Hiểu Phong sau khi nhận chức vụ được hơn năm mua một căn hộ ở gần công ty. Tiêu Thành bắt đầu sự nghiệp để tránh rắc rối anh cũng mua một căn hộ ở riêng. Bình thường ở nhà chỉ có Tư Tư và chồng với Thuần Thuần. Hôm nay Dật Minh trở về hai đứa con trai trời đánh của Tư Tư cũng về. Vẫn như năm nào mọi người ngồi vào mâm cơm ăn uống. Xong bữa tối Hiểu Phong đẩy xe Dật Minh về phòng anh. Tưởng rằng câu ta sẽ về phòng nào ngờ anh vừa ngồi lên giường nghe tiếng gõ cửa Hiểu Phong ra mở cửa sau đó thấy Tiêu Thành ôm một đống đồ ăn vặt chạy tới thả lên giường anh. Nào là bim bim, bánh, kẹo, đồ ăn vặt, cả my gói, xúc xích nữa. Dật Minh không hiểu gì thì hai thằng em anh lấy ra ba bộ điều khiển đồ chơi. Rồi chúng ngang nhiên kẹp anh ở giữa chơi điện tự ăn đồ trên giường anh. Với một quân nhân được huấn luyện như anh cũng trở lên bất lực toàn tập. Việc đầu tiên hai tên to xác đó làm là vẽ lên khối thạch cao ở chân anh, dạy anh chơi điện tử xuyên đêm sau đó ngang nhiên ngủ trên giường anh. Trong phút chốc Dật Minh cảm nhận thấy những ấm ức tuổi thơ được đền đáp. Anh cảm nhận được cái gì gọi là gia đình là anh em với nhau. Lúc gần dìm vào giấc ngủ anh thấy Tư Tư vào phòng mình bà đắp chăn cho cả ba người thu dọn đống đồ họ vừa bừa ra. Trong mắt bà cho dù họ có lớn bao nhiêu chăn nữa vẫn chỉ là đám nhóc phá nhà phá xóm.
Ngày hôn sau Dật Minh nằm trên giường nhìn hai đứa em trời đánh của mình đang lục lọi đồ của bản thân. Tiêu Thành nhìn những bộ quần áo trong túi của anh không phải quân phục thì cũng là quân phục. Hiểu Phong cầm chiếc điện thoại anh lên chau mày hỏi.
"Anh bâu giờ là thế kỷ bao nhiêu? Anh có chắc mình không sống nhầm thế kỷ không vậy?"
"Em thấy anh ấy không phải sống nhầm thế kỷ đâu mà anh ấy nhất định là đến từ bàn học của nobita muốn đến tương lai xem thế giới thay đổi ra sao đó."- Tiêu Thành lắc đầu nói.
Dật Minh cầm hai gối ném về phía hai đứa em nhìn hai khuôn mặt giống mình lượm lờ trước mắt anh có cảm giác bản bị phân thân làm ba.
"Anh hai à em thấy chúng ta phải hành động trước khi các nhà khoa học tìm ra anh ấy."- Tiêu Thành vỗ vai Hiểu Phong. Hiểu Phong cũng nhìn thằng em mình gật đầu.
Hai người khiên anh lên xe lăn sau đó đẩy một mạch đến chiếc xe ô tô đậu dưới nhà nhanh xong nhấn ga chạy một mạch đến trung tâm thành phố. Đầu tiên là mua cho anh một cái alo đời mới nhất cảm ửng của iphone. Sau đó lại đẩy anh tới cửa hàng âu chọn hai bộ vest một màu xanh dương sẫm, một bộ màu xám. Cuối cùng là cửa hàng thời trang mà hai anh em nhà họ thích nhất. Mua hai bộ quần áo ngủ ngắn và dài tay bằng lụa, tiếp đến sáu bộ quần áo ở nhà trong đó có hai mẫu mua ba bộ chính là bộ ba trong truyền thuyết. Thêm vài áo phông đen , xám và quần bò. Dương nhiên tất cả số đó đều dùnh thẻ của Dật Minh coi là tiền lương ít ỏi bản thân tích góp để cưới vợ trong vòng chưa tới hai tiếng đã bị hai thằng em tiêu đến nỗi âm thẻ cả luôn.
Hiểu Phong lái xe trở về, Tiêu Thành dạy anh sử dụng máy điện thoại còn lập tài khoảng xã hội cho anh kết bạn với mọi người thân thiết. Sau cùng là lập nhóm ba cậu ấm họ Bạch vậy là mỗi lần la cà lại có thêm đứa nữa.
Lúc trở về cũng không có nói nhiều đẩy anh về phòng lột bỏ quần áo rồi nén anh vào nhà tắm. Lúc nhìn thấy ba người Tư Tư không nén nổi bật cười thực sự rất giống nhau từ khuôn mặt cho tới gốc dáng cả ba người đều ngang ngang bằng nhau chỉ là Dật Minh đang ngồi xe lăn còn Tiêu Thành dáng vẻ tếu táo hơn so với Hiểu Phong lên bà có thể nhận ra ngay.
Sau hai ngày bị dày vò Dật Minh thoát khỏi hai thằng em trời đánh của mình. Tiêu Thành phải trở về đoàn chuẩn bị buổi diễn còn Hiểu Phong cũng phải về công ty. Ngày thứ ba Thuần Thuần đến kiểm tra chân anh. Mặc dù không nói với nhau nhưng cả hai đều dấu chuyện đã gặp nguy hiểm chỉ giải thích đơn thuần là trấn thương trong lúc luyện tập. Tư Tư không biết con trai thích món gì ngày nào bà cũng đủ món trên đời mong rằng sẽ hiểu con trai trong thời gian này hơn. Căn bản cái gì anh cũng ăn được trong doanh trại làm gì có chuyện kém ăn.
Hồi đầu đi lính mấy tên công tử bột cũng đua đòi bỏ bữa nhưng Dật Minh lại hiểu rất rõ trong quân đội không ăn nhanh chỉ có chết đói. Không phải sau này đều ăn như hổ đói với nhau cả sao nên với anh mà nói không có gì gọi là đặc biệt thích cả no bụng là được.Trước đây anh từng đóng quân ở biên giới trên núi cao, ở đây tự cung tự cấp một năm có đến sáu lạnh ba tháng mưa, cơm ở đây ba bữa khoai ba bữa sắn một bữa cơm rau thịt cá đều đồ xa xỉ có tết mới được giết heo vậy mà anh ở đó gần hai năm chuyển công tác đi miền khác căn bản đều giống nhau chỉ có những doanh trại gần thành phố là có đủ cơm no mà thôi. Rời xa vòng ray bố mẹ từ bé Dật Minh đã quen cuộc sống năn nộn tự thân vận động đã bao giờ anh dám bỏ ra số tiền lớn để mua một chiếc điện thoại gần cả một năm lương như vậy đâu.