàn Công Công đứng ngay cửa, cười như không cười, liếc ông ta một cái.
Trong lòng thoáng thấy điềm chẳng lành, Ninh Tự Minh vội quỳ sụp, cao giọng: "Thần Ninh Tự Minh, cầu kiến Bệ hạ!"
"Suyt ... Ninh đại nhân, Bệ hạ đang xử lý chính vụ, chớ làm ồn, cứ chờ đi!"
Ninh Tự Minh chỉ đành quỳ ngoài cửa mà đợi.
Ông ta rat muốn moi tin từ miệng Toan Công Công, nhưng Toàn Công Công đã xoay người bước vào.
Ông ta quỳ suốt hơn hai canh giờ.
Vốn là văn thần, thân thể yếu nhược, đầu gối tê buốt, mắt hoa lên, thắt lưng như sắp gãy.
Huyền Đế chưa truyền kiến thì còn phải tiếp tục quỳ.
Mãi đến lúc sắp không chịu nổi, Toàn Công Công mới bước ra.
"Ninh đại nhân, theo ta vào diện thánh!"
Ninh Tự Minh gắng gượng đứng dậy, hai chân run bần bật; quỳ quá lâu, đột ngột đứng lên, máu chưa kịp lưu thông, tối sầm mắt suýt ngã sấp.
Ông ta cố trụ vững.
Thất lễ trước điện là đại bất kính.
Ông ta run run vào Ngự Thư Phòng, lại quỳ bái, cao giọng: "Thần Ninh Tự Minh, tham kiến Bệ hạ!"
Ánh mắt Huyền Đế từ tấu chương trong tay dời lên, lạnh lùng liếc qua một cái.
Mồ hôi lạnh trên trán Ninh Tự Minh túa ra như mưa.
Hoàng thượng không bảo đứng lên - đó là dấu hiệu chẳng lành.
"Ninh ái khanh, khanh thấy có phải Trẫm quá nhân từ chăng?"
Ninh Tự Minh kinh hãi lẫn hoang mang, giọng run run: "Bệ hạ là minh quân nhân nghĩa, văn trị võ công không ai sánh kịp, bách tính ... "
Chưa dứt lời, Huyền Đế hừ lạnh một tiếng.
"Nhân nghĩa? Ý khanh là Trẫm quá nhân từ nên các ngươi mới dám trái thánh mệnh?"
Óc Ninh Tự Minh ong một tiếng, không biết đáp sao.
Bốp!
Huyền Đế ném mạnh tấu chương trong tay xuống Long Án.
"Ninh ái khanh, Trẫm bảo khanh hậu đãi Ninh Trần, khanh đã làm gì?"
"Sao hắn lại trọng thương không dậy nổi, nẵm liệt giường cả tháng trời?"
Ninh Tự Minh suyt sợ đến chết khiếp.
Chuyện này ông ta đã phong tỏa tin tức, Huyền Đế làm sao biết?
Chẳng lẽ trong nhà đã bị gài mật thám của phe đối địch?
Huyền Đế giận dữ: "Trong Ninh Phủ của khanh, Ninh Trần trọng thương, bạc bị cướp, áo mới bị giật mất ... Ninh ái khanh, Ninh Phủ là phủ đệ của khanh hay sào huyệt thổ phỉ?"
"Một trăm lượng ngân phiếu ấy là Trẫm ban cho Ninh Trần."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!