Dật Minh ở doanh trại sáu tháng đã quen đến cuộc sống khắc nhiệt nơi đây. Ở đây quanh năm là tuyết lương thực không thể tự trồng một tháng thường có hai chuyến xe chuyển đồ lên vì vậy lương thực ở đây thực sự rất hiếm hoi chứ đừng nói đến những thứ khác. Nước ở đây để ngoài trời chưa đến năm phút đã đóng băng cũng hiểu sự khắc nhiệt thế nào.
"Đại Uy Bạch anh có người nhà đến thăm."- Tiểu Khải chạy tới sân tập luyện gọi anh.
"Đừng có đùa tôi. Ở đây tôi làm gì có người thân."- Dật Minh cười nói với Tiểu Khải.
"Em nói thật đó chị ấy nói là vợ anh đang ở phòng chờ đó. Chị ấy rất xinh đẹp."- Tiểu Khải vừa nói vừa thở ra màng khói trắng.
"Cậu nói ai cơ?"- Dật Minh chau mày hỏi lại.
"Vợ anh."- Tiểu Khải nói lại lần nữa.
Dật Minh đã co giò chạy trên nền tuyết trắng in dấu chân anh cả sân tập.
Ở phòng chờ Thuần Thuần ngồi bên cạnh lò sưởi ấm áp. Căn nhà khá cũ kỹ nước sơn màu vàng đặc chưng được sơn lại rất nhiều lần. cô dơ hai tay gần lò sưởi để giữa âm nghe nói nơi này rất lạnh thật không ngờ nó còn đáng sợ hơn lời đồn.
Dật Minh ngày thường đeo năm mươi ký chạy băng băng trong rừng núi không sao vậy mà chỉ có mấy trăm mét trên tuyết khiến anh thở không ra hơi. Vừa mở cánh cửa phòng ra Thuần Thuần như chú gấu nhỏ lao vào lòng. Dật Minh còn chưa định hình nổi đã cảm nhận hơi ấm quen thuộc anh siết chặt đôi tay ôm lấy cô vào lòng.
"Sao em lại tới đây?"
"Em nhớ ông xã."- Thuần Thuần cọ cọ vào ngực anh tham lam muốn có nhiệt độ cơ thể anh.
Dật Minh vốn muốn oán trách cô nhưng khi thấy cô anh lại không thể mở miệng. Bởi anh cũng rất nhớ cô, ngày ngày đều đợi đến giờ nói chuyện với cô. Nghe giọng nói dịu dàng ấm áp đó khiến cả ngày hôm đó anh cảm thấy công sức bản thân là xứng đáng.
Mặc dù thiếu thốn đủ thứ nhưng ở đây lòng người luôn bao dung thấu hiểu. Vì cô tới đây lên cấp trên tạm thời cấp cho anh một căn phòng để hai người sinh hoạt. Dù chỉ là căn phòng hai mười mét một giường và tủ quần áo với một chiếc bếp ga cũ. Thời kiết ở đây rất khắc nhiệt lại thiếu thốn vật tư mọi thứ phải đun nóng mới có thể dùng, ví dụ như nước Dật Minh phải lấy từ thùng lớn một ngày một lần lên phòng nó đã đóng băng phải đập vụn nhỏ ra cho vào nồi đun sôi để ra ngoài chưa đến năm phút nước đã có thể uống.
Thuần Thuần biết anh tới đây chịu khổ trong lòng cô đau lắm! Chui vào người anh ngồi. Dật Minh năm lấy tay cô mặc dù đã đeo găng tay vẫn cảm thấy lạnh ngắt, anh đưa lên miệng hà hơi truyền hơi ấm cho cô. Thuần Thuần chủ động tiến tới hôn lên môi anh. Hai người bắt đầu quẫn lấy giống như mang hết nhớ thương trong lòng đè nén bao lâu này bùng phát một lượt. Dật Minh không dám cởi bỏ quần áo cô chỉ thò tay vào vuốt ve một hồi. Đến đoạn cao trào anh dùng chăn đắp lên người mình bao phủ lấy cô. Từng động tác đều cận trọng tỉ mỉ anh ôm chọn lấy cô Thuần Thuần khẽ kêu tiếng mê mị lòng người.
Cơn cao trào trôi đi Thuần Thuần mệt đến nỗi không muốn cử động ngón tay. Dật Minh nhanh chóng chỉnh lại quần áo cho cô, cuộn cô và lớp chăn mỏng đem cô nhốt lại trong lòng mình rồi lấy chăn dày đắp lên không để miếng thịt nào của cô chạm vào không khí ấy vậy mà ngày hôm sau. Thuần Thuần vẫn năn ra ốm được.
Cả ngày hôm sau Dật Minh phải nghỉ huấn luyện chăm sóc cô cũng may cô mang rất nhiều đồ ăn và thuốc men tới. Ngày sau đó Thuần Thuần đứng trên tầng nhìn anh dưới sân trắng xoá huấn luyện binh lính. Hôm đó anh trở về vừa mở cửa liền đứng hình. Thuần Thuần mặc chiếc váy ren đen mỏng nhìn xuyên thấu đợi anh. Khuôn mặt Dật Minh đen lại vội đóng cửa phòng lấy chiếc chăn bông trên giường cuộn cô lại.
"Anh không thích sao?" -Thuần Thuần bất bình nói.
"Thích cái đầu em đó! Có biết ở đây âm bao nhiêu độ không? Muốn lagm thịt đông sao hả?"- Dật Minh tức giận hét lên với cô anh không hiểu đầu cô chứa gì nữa.
Cũng may là lúc cô nhìn thấy anh ở bên dưới toà nhà mới vào thay quần áo lên cơ thể vẫn còn hơi ấm. Nếu không hôm nay cô tới công chuyện với anh rồi! Dật Minh vừa giận vừa thương vẫn ăn hết miếng thịt đông dâng tận miệng mèo.
Thuần Thuần luồn tay vào áo anh nghịch ngợm vẽ vòng vòng trước ngực. Dậy Minh bắt tay cô ánh mắt giống như muốn đốt nhà.
"Ông Xã, em đói."- Thuần Thuần nũng nịu nói.
Dật Minh suy nghĩ chút kéo áo mình ra lộ vờ vai cứng chắc.
"Đây ăn đi!"
Thuần Thuân chu mỏ tiến tới cắn anh một cái thật đau in cả hàng răng lên vai anh.
"Ahhh em cắn thật sao? Đàn bà đúng là độc ác."- Dật Minh than vãn một tiếng.
Thuần Thuần bất bình nhìn anh. Dật Minh không chọc cô nữa lấy hai gói mỳ trong túi của cô thêm hai quả trứng gà đóng băng ở kệ. Lấy băng trong thùng thả nồi đun thành nước thả trứng và luộc. Luộc chín mới bỏ ra ngoài lấy băng mới thay vào đun thành nước nấu mỳ trong thời gian đó bóc trứng trước khi chúng hoá băng lần nữa .Rất nhanh món mỳ trứng đã ra đời. Thuần Thuần ngồi trên giường đợi anh mang cái bàn đặt lên giường mang nồi mỳ nóng hổi ra.