Sáng hôm sau Thuần Thuần tỉnh dậy bởi tiếng chuông điện thoại bản thân là tin nhắn của Dật Minh cho cô . Cô chau mày nhìn quanh anh đi đâu rồi! Tin nhắn là một địa chỉ chung cư. Thuần Thuần dậy thay quần áo mặc dù không hiểu ý anh lắm nhưng cô vẫn gọi xe đi tới địa chỉ trên tin nhắn đến nơi cô vào thang máy đi lên tầng tìm địa nhà trên điện chạm vào tay nắm cửa cô thấy không khoá liền bước vào. Căn hộ rất đơn giản nó rất nhỏ không hề chia phòng. Nhà bếp, phòng khách, phòng vệ sinh, ban công đều gói gọn trong năm mươi mét vuông. Bước vào một cái thấy chiếc giường lớn bên cạnh là bộ ghế sofa đối điện là ti vi, ở góc phòng tủ quần áo, sát cửa là nhà bếp và nhà tắm, sân phơi đồ ngăn cách cửa kính. Nhưng điều đánh chú ý chính không phải cấu trúc căn phòng mà là trên giường hai cơ thể trần và quần áo vất lung tung trên đất.
"Tại sao chứ! Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Sao cô lại cướp anh ấy , anh ấy là của tôi."-Thuần Thuần không giữ nổi bình tĩnh cô lao vào túng lấy tóc người con gái trên giường đang gối lên tay anh thân mật ép vào người anh.
Dật Minh giật mình tỉnh dậy hoang mang không biết gì chỉ thấy cô đang túm lấy tóc Hân Nhiêm mà hai người còn đang như nhộm trên giường.
"Aaah, cô làm gì vậy mau buông tôi ra."- Hân Nghiên hét lên đau đớn.
"Cái gì là của cô chứ! Anh ấy và tôi yêu nhau là cô chen chân vào. Là tại cô chen vào giữa chúng tôi. Nếu không có người mang thai bây giờ là tôi chứ không phải cô. Cô và đứa bé là vật cản giữa chúng tôi. Vậy mà giờ cô còn nói anh ấy là của cô. Cô không có liêm sỉ hả?" - Hân Nghiêm nén đau hét lên. Thuần Thuần nhìn anh đang vội mặc quần áo hỏi:
"Anh cũng nghĩ vậy sao?"- Thuần Thuần bỗng nhiên buông tay đôi mắt cô tràn ngập sự nghi hoặc. Dật Minh hoang mang còn chưa biết sự việc gì sảy ra, cố sắp xếp lại mọi thứ trong đầu. Đêm qua tới đón Hân Nghiên sau đó đưa cô ta về nhà nhưng mới bước vào không lâu liền mất ý thức ngất đi đến khi tỉnh dậy mọi thứ trước mắt đã nhưng vậy.
Trong tích tắc Thuần Thuần dương như tìm ra lục địa mới, thì ra là vậy. Thì ra cô không chỉ là vật cản của bố mẹ mà còn cả của anh. Trong lòng bỗng nghĩ tới Đậu Đậu, anh luôn không muốn cô mang thai không muốn con với cô.
Thuần Thuần ôm lấy bụng mình cười lớn cuối cùng cô cũng thông suốt thì ra là vậy cô không nên tới thế giới này, càng không nên đưa Đậu Đậu tới thế giới này. Nước mắt tràn mọi thứ trở lên mờ nhạt, bụng chuyền đến cơn đau máu chảy ra từ chân cô. Dật Minh lao tới giữa chặt lấy người cô.
"Thuần Thuần, em phải bình tĩnh. Thuần Thuần nhìn anh đi, không phải nhưng vậy đâu, em phải nghĩ đến Đậu Đậu nghĩ đến con."- Dật Minh sợ hãi hét lên nhưng lúc này cô đã không còn nghe được gì, chỉ có những suy nghĩ quanh quẩn trong đầu cô. Đau đến thấu tin gan đến nỗi máu đang chảy giữa hai chân cô cũng hề có cảm giác gì. Mọi thứ đều vô vọng tối sầm lại.
Dật Minh ngồi trên đất cạnh cửa phòng cấp cứu đến khi hai mẹ con cô an toàn được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Thuần Thuần nhắm chặt mắt giống như đêm qua cô ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng anh chỉ là giờ khuôn mặt cô trắng toát không chút sức sống cũng hề có sự hạnh phúc ngập tràn. Dật Minh nắm lấy tay cô bàn tay anh còn rung lên sợ hãi thời khắc cô ngã xuống anh tưởng bản thân đã mất mẹ con cô.
Thuần Thuần rất mệt cô ngủ liền ba ngày mới có dấu hiệu tỉnh dậy cơ thể cô đau đến lỗi giống như bị ai đó chặt ra từng khúc một.
"Thuần Thuần... Thuần Thuần em tỉnh rồi! Mẹ con em làm anh sợ lắm biết không? Anh tưởng tưởng bản thân mất mẹ con em rồi!"- Dật Mình áp tay cô vào mặt mình, người đàn ông nhưng anh đứng trước cái chết chưa từng rung rẩy lấy một cái vậy mà giờ lại khóc như đứa trẻ đòi mẹ.
Thuần Thuần nhìn anh đôi mắt vô hồn như mặt hồ mùa đông bị lớp băng dày đóng kín, không biểu cảm bất kỳ cảm xưc nào, không phẫn nộ hay oán trách gì. Giống như đã nhìn thấy thấu mọi thứ nhân gian này.
"Thuần Thuần, anh xin lỗi. Tất cả do anh là do anh. Thuần Thuần, mẹ con em tha thứ cho anh được không? Anh sẽ chăm sóc mẹ con em thật tốt. Bà xã à chỉ lần này thôi! Một lần thôi!"- Dật Minh giết chặt tay cô anh cầu xin sự tha thứ của cô bản thân trở lên hèn mọn. Từ lúc Đậu Đậu xuất hiện giờ anh chưa làm gì cho mẹ con cô cả vậy mà suýt chút nữa khiến đứa bé không thể tới thế giời này.
Tư Tư sau khi nghe tin bà liền bỏ mặc mọi thứ chạy đến bệnh viện chỉ thấy con gái nắm trên giường bệnh con trai bên khóc như mưa. Vừa thấy bà cảm xúc trong cô vỡ oà nước mắt tràn ra oé mi. Tư Tư đẩy con trai ra, cho dù anh có là đứa con bà thương nhất đi nữa giờ phút này cũng chả là gì. Tư Tư ôm lấy cô vào lòng.
"Mẹ đây không sao rồi mọi chuyện ổn rồi!"- Tư Tư đau đớn ôm chặt lấy cô dường như cô rất nhỏ bé có thể nằm trọn trong vòng tay bà.
"Mẹ con không sinh nữa. Con không muốn sinh Đậu Đậu nữa. Chúng ta bỏ nó được không? Con không cần nó nữa."- Thuân Thuần nắm chặt tay mình liên túc đâm vào bụng mình