"Vì thế đợi tướng sĩ Đại Huyền nhận tin chạy tới thì quân mã Đà La đã rút ... ngươi có kế nào không?"
Ninh Trần lắc đầu.
Thiên Huyền hơi thất vọng: "Không có ư?"
"Không phải là không có, mà là không tiện nói ... Đại thúc, đây là chuyện triều chính, luận bừa là mất đầu đấy."
Thiên Huyền sững một thoáng, rồi cười: "Cứ mạnh dạn mà nói, đã có Trần Lão Tướng quân ở đây, ngươi còn sợ gì?"
Trần Lão Tướng quân cũng cười: "Có ý gì cứ nói, lão phu bảo đảm cậu không sao!"
Ninh Trần do dự một chut. Thiên Huyền có thể đi cùng Trần Lão Tướng quân, đủ thấy thân phận rất cao ... xem ra đúng là Phúc Vương.
Phúc Vương và Trần Lão Tướng quân đã đứng ra bảo đảm cho mình, luận bàn triều chính chắc không sao.
"Vậy ta nói nhé?"
Thiên Huyền gật đầu: "Cứ mạnh dạn mà nói."
Ninh Trần giơ ba ngón tay: "Tình hình biên giới ta không nắm rõ, chỉ tạm nghĩ ra ba đối sách ... nếu có chỗ nào không thỏa đáng, xin các vị coi như nghe cho vui."
Thiên Huyền và Trần Lão Tướng quân liếc nhau, trong lòng đều kinh hãi ... Chưa nắm rõ mà còn nghĩ ra ba kế?
"Đừng úp mở, nói mau."
Huyền Đế giục.
Ninh Trần gật đầu: "Kế thứ nhất: kiên bích thanh dã - cố thủ thành trì, dọn sạch lương thảo ngoài thành."
"Hiện nay đông ret căm căm, Đà La Quốc thiếu thốn vật tư, đó là nguyên nhân chủ chốt họ cướp bóc bách tính biên ải Đại Huyền."
"Đang lúc nông nhàn, có thể chuyển dân ngoài thành vào trong thành, rồi phái trọng binh canh giữ ... Đà La không cướp được gì, người ngựa mệt lả, không dám cầm cự lâu, ắt tự rút."
Huyền Đế trầm ngâm chốc lát, lắc đầu: "Kế này không ổn. Dân ngoài thành quá đông, trong thành không chứa nổi. Hơn nữa họ không nỡ rời nhà cửa, muốn dời đi rất khó."
Trần Lão Tướng quân tiếp: "Quả thực khó thi hành. Đà La cướp không được vật tư sẽ đốt phá nhà dân ... sang năm bách tính lại lầm than phiêu bạt."
Huyền Đế nói: "Lam Tinh, vậy kế thứ hai của ngươi là gì?"
Ninh Trần hơi ngại: "Kế thứ hai, cho tinh binh Đại Huyền cải trang thành dân thường, phối hợp cùng bách tính."
Huyền Đế chưa hiểu: "Ý ngươi là mai phục? Nhưng tướng sĩ với dân thường vẫn khác nhau, không dễ qua mắt người Đà La."
"Vậy thì để dân và quân hợp tác một phen."
Ninh Trần ngừng một nhịp rồi nói tiếp: "Người Đà La phi ngựa tới biên cương, người ngựa đều mệt ... chỉ cần bảo dân rải đậu quanh đó, tẩm đầy thuốc xổ lên hạt đậu. Ngựa ăn vào là tiêu chảy bủn rủn chân, còn chạy thế nào được?"
"Đến lúc ấy, tướng sĩ Đại Huyền mai phục sẵn. Đà La vốn tự hào về tốc độ, xem lần này chạy đẳng nào?"
Trần Lão Tướng quân đập đùi cái đét, phấn khởi: "Kế hay!"
Huyền Đế cũng gật đầu lia lịa, rất hài lòng.
Nhưng ông vẫn muốn biết đối sách thứ ba.
"Lam Tinh, kế thứ ba của ngươi là?"
Ninh Trần cười: "Kế thứ ba thì đơn giản: mở thông thương. Đà La thiếu vật tư, Đại Huyền thiếu chiến mã; lấy hàng đổi hàng, ai cần gì lấy nấy, như vậy bách tính biên giới Đại Huyền mới có thể qua một mùa đông yên ổn."
Huyền Đế cau mày lắc đầu: "Thông thương thì không được, khi ấy quân khí Đại Huyền rất có thể tuồn sang Đà La."
Ninh Trần mỉm cười: "Không cần mở quanh năm, chỉ thông thương một tháng là đủ ... đến lúc đó để Thánh thượng phái người đáng tin đi giám sát, kiểm soát thật nghiêm là được."
Huyền Đế khẽ gật đầu, nhìn Ninh Trần đầy vẻ tán thưởng.
Ông bỗng thấy mừng vì hôm nay đã đưa Trần Lão Tướng quân theo cùng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!