Nụ hôn cuồng nhiệt kết thúc với khóe môi của Kiều Tiêu bị anh cắn đến chảy máu. Nếu có thể, Võ Hiểu Hổ còn muốn nuốt chửng người trước mặt vào bụng, nhưng anh lại không nỡ. Anh muốn lột da róc xương Kiều Tiêu bao nhiêu thì lại không đành lòng để đối phương bị thương bấy nhiêu.
Một người sao có thể tàn nhẫn đến mức độ này, Võ Hiểu Hổ nghĩ không ra, chẳng lẽ cho dù ông trời có sập xuống cậu ấy cũng không thể ở bên cạnh mình sao? Trong mắt Kiều Tiêu, có phải anh chính là kẻ không đáng tin cậy hay không.
Anh ta và Kiều Tiêu là một đôi trúc mã từ bé, ở cạnh nhau từ hồi học mẫu giáo. Kiều Tiêu từ nhỏ đã xinh đẹp, trắng trẻo mềm mại, với đôi mắt to tròn như hai quả nho đen. Cũng vì vậy mà ngày đầu tiên đến nhà trẻ, cậu ta còn bị nhận nhầm là con gái.
Anh và Kiều Tiêu còn là hàng xóm, biết nhau từ trước khi vào mẫu giáo, nhưng không chơi cùng nhau nhiều cho đến khi đi nhà trẻ. Trong nhà thường bảo ban anh, nói Kiều Tiêu là em trai, anh ở nhà trẻ phải biết bảo vệ em. Cho nên ngày đầu tiên tới lớp, anh còn đánh nhau với bạn khác một trận vì người ta kéo tóc với quần áo của Kiều Tiêu.
Chẳng biết tự bao giờ mà tình cảm giữa anh và Kiều Tiêu dần thay đổi. Thậm chí bản thân anh còn không nhận ra rằng sự bảo vệ của người anh dành cho em trai dần biến thành ham muốn chiếm hữu, không cho người khác đến gần Kiều Tiêu. Anh còn không chút do dự mà tuyên bố chủ quyền lên người mình che chở.
Bọn họ lần đầu tiên trao nhau những cái ôm ướt át trong mơ, lần đầu lén lút hôn môi trong rừng cây nhỏ sau trường, lần đầu lén ăn trái cấm lúc người thân không có ở nhà. Tình cảm giữa cả hai thuận buồm xuôi gió, được mọi người xung quanh chúc phúc, không có áp lực từ người lớn lại càng không có kẻ thứ ba phá hoại. Bọn họ tận hưởng một tình yêu trẻ trung, ngọt ngào khiến bản thân tươi cười say đắm mỗi ngày khi thức dậy.
Nhưng, tất cả những điều này đều tan tành bởi cái kết quả thi đại học rách nát vốn không phải của Kiều Tiêu kia.
Học hay không học đại học đều chẳng quan trọng gì đối với Võ Hiểu Hổ. Mặc cho mình đã cố gắng suốt ba năm cấp ba, anh cũng có thể từ bỏ và cùng Kiều Tiêu học lại một năm, chỉ để bản thân có thể cùng học đại học với người ấy. Anh có thể cùng Kiều Tiêu đi kêu oan, lấy lại thành tích của chính mình, dẫu cho xảy ra bất cứ chuyện gì anh đều không bỏ rơi Kiều Tiêu một mình.
Nhưng số phận cứ như trêu đùa con người, điểm thi bị đánh tráo, em gái cậu ấy bị xâm hại rồi tự vẫn. Em gái của Kiều Tiêu, cũng là người em gái mà anh trông lớn lên từng ngày. Đối với anh mà nói, những đả kích trước kia đều nặng nề không kém so với Kiều Tiêu. Sau đó, mọi chuyện càng vượt ngoài tầm kiểm soát, đến mức anh sợ Kiều Tiêu sẽ nghĩ quẩn. Khi mặc kệ tất cả, ngay cả việc học cũng không màng, chỉ để chăm chú quan sát người trong lòng, để cậu luôn trong tầm mắt mình, thì Kiều Tiêu vẫn rời đi. Cậu âm thầm lặng lẽ bỏ đi, không để lại chút dấu vết.
Rõ ràng bọn họ có thể giúp đỡ lẫn nhau, mặc dù khi đó bờ vai của anh vẫn chưa đủ vững chãi nhưng cũng chẳng phải không chịu nổi gánh nặng cuộc sống. Tuy nhiên, ngay cả một cơ hội anh cũng chẳng có, Kiều Tiêu cứ âm thầm rời bỏ anh một cách tàn nhẫn như vậy.
Thậm chí Võ Hiểu Hổ còn không nhớ nổi bản thân đã vượt qua khoảng thời gian đó như thế nào. Mỗi ngày, việc đầu tiên anh làm khi mở mắt ra chính là đi tìm người, anh gần như đạp xe đi tìm khắp toàn bộ thành phố. Ngày ngày, ngay cả việc mở cửa vào nhà anh cũng không còn đủ sức, chỉ có cha anh hàng ngày đều đứng đợi ở ngã tư đón anh về. Anh tìm kiếm tất cả những nơi có thể tìm, hỏi tất cả những người có thể hỏi, thậm chí còn chạy đi tìm ở tất cả bệnh viện lớn nhỏ trong thành phố vì lo lắng không biết Kiều Tiêu có xảy ra chuyện hay không.
Trong một năm ấy, anh hoàn toàn không học hành gì mà dành hết toàn bộ thời gian của mình để đi tìm Kiều Tiêu, đến mức gần như phát điên. Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.
Cuối cùng, vẫn là cha đã tát cho anh tỉnh, một người đàn ông không có bản lĩnh thì có thể che mưa chắn gió cho ai? Nếu anh không học tập, không phát triển sự nghiệp thì sau này cho dù tìm được Kiều Tiêu, anh lấy cái gì để cho Kiều Tiêu một cuộc sống tốt? Lấy cái gì để bảo vệ Kiều Tiêu khỏi mọi tai họa?
Đài Truyền hình Tiêu Hổ chính là công ty anh mở vì Kiều Tiêu. Vừa kiếm tiền, anh vừa không ngừng phát triển công ty của bản thân, làm chủ nguồn thông tin. Anh tin rằng, cho dù biển có rộng lớn bao la cỡ nào anh vẫn sẽ vớt lên được một cây kim.
Nhìn Kiều Tiêu gầy ốm khác thường, bên môi còn rướm màu máu, ánh mắt Võ Hiểu Hổ dần trở nên biến thái: “Bằng không bây giờ tôi sẽ trực tiếp giết em, biến em thành tiêu bản, như vậy em sẽ không chạy trốn được nữa!”
Ông cụ Lý thực sự không nhịn nổi, bèn ho khan hai tiếng: “Chàng trai trẻ à, có chuyện gì từ từ nói.”
Kiều Tiêu vùng vẫy hai lần, nhưng không thoát khỏi vòng tay của Võ Hiểu Hổ, đành phải nói với ông cụ Lý: “Không sao đâu ông nội, để con nói chuyện với anh ấy.”
Ông cụ Lý chậm rãi đi vào nhà. Chuyện của lớp trẻ, một lão già như ông vẫn không nên xen vào thì hơn.
Nhìn ánh mắt bướng bỉnh của Võ Hiểu Hổ, Kiều Tiêu thở dài: “Em nghĩ là…”
Kiều Tiêu chưa kịp nói xong, Võ Hiểu Hổ đã quát: “Im lặng, đừng có nói với tôi em nghĩ, em nghĩ cái gì! Tôi mặc kệ lúc trước em bỏ đi vì lý do gì, em đã làm lãng phí mười mấy năm thanh xuân của tôi. Bây giờ cho dù em muốn đi đâu thì cũng phải trả lại mười mấy năm ấy cho tôi, càng không được nói tới những chuyện khác!”
Sắc mặt Kiều Tiêu tối sầm: “Võ Hiểu Hổ.”
Võ Hiểu Hổ cụp đuôi theo bản năng, nhưng anh lập tức đứng thẳng lưng, rõ ràng Kiều Tiêu là người sai, anh sợ cái con khỉ gì!
Kiều Tiêu nói: “Thời gian của em không còn bao nhiêu nữa.”
Võ Hiểu Hổ cũng cảm nhận được, quẻ bói từ Ôn Nhiên, còn có dáng vẻ gầy gò khác thường của Kiều Tiêu, thậm chí lúc ôm trong lòng chỉ toàn là xương. Nhưng anh sợ, anh không có can đảm đối mặt, ngay cả hỏi cũng chẳng dám, tại sao em lại gầy như vậy, rốt cuộc mấy năm qua em đã sống như thế nào. Anh sợ bản thân không chống đỡ nổi. Có được rồi lại mất, anh không biết chính mình có còn đủ sức để trụ lại hay không.
Võ Hiểu Hổ nắm chặt tay Kiều Tiêu, cố gắng hạ giọng nhẹ nhàng nói: “Trên đời này không có khó khăn nào là không thể vượt qua. Kiều Tiêu, anh nói cho em biết, anh đã không còn là thằng ngốc chẳng làm được gì, chỉ biết khóc lóc chạy đi tìm em nữa. Có bệnh thì chúng ta đi chữa bệnh, anh thì chẳng có gì khác ngoài tiền. Cho dù em mắc phải bệnh nan y nào, anh cũng có thể xây dựng cả một bệnh viện để chữa khỏi cho em. Em còn nợ anh mấy mươi năm tuổi trẻ, cho đến khi trả hết em không được phép đi đâu hết, ngay, ngay cả chết cũng không được!”
Thấy rõ ánh mắt đang hoảng loạn còn làm ra vẻ kiên cường của Võ Hiểu Hổ, Kiều Tiêu khẽ thở dài, duỗi tay ôm người vào lòng.
Võ Hiểu Hổ đã nhiều năm chưa rơi nước mắt, nhưng khi được Kiều Tiêu ôm ấp như vậy, anh lại không nhịn được mà òa khóc lớn. Cả một căn tứ hợp viện rộng lớn đều vang vọng tiếng khóc nức nở tuyệt vọng của một người đàn ông đã ngoài ba mươi.
Ông cụ Lý lẳng lặng rít thuốc trong nhà, thỉnh thoảng lau chút nước mắt. Mặc dù ông không biết thằng nhóc ngoài kia từ đâu ra, tuy nhiên nếu có thể có người nào đó khiến Kiều Tiêu khó lòng buông bỏ, thì có lẽ cậu sẽ chịu dừng tay.
──── ∘°❉°∘ ────
Ôn Nhiên vẫn duy trì tư thế tao nhã trong bữa tiệc, hoàn toàn không có chút thô lỗ nào, mỗi món đồ ăn đều được cậu thử qua một miếng trông như thể khá ngon miệng. Ban đầu cậu vẫn luôn đi bên cạnh Kỳ Vân Kính. Theo sau số người tới ngày càng đông thì chính là giao thiệp ngày càng nhiều. Với tư cách là bạn đời, lẽ ra cậu phải đứng bên anh, nhưng mấy người kia không phải nịnh nọt thì cũng là nói chuyện chế giễu tinh vi. Cậu thực sự không nghe nổi, nghe vào chỉ thấy đau đầu.
Có lẽ cũng nhận ra cậu mất kiên nhẫn, Kỳ Vân Kính tâm tính thiện lương cho cậu đi chỗ khác chơi.
Ở đây đầy rẫy những người xa lạ, mọi người đều nhấp rượu trò chuyện, chỉ có Ôn Nhiên tự tìm một góc kín đáo để nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng cậu sẽ quan sát những người xung quanh một chút, có lẽ sẽ rất thú vị nếu Bạch Nguyệt Quang không tới làm phiền cậu.
Bắt gặp Mục Sanh đi tới, Ôn Nhiên lập tức muốn tránh đi theo bản năng. Tuyệt đối không được đùa với hào quang nhân vật chính nha, kiểu người này bình thường đều luôn có vận khí tốt. Tuy nhiên việc cậu tránh mặt Mục Sanh cũng không chỉ là vì cốt truyện, mà còn vì cậu có thể nhìn thấy rõ vận khí trên người Kỳ Vân Kính nhưng lại không nhìn thấy gì ở Mục Sanh.
Từ lần đầu thấy Mục Sanh, cho dù cậu cố gắng quan sát tướng mạo người này thế nào cũng chỉ nhìn thấy một hình ảnh mơ hồ. Ở thế giới này ngót nghét một năm, từ lâu cậu đã không còn coi tất cả những người hay sự việc mình tiếp xúc chỉ là sự tồn tại trong sách. Huống chi, cái cốt truyện gì đó cũng là sản phẩm do con người tạo ra. Nhưng với một người ngay cả nhìn mình cũng không nhìn rõ, lại còn là nhân vật chính trong cốt truyện ban đầu, cậu cảm thấy tốt nhất vẫn nên cố gắng tránh chạm mặt đối phương vẫn hơn.
Ôn Nhiên hành động mau lẹ, lại không thể làm ra vẻ như đang cố ý tránh mặt. Thế là Mục Sanh càng bước nhanh hơn một bước tới trước mặt cậu, vừa mỉm cười nhìn cậu: “Không biết giữa chúng ta có hiểu lầm gì không? Hình như cậu đang trốn tránh tôi?”
Ôn Nhiên trưng ra gương mặt ngây thơ nhìn anh ta: “Tôi đâu cần trốn anh làm gì. Chỉ là tôi vừa mới ăn chút bánh quy, khô miệng quá nên mới định đi tìm nước uống.”
Mục Sanh nhìn cậu đứng cạnh bàn tráng miệng tựa hồ đang loay hoay một lát, rồi mới cầm lấy một ly champagne, sau đó quay lại cười nói: “Chắc hẳn tuổi tác của chúng ta tương đương nhau, tôi và anh Vân Kính cũng coi như chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn. Sau này chúng ta có thể liên lạc nhiều hơn, có thời gian thì cùng nhau đi dạo.”
Ôn Nhiên mỉm cười đáp trả: “Có chuyện gì sao ạ?”
Tất nhiên Mục Sanh đã nhận ra Ôn Nhiên không mấy nhiệt tình, thậm chí còn có phần cự tuyệt, nhưng anh ta vẫn cười nói: “Thấy cậu đứng đây một mình nên tôi mới đi tới tâm sự với cậu. Cậu có muốn biết chuyện hồi bé của anh Vân Kính không?”
Ôn Nhiên trả lời: “Tôi không muốn biết lắm, tôi có thể ngồi đây chơi game một mình một lát được không?”
Mục Sanh hơi bất ngờ khi bị cậu từ chối thẳng thừng như thế: “Thấy tình cảm giữa hai người khá tốt, tôi còn tưởng rằng…”
Ôn Nhiên nghiêng đầu mỉm cười hỏi anh ta: “Anh thích anh ấy à?”
Mục Sanh sửng sốt, vội giải thích: “Sao có thể! Tôi và anh ấy chỉ là bạn bè đơn thuần thôi.” Thích Kỳ Vân Kính ư? Nếu là nhà họ Kỳ, quả thực anh ta từng có chút suy nghĩ đó, nhưng đối với cá nhân Kỳ Vân Kính, Mục Sanh chưa từng dám nghĩ tới. Kiểu người như anh quá lạnh lùng, nếu không phải người trong lòng anh thì chính là đang đối mặt với một ngọn núi băng vĩnh cửu. Anh ta chẳng thể tưởng tượng được việc nắm tay cả đời với một người như vậy.
Ôn Nhiên ồ một tiếng: “Tôi muốn ngồi đây chơi game một mình, có được không?”
Đây đã là lần thứ hai Ôn Nhiên từ chối tiếp chuyện anh ta, nếu Mục Sanh còn tiếp tục dây dưa thì thật là bất lịch sự. Chưa kể nhìn bộ dạng của Kỳ Vân Kính có thể thấy anh khá thích Ôn Nhiên, cho nên dù không thể làm quen thì cũng chẳng nên trở mặt, Mục Sanh đành cất lời xin lỗi rồi rời đi.
Sau khi Mục Sanh bỏ đi, Ôn Nhiên mới khẽ tặc lưỡi. Mặc dù chưa từng yêu đương nhưng cậu đã chứng kiến khá nhiều mối tình. Cái người tên Mục Sanh này, tuy nói không nhưng hành động lại rất thành thực.
Tình cờ, bóng dáng vàng óng sáng ngời của Kỳ Vân Kính lọt vào đuôi mắt cậu, Ôn Nhiên nghiêng đầu nhìn sang, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ. Mặc dù Mục Sanh rất xinh đẹp, khí chất thần tiên, nhưng chỉ với lần tiếp xúc vừa rồi mới thấy người này chẳng có gì nổi bật, Dù là chỉ số IQ trong công việc hay EQ trong giao tiếp, nói thật thì đều quá thấp. Cũng không biết Kỳ Vân Kính thích đối phương ở điểm nào, chẳng lẽ là ngoại hình?
Kỳ – tự nhiên bị ghét bỏ – Vân Kính: “…”, Mình vừa làm gì sao?
Sau khi lịch sự chào hỏi vài câu, Kỳ Vân Kính bèn bước tới trước mặt Ôn Nhiên, trực tiếp búng trán cậu một cái.
Ôn Nhiên lập tức trợn trừng hai mắt: “Anh làm gì vậy?”
Kỳ Vân Kính cụp mi nhìn cậu: “Vừa rồi cậu mới ghét bỏ tôi cái gì thế?”
Ôn Nhiên ho nhẹ một tiếng. Khoảng cách xa như vậy mà, thị lực của Kỳ Vân Kính đúng là tốt quá đi. Cậu cười xuề xòa, giơ chiếc nĩa nhỏ trong tay lên: “Bánh nho này ngon lắm, anh nếm thử xem?”
Kỳ Vân Kính không đôi co với cậu, liếc nhìn cậu một cái rồi nhấp một ngụm rượu, sau đó giơ cổ tay lên xem đồng hồ: “Cũng gần tới giờ rồi, chúng ta có thể đi rồi.”
Ôn Nhiên ngạc nhiên: “Chỉ vậy thôi sao? Ở đây ăn một chút, trò chuyện một chút là kết thúc bữa tiệc? Tiệc rượu của giới nhà giàu các anh buồn chán dữ vậy hả?”
Kỳ Vân Kính không thèm phản ứng cậu. Đối với Ôn Nhiên mà nói, chỉ đứng một góc chơi một mình cả ngày quả thực rất nhàm chán, nhưng những doanh nhân đến dự tiệc rượu ngày hôm nay đều quá bận rộn mở rộng quan hệ làm ăn, làm gì có thời gian để buồn chán. Tuy nhiên quả thực anh cũng chẳng thích mấy bữa tiệc kiểu này, vì vậy anh chỉ đến cho có lệ, xong lễ nghi rồi, về cơ bản anh đều sẽ ra về trước.
Lúc Ôn Nhiên đi theo Kỳ Vân Kính đến chào hỏi gia chủ nhà họ Dụ, có nhìn thấy thiên kim nhà họ Dụ đang trò chuyện trông khá vui vẻ với một chàng trai rất đẹp trai, có vẻ là con lai. Có điều còn chưa nhìn được quá ba giây đầu cậu đã bị tay của Kỳ Vân Kính vặn lại.
Ôn Nhiên nhìn về phía anh, Kỳ Vân Kính liếc xéo cậu một cái: “Về nhà.”
Cậu ồ lên: “Vậy làm phiền anh đưa tôi về chung cư nha. Còn bộ quần áo này, cuối tuần về nhà tôi sẽ mang theo.”
Kỳ Vân Kính nghiêng đầu nhìn cậu: “Ngày mai cậu không có tiết mà.”
Ôn Nhiên cũng nghiêng đầu nhìn anh: “Tôi phải cho mèo ăn.”
Lông mày Kỳ Vân Kính giật giật: “Cậu nuôi mèo à?” Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.
Ôn Nhiên nhướng mày, Kỳ Vân Kính mới dời mắt đi, coi như chưa nói gì.
Thân xác của Nini là một bé mèo hoang, lúc vừa chào đời đã nằm trong bồn hoa. Trước đó nếu không phải cơ thể quá yếu ớt, Ôn Nhiên đã sớm tắm rửa cho bé rồi. Hiện tại khó khăn lắm Nini mới hồi phục tốt hơn một chút, cậu thực sự nhịn không được muốn tắm cho Nini một lần trước khi đưa bé đi tiêm phòng vắc xin.
Thật ra những bé mèo cỡ này đều không nên tắm rửa, bởi vì sức đề kháng kém sẽ dễ sinh bệnh, bé như vậy bị bệnh sẽ rất dễ chết non. Tuy nhiên Ôn nhiên không lo lắng lắm, hồn phách của Nini kiên cường hơn những linh hồn mèo khác, bây giờ còn hòa nhập với cơ thể khá tốt. Cho cô bé tắm rửa một chút cũng sẽ không đến mức đổ bệnh.
Trước đó, Ôn Nhiên đã mua đồ dùng cho mèo, bởi vì chuyển từ ký túc xá sang chung cư nên cậu còn mua lồng sấy chuyên dụng cho mèo. Mặc dù có lẽ Nini sẽ không có phản ứng căng thẳng khi tắm như những bé mèo khác nhưng cô bé không chịu để người lạ tắm cho, thế là Ôn Nhiên đành tự mình làm. Chờ Nini lớn hơn một chút, để xem em có thể học được cách tự mình tắm rửa hay không.
Ừ thì, một bé mèo con tự biết tắm rửa? Có khi sau này nếu thất nghiệp thì cậu còn có thể dựa vào mèo để kiếm sống.
Ôn Nhiên thả bong bóng lên đầu Nini: “Nini ơi Nini à, sau này em phải học cách tự tắm rửa nha. Nếu anh có thất nghiệp sẽ quay video em tự tắm, rồi làm blogger thú cưng, trông cậy vào em làm trụ cột gia đình.”
Nini đứng ở mép bồn rửa tay, ngoan ngoãn kêu meo meo một tiếng với Ôn Nhiên. Nếu sau này anh mất việc, em sẽ làm việc chăm chỉ để nuôi anh!
Trong lúc Nini đang sấy lông, Ôn Nhiên bật máy tính lên định mở hai tab trò chơi. Trong khi đợi đăng nhập, một cửa sổ tin tức chợt hiện ra. Ôn Nhiên nhìn thoáng qua, chuẩn bị tắt cửa sổ thông báo đi, tuy nhiên khi nhìn thấy một dòng tiêu đề thật to trên cửa sổ thông báo viết: ‘Diễn viên Diệp Vũ về nước sau khi đoạt giải tại Liên Hoan Phim Hollywood’, bên dưới còn kèm theo một bức ảnh chân dung cỡ lớn. Người trong ảnh cũng chính là anh chàng người lai mà cậu thấy hôm nay tại nhà họ Dụ, người đã trò chuyện vô cùng vui vẻ cùng thiên kim nhà họ Dụ.
Nhưng đó không phải trọng điểm, mấu chốt là Diệp Vũ chính là người mà Bạch Nguyệt Quang thích trong mối quan hệ yêu – ghét giữa bốn người trong cuốn tiểu thuyết này!
Ôn Nhiên không khỏi chậc chậc chậc mấy tiếng, tất cả nhân vật chính của cốt truyện này đều vào đúng vai rồi.
Ôn Nhiên tra cứu một ít thông tin về người tên Diệp Vũ kia. Gia cảnh anh ta bình thường, xuất thân từ một làng chài nhỏ, không phải con lai. Nhưng có lẽ là được ông trời ban cho bát cơm, vừa chào đời đã được định sẽ vào giới giải trí. Năm 16 tuổi vừa ra mắt đã được một đạo diễn để ý nâng đỡ, 26 tuổi cầm cúp nam diễn viên xuất sắc nhất, cùng năm đó còn được mời đến Hollywood và đóng một bộ phim điện ảnh tầm cỡ quốc tế, năm 30 tuổi lại trở về nước cùng giải thưởng điện ảnh quốc tế. Với phong cách đột phá như vậy, ngoài trừ những người đi trước đạt thành tựu nổi bật trong thời kỳ đầu thì hiện tại Diệp Vũ được coi như đứng đầu trong giới, ngay cả những người nổi tiếng trẻ tuổi nhiều fan cũng bị bỏ xa.
Nếu cảnh này được viết dưới góc nhìn của Bạch Nguyệt Quang thì có lẽ anh ta đã tiếp xúc với Mục Sanh. Nhìn lại thông tin về Diệp Vũ, cậu cảm thấy người này mới là nhân vật chính trong tiểu thuyết.
Đọc sơ lược để biết đôi chút về người này xong, Ôn Nhiên vứt sang một bên. Cậu không vào giới giải trí nên chắc chắn không có cơ hội giao tiếp với người này, tất nhiên chẳng cần để tâm đến đối phương. Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.
──── ∘°❉°∘ ────
Sáng sớm hôm sau, lúc còn chưa tỉnh ngủ, Ôn Nhiên đã nghe thấy tiếng chuông cửa. Trước mắt, ngoại trừ Kỳ Vân Kính thì chỉ có ba người bạn cùng phòng biết cậu sống ở đây, Ôn Nhiên còn tưởng một trong số họ đến tìm mình. Kết quả khi mở cửa ra lại gặp Võ Hiểu Hổ.
Mà Võ Hiểu Hổ vừa nhìn thấy cậu, trực tiếp quỳ rạp xuống, nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ hoe sưng tấy và nói: “Đại sư, cầu xin ngài cứu Kiều Tiêu! Công ty của tôi, bất động sản của tôi cùng hàng trăm triệu tiền tiết kiệm của mình, tôi đều sẵn sàng dâng hết cho ngài, chỉ cầu xin ngài cứu em ấy, cầu xin ngài cứu lấy em ấy!”
Ôn Nhiên hơi bối rối, mới sáng sớm đã có người quỳ xuống dâng tiền cho cậu?!