Trong bệnh viện, Dụ Lâm Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt trống rỗng, ngồi bên cạnh là một cô gái trông khá giống cô năm phần. Nhưng so với vẻ ngoài xinh đẹp và ấn tượng của Dụ Lâm Lâm, cô gái này trông điềm tĩnh hơn, thậm chí tông giọng cũng trầm ấp dịu dàng hơn. Cô đặt một miếng táo vừa cắt xong vào tay Dụ Lâm Lâm, nhẹ nhàng nói: “Em ăn chút táo đi. Thuốc này dễ khiến miệng bị đắng, em ăn chút trái cây sẽ dịu hơn.”
Dụ Lâm Lâm cúi đầu nhìn quả táo, lại ngước nhìn cô gái ngồi bên mép giường. Thấy gương mặt hoàn hảo không tì vết của đối phương, cô ấy không khỏi buồn bã nói: “Nếu hôm đó tôi không ra ngoài…”
Cô gái kia, cũng chính là chị của Dụ Lâm Lâm, Dụ Oánh Oánh khẽ cau mày: “Em đừng nghĩ nhiều về những chuyện đã xảy ra. Y học ngày nay tiên tiến như vậy, vết thương của em sau này vẫn có thể chữa khỏi bằng một số biện pháp chữa trị khác. Tâm trạng cũng rất quan trọng trong quá trình vết thương khép miệng lại, nên đừng nghĩ nhiều nữa nha. Em có muốn nằm xuống ngủ một chút không?”
Dụ Lâm Lâm lắc đầu, xoay người tiếp tục thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù Diệp Vũ đã cầu hôn cô, nhưng cô biết lời cầu hôn này chỉ là đền bù, là mắc nợ, là lời hứa sinh ra từ cảm giác tội lỗi, không thể lâu dài.
Dụ Oánh Oánh ở bên cạnh rũ mi, trong mắt lóe lên tia mỉa mai.
Trong giấc mơ, ngày hôm đó Dụ Lâm Lâm thật sự không có ra ngoài. Mà người ra ngoài cùng Diệp Vũ chính là cô, gặp tai nạn giao thông cũng là cô, gương mặt bị biến dạng cũng chính là cô. Tuy nhiên, những đãi ngộ của hai bên lại hoàn toàn khác nhau.
Như bên ngoài đều biết, nhà họ Dụ có một cô con gái cưng tên Dụ Lâm Lâm, nhưng chẳng một ai biết trong gia đình còn một đứa con gái khác tên Dụ Oánh Oánh.
Có lẽ từ trước khi Dụ Lâm Lâm về nước, Dụ Oánh Oánh đã bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ. Ban đầu cô cũng không nghĩ dường như những giấc mơ ấy được kết nối với nhau thành một câu chuyện, mãi cho đến ngày Dụ Lâm Lâm về nước, nhà họ Dụ và cô bắt đầu tổng vệ sinh giống như trong giấc mơ. Như những gì bản thân mơ thấy, trong nhà dọn dẹp đến phòng piano của cô. Bởi vì nơi này sáng sủa, có thể ngắm được khu vườn nhỏ bên ngoài, thế là căn phòng này sẽ thuộc về Dụ Lâm Lâm, và trở thành phòng vẽ tranh cho cô ấy sau khi về nước.
Thật ra, Dụ Oánh Oánh không thích đánh đàn, thậm chí cô cũng chẳng có năng khiếu về âm nhạc là mấy. So với những thứ thiên về nghệ thuật này, cô thích học kinh doanh hơn. Nhưng gia đình không cho phép, cho dù cô là chị cả, cho dù cô mới là đứa con của người vợ cả, nhưng tất cả những gì nhà họ Dụ có được ngày hôm nay đều nhờ nhà ngoại của Dụ Lâm Lâm nâng đỡ, không hề liên quan đến cô. Vì vậy, địa vị của cô trong cái nhà này còn không bằng con chó của Dụ Lâm Lâm. Mặc dù cha và mẹ kế chưa từng đối xử quá khắc nghiệt về mặt vật chất với cô, nhưng lại tra tấn cô quá nhiều về mặt tinh thần.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy cô ra vẻ, lớn lên trong ăn ngon mặc đẹp, cũng chưa từng phải lo lắng về sinh hoạt, chỉ là bị lãng quên đôi chút trong cuộc sống mà thôi. Nhưng chính chút thờ ơ này lại là một con dao sắc bén, khiến người ta tổn thương hơn cả cảnh nghèo khổ.
Còn em gái Dụ Lâm Lâm của cô, từ nhỏ đã đặc biệt có năng khiếu về nghệ thuật, thích vẽ tranh nhất. Nhưng cô ấy cần thừa kế gia sản nhà họ Dụ, nên mới đi du học về kinh doanh. Về điểm này, Dụ Oánh Oánh thật sự không có ý kiến, từ trước đến nay cô vẫn luôn biết rõ, nhà họ Dụ sau này đều thuộc về Dụ Lâm Lâm. Nhà họ Dụ phất lên nhờ vào nhà ngoại người ta, không có ông bà ngoại của Dụ Lâm Lâm thì nhà họ Dụ cũng chẳng phát triển như ngày hôm nay, cho nên cô không hề để ý chút nào. Điều cô để ý chỉ có, bởi vì tránh cho người ngoài nghĩ nhiều, cha cô đã tước đoạt sở thích của chính con gái mình, cưỡng ép nói cô thích âm nhạc, đồng thời còn không cho phép cô học vẽ tranh như Dụ Lâm Lâm.
Từ trước đến nay, chưa từng có ai đón sinh nhật cùng cô, phụ huynh luôn là người giúp việc hoặc bác tài xế. Chỉ cần Dụ Lâm Lâm thích thì cho dù cô có thích đến đâu cũng phải nhường nhịn. Ở cái nhà này, mẹ là người dưng, còn cha cũng chẳng phải của cô. Đối với cô, những lúc tra tấn nhất chính là thời điểm cả nhà ngồi ăn cùng nhau, bởi vì đó không phải gia đình của mình, cô giống như một người ngoài ngồi đấy nhìn bọn họ ‘cha hiền con thảo’, gia đình thắm thiết.
Có lẽ thái độ của cha mẹ chính là tấm gương cho con cái, nên từ nhỏ Dụ Lâm Lâm đã không xem cô là chị. Thậm chí còn từng đánh cô bằng đồ chơi, đá cô ra khỏi nhà, xé vở bài tập về nhà của cô. Lớn hơn một chút còn bắt nạt cô trong trường, thậm chí còn bêu rếu cô chính là con ngoài giá thú của nhà họ Dụ.
Trước tất cả những chuyện đó, trong lòng Dụ Oánh Oánh cũng có oán hận chứ, nhưng cô cảm thấy cuộc đời không cần thiết phải nhìn về quá khứ. Trước khi thấy những giấc mơ kia, điều cô muốn chính là rời xa nhà họ Dụ. Cho dù phải đến một thành phố nhỏ loại ba không ai biết đến, cô vẫn có thể trở thành một người bình thường và sống ngày tháng thuộc về mình.
Ngay cả kế hoạch cô cũng chuẩn bị sẵn sàng, chờ Dụ Lâm Lâm về nước, cô sẽ lập tức rời khỏi nơi này, tìm một nơi không ai biết đến mình. Trong những năm qua, cô có âm thầm tiết kiệm một khoản, lại lặng lẽ đầu tư một ít. Sau khi thu hồi số tiền kia, cũng đủ để cô mua một căn nhà ở thành phố loại hai, loại ba và sống những tháng ngày thoải mái. Tuy nhiên, từng giấc mơ kia đã đánh tan kế hoạch của cô.
Trong mơ, cô thấy mình yêu Diệp Vũ từ cái nhìn đầu tiên tại bữa tiệc chào mừng Dụ Lâm Lâm. Tình yêu đến bất ngờ và mạnh mẽ tới mức khiến cô trở tay không kịp, thậm chí còn thay đổi cả kế hoạch rời đi của mình. Vậy ra ngày hôm đó người đi chơi với Diệp Vũ chính là cô chứ không phải Dụ Lâm Lâm, người gặp tai nạn giao thông cũng chính là cô.
Chỉ là sau vụ va chạm, nhà họ Dụ không ai tới, chỉ có người giúp việc đến chăm sóc. Nhà họ Dụ không thiếu tiền, càng chẳng khắt khe quá trình hồi phục phía sau của cô, nhưng gương mặt biến dạng hoàn toàn, cho dù cấy da cũng sẽ để lại dấu vết khủng khiếp.
Tất nhiên, vì cô là không phải Dụ Lâm Lâm, cho nên Diệp Vũ cũng chẳng cầu hôn cô. Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.
Tiếp đến cô không còn mơ thấy những chuyện xảy ra giữa giai đoạn đó. Chỉ mơ rằng sau khi Dụ Lâm Lâm tiếp quản nhà họ Dụ, đã đầu tư một bộ phim kinh phí cho Diệp Vũ. Kịch bản tốt, khâu sản xuất cũng rầm rộ, mời đến toàn những ngôi sao lớn có tầm ảnh hưởng và dàn diễn viên đang nổi tiếng. Nhưng, đạo diễn chưa đủ khả năng thực hiện một cảnh quay có quy mô lớn như vậy, hiệu ứng sau khi ra mắt cũng không xứng đáng với số tiền nhà họ Dụ đã bỏ ra, bộ phim điện ảnh này khiến nhà họ Dụ tổn thất. Tuy chưa đến mức động đến gân cốt, nhưng cũng là một cú ngã nặng nề, quan trọng hơn đây chính là khoản đầu tư đầu tiên của Dụ Lâm Lâm sau khi tiếp quản nhà họ Dụ.
Vì là nhân vật chính trong bộ phim ấy, Diệp Vũ cũng nhận khá nhiều tai tiếng. Trong mơ, cô vẫn luôn để ý đến Diệp Vũ, khoảng thời gian đó trạng thái của anh ta không được tốt, antifan càng ra sức tấn công, hơn nữa bộ phim điện ảnh đó thật sự quá thất bại, fans của Diệp Vũ khó lòng tẩy trắng. Tuy nhiên chẳng mấy chốc, cơ hội thứ hai lập tức xuất hiện, Dụ Lâm Lâm quyết định khởi động một hoạt động sản xuất quy mô lớn mà tập đoàn nhà họ Dụ đã lên kế hoạch từ nhiều năm trước. Đó là một bộ phim về thảm họa, kịch bản được chắt lọc tỉ mỉ, thậm chí còn có cách cảnh quay chuyên dụng được xây dựng cho bộ phim này, giai đoạn đầu đầu tư khá lớn và bây giờ chỉ thiếu một bước để hoàn thành.
Nếu là trước kia, nhà họ Dụ chỉ cần thả chút phong thanh, tuy chưa đến mức người ta tìm tới tận cửa nhưng chắc chắn không thiếu nhà đầu tư. Tuy nhiên, sau lần sản xuất lớn bị lỗ nặng vừa rồi, bây giờ lại bắt đầu sản xuất hiệu ứng đặc biệt lớn khác, đã kéo theo rất nhiều người lựa chọn chờ xem. Chưa kể, bởi vì Dụ Lâm Lâm chọn Diệp Vũ làm nam diễn viên chính nên đã có khá nhiều tin đồn. Người ta nói vị đại tiểu thư vừa du học về này vốn chẳng phải người kinh doanh, phương hướng tất cả những dự án của cô ấy đều đổ về Diệp Vũ.
Vì thời gian bắt đầu quay không đúng lúc, nên ngay cả tập đoàn cũng không mấy lạc quan về lần này. Còn có một số người kiên quyết khuyên can, cảm thấy hành động bốc đồng của Dụ Lâm Lâm sẽ hủy hoại cả khoản đầu tư ban đầu. Chỉ là Dụ Lâm Lâm lại khá ngoan cố, người khác không thể nào thay đổi được quyết định của cô ấy. Nhưng điều khiến Dụ Oánh Oánh không ngờ nhất chính là, chuyện này vậy mà lại liên lụy đến cô.
Trong giấc mơ, cô tỉnh dậy trên một chiếc giường xa lạ cùng cơ thể bị thương ở khắp nơi. Vì vốn đầu tư, Dụ Lâm Lâm đã đánh thuốc mê cô và cho cô ngủ với một tên biến thái họ Trịnh, tất cả chỉ để có khoản đầu tư một trăm triệu. Cô cũng chẳng biết tại sao tên biến thái đó lại để ý đến cô, cho dù gương mặt cô đã bị biến dạng.
Sau đêm hôm đó, dự án của Dụ Lâm Lâm đã được khởi động thành công, và cô, cũng bắt đầu một cuộc sống địa ngục. Đọc truyện free tại wordpress @loading9191 để ủng hộ tụi mình nha.
──── ∘°❉°∘ ────
Dụ Oánh Oánh đặt những miếng táo đã cắt lên tủ bên cạnh: “Nếu em thấy đói thì ăn chút gì đi. Một lát nữa mẹ Trần sẽ tới. Nếu em không còn yêu cầu thì khác thì chị đi trước đây.”
Dụ Lâm Lâm nhắm mắt làm ngơ trước lời của Dụ Oánh Oánh. Bây giờ cô cũng không muốn nhìn thấy đối phương. Rõ ràng người này vẫn luôn ngoan ngoãn dịu hiền như trước, nhưng cô cứ luôn cảm thấy từ sau khi gương mặt mình bị biến dạng, thái độ của Dụ Oánh Oánh đặc biệt hơn người. Để bản thân bớt nhạy cảm, đa nghĩ và suy nghĩ nhiều, cô đành dứt khoát giả vờ như mình không thấy.
Dụ Oánh Oánh cũng chẳng thèm so đo. Lần này cô chỉ muốn nhìn thử số phận sẽ thay đổi ra sau khi người ban đầu bị thay thế.
Không biết có phải vì trong tâm trở nên âm u hay không, mà lúc nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, lòng cô vô thức phản kháng vài phần. Cho đến khi tài xế chạy tới tận cửa, Dụ Oánh Oánh mới khẽ cau mày, rồi chậm rãi lên xe.
Đúng lúc này, Ôn Nhiên lướt ngang bóng lưng cô gái trẻ, mãi cho đến khi chiếc xe chạy mất mà cậu vẫn không thể rời mắt.
Dương Hi bèn câu cổ Ôn Nhiên: “Này, thấy ai hả? Sao cứ nhìn lăm lăm như vậy.” Nói xong còn giương mắt nhìn theo cậu tìm tòi một lúc, chỉ là quan sát cả buổi cũng chẳng thấy chị em gái xinh đẹp nào.
Ôn Nhiên nhún vai, gỡ bàn tay đang móc trên người mình xuống: “Không biết có phải nhìn lầm hay không.”
Dương Hi tò mò hỏi: “Cậu nhìn lầm cái gì?”
Ôn Nhiên vừa đi vừa đáp: “Một người chết có thể công khai đi lại dưới ánh mặt trời sao?”
Dương Hi lập tức nhảy dựng lên: “Ban ngày ban mặt, cậu đừng có kể mấy chuyện khủng khiếp đó được không, đáng sợ lắm á!”
Ôn Nhiên cũng cảm thấy không có khả năng này, nhưng vừa rồi, rõ ràng cậu ngửi được mùi người chết.
Ôn Nhiên ôm lòng đầy nghi hoặc đi theo Dương Hi vào phòng bệnh của Hạ Vũ. Thấy cậu chàng nước mắt đầm đìa, Dương Hi lập tức cười không mấy phúc hậu: “Vì cứu một con mèo bị mắc kẹt trong ống nước mà cuối cùng phải gọi đội cứu hỏa tới giúp đỡ, chà, mau cho tớ xem huy chương anh hùng cứu mèo trên người cậu đi.”
Hạ Vũ trợn mắt lên trời, nói: “Cút cút cút, không muốn nhìn thấy mặt mấy người!”
Ôn Nhiên hỏi: “Chỉ là trầy xước ngoài da, chứ chưa bị thương đến xương cốt đúng không? Chờ cậu khỏe mạnh xuất viện, tớ sẽ mang thuốc trị ngoại thương cho cậu, còn tốt hơn nhiều so với thuốc trong bệnh viện.”
Hạ Vũ không để tâm mà cười: “Vẫn là Nhiên Nhiên tốt, chẳng giống ai kia không có lương tâm, chỉ biết trêu đùa.”
Ôn Nhiên đi tới bên cạnh Hạ Vũ, rồi lấy điện thoại ra selfie một tấm với cậu bạn: “Cứu mèo cứu tới bệnh viện, là chuyện hiếm thấy. Tớ phải đăng lên moments để kỷ niệm mới được.”
Hạ Vũ rống lên: “Ôn Tiểu Nhiên! Làm người ai làm thế!”
Trong lúc cả bọn đang cười nói ồn ào thì một anh chàng xa lạ điển trai bước vào với một đống thuốc. Bắt gặp trong phòng còn có hai cậu trai xa lạ khác, anh ta gật đầu nhẹ rồi đưa thuốc cho Hạ Vũ: “Trong này có thuốc kháng viêm, nước muối và thuốc sát trùng, cậu tự mình làm đi. Tôi cho cậu nghỉ phép ba ngày, sau này đừng làm mấy chuyện ngốc nghếch nữa, rất mất mặt.”
Hạ Vũ không còn dám gây ồn ào như đám Ôn Nhiên, cậu cụp tai xuống giống như một bé cún bị mắng, ngoan ngoãn gật đầu. Cho đến khi anh đẹp trai đi rồi, bấy giờ cậu chàng mới ôm đống thuốc mà thở dài: “Lịch sử đen tối, lịch sử đen tối nha.” Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.
Dương Hi ngồi xuống tự nhiên, vừa ăn vải thiều mà cậu mang đến thăm bệnh vừa hỏi: “Người vừa rồi là ai vậy?”
Hạ Vũ: “Là thầy hướng dẫn cho tớ, tên Phương Khải.”
Ôn Nhiên cẩn thận quan sát Hạ Vũ, bỗng nhướng mày. Đây là hồng loan tinh động mà, nhưng cậu nhớ trước đó mình từng xem mệnh cho cậu bạn, rằng Hạ Vũ phải sống cô đơn đến già.