Dật Minh vừa về tới doanh trai đã bị gọi lên văn phòng Đại Tá Bạch. Bạch Tuấn Triết nhìn anh khuôn mặt nghiêm trọng. Ông đẩy văn kiện về phía anh. Dật Minh cần lên đọc nói chung chính là chuyện của hai người qua lại trong doanh trại bị đưa lên cấp cao anh bị xử lý chuyển đến biên giới bắc một năm. Đây là mức phạt thấy thấp nhất họ đã có thể đưa ra cho anh. Dật Minh chưa từng tới đó nhưng nghe nói nơi đó quanh năm tuyết rơi trắng xoá nghĩ tới Thuần Thuần mới gả cho anh mà đã phải xa chồng cũng may chuyện này chỉ có anh chịu phạt Thuần Thuần là bác sĩ quân y lên không bị ảnh hưởng nhiều hơn nữa giờ hai người đã lấy nhau bọn họ cũng không muốn làm to chuyện.
"Bác Bạch con mong bác không nói chuyện này cho Thuần Thuần biết ."- Đật Minh rất ít khi gọi ông là Bác Bạch bình thường vẫn gọi là Đại Tá Bạch nhưng lần này anh lấy danh nghĩa là người cháu trai nhờ vả ông chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Dật Minh cầm lấy mệnh lệnh trở về phòng mình việc đầu tiên anh làm là nghĩ xem phải nói sao với Thuần Thuần về chuyện này.
Thuần Thuần lúc này chưa hay biết chuyện gì cô nhìn đám áo mưa phòng hộ của anh trong ngăn kéo tủ dơ cái kim lên dùng bản mặt gian tà nhất của bản thân làm tổn thương chúng. Anh không cho cô vậy cô tự lấy đến lúc có rồi chả lẽ anh bắt cô bỏ. Nghĩ tới hai má bánh bao mềm mại trong lòng Thuần Thuần không kìm nổi vui sướng. Đúng lúc chuông điện thoại reo làm cô giật mình nhìn số điện thoại quen thuộc cô liền bắt máy.
"Alo, ông xã. Nhớ em rồi hả? Anh vừa đi em đã liền nhớ anh rồi!"- Thuần Thuần dở giọng làm nũng với anh.
"Thuần Thuần, anh phải lân chuyển công tác có lẽ thời gian tới sẽ không về nhà được."
"Lân chuyển công tác ư? Bao lâu ?"
"Một năm."
"Một năm sao?"- Thuần Thuần thất vọng hỏi lại vậy là kế hoạch của cô bị giết chết ngay trong trứng nước còn chưa kịp nhảy nở.
"Ừ ! Anh xin lỗi!"
"Anh chuyển đi đâu vậy?"
"Biên giới phía Bắc."
"Đi xa vậy sao? Nơi đó lạnh lắm!"
"Anh biết nhưng đây là mệnh lệnh. Thuần Thuần thiệt thòi cho em rồi!"
"Không có, ông xã anh nhớ giữa sức khoẻ và gọi điện cho em thường xuyên nha!"
"Anh biết rồi! Em đừng nói cho ba mẹ biết không họ lại lo lắng! Ngoan ở nhà đợi anh về được không?"
"Ừ, em biết rồi!"
Thuần Thuần cố gắng tỏ ra bản thân là người hiểu chuyện nhưng trong lòng cô thực chất rất oán hận. Cô rất muốn làm nũng với anh, khóc lóc bảo anh đừng đi nhưng cô biết tất cả đều không thể. Vì anh là một quân nhân ưu tú.
Dật Minh sau khi chuyển đi ngày nghỉ đều gọi điện cho cô mỗi lần như vậy Thuần Thuần đều cố gắng tỏ ra bản thân rất ổn. Có một sự việc mà anh luôn giấu cô, ở trong doanh trại mới không có sóng mỗi lần đều phải đi ba mươi cây số vào trong thôn làng mới có thể gọi điện cho cô chỉ vì một cuộc gọi ba mươi phút anh phải đi gần nửa ngày. Nơi này tuyết phủ trắng chẳng thể chạy chỉ có thể từng bước tiếng về phía trước những anh vẫn rất vui vẻ.
Mạc Nhu ở Bạch Gia được Tư Tư thật tâm chăm sóc đồ ăn nước uống đều theo đúng thực đơn bác sĩ dinh dưỡng. Hiểu Phong đối xử với cô rất tốt mỗi tối đi làm về sau khi ăn cơm đi tắm, anh sẽ lại lười biếng bắt cô sấy đầu cho mình, trong lúc đó anh ôm eo cô thật chặt xoa bụng cô còn hôn lên đó! Nói chuyện Lạc Lạc trong bụng cô tiếp xúc nhiều với đứa bé. Cuối cùng đều hỏi cô:
"Hôm nay Lạc Lạc có bắt nạt em không?"
Mạc Như dương nhiên sẽ lắc đầu mặc dù đứa bé đã khoẻ lên quậy phá cô không ít. Ban đêm anh sẽ giúp cô xoa bụng cho dễ ngủ hơn. Mạc Nhu và Thuần Thuần cũng rất thân thiết mỗi lần đi khám thai Thuần Thuần đều đòi đi theo nghe nhịp tim đứa bé. Ba tháng rồi Dật Minh không về cô chỉ nói lý do bận việc anh không thể xin nghỉ.
Tư Tư sắp đón cháu ngày nào cũng bận rộn cũng không có tâm trí để tâm tới chuyện riêng hai vợ chồng cô. Mạc Nhu hạ sinh một bé trai kháu khỉnh khiến cả nhà đều rất vui vẻ lần đầu bế đứa bé trong lòng Thuần Thuẩn lại càng muốn có con với anh hơn.
Mặc dù Mạc Nhu và Hiểu Phong chưa cử hành hôn lễ nhưng hai người đã lĩnh giấy đăng ký. Tư Tư không muốn Mạc Nhu chịu thiệt ngày Lạc Lạc tròn tháng bà tổ chức bữa tiệc lớn cho Lạc Lạc. Ngày hôm đó rất nhiều quan khách đến dự tiệc chặt kín sân nhà Mạc Nhu bế Lạc Lạc cảm thấy lo sợ cô chưa từng tham gia bữa tiệc như vậy thì Thuần Thuần mặc chiếc váy dạ hội tím lấp lánh đi vào phía sau có hai người nữa.
"Chị Tiểu Nhu, để em bế Lạc Lạc cho, chị mau thay váy đi rồi còn trang điểm."
"Thuần Thuần à! Chị ...chị có thể không ra được không?"
"Sao thế được chị là nhân vật chính cơ mà ! Mau lên."- Thuần Thuần đỡ lấy Lạc Lạc từ tay cô
Hai người kia giúp cô thay váy, trang điểm, làm tóc ba mươi phút sau hoàn thành việc hoá thiên nga của Mạc Nhu. Hiểu Phong bên dưới đợi đến suốt ruột mới lên phòng xem vừa mở cửa anh liền ngẩn mình. Mạc Nhu mặc chiếc váy dạ hội màu đỏ máy tóc kết lại bối ra sau vô cùng lộng lẫy xinh đẹp cô đang bế Lạc Lạc vỗ về.
"Mạc Nhu, xuống thôi! Quan khách đang đợi chúng ta."
"Giám dốc em sợ lắm em chứ từng tham gia tiệc lớn như vậy?"- Mạc Nhu vẫn chưa sửa thói quen gọi anh là giám dốc. Hiểu Phong cũng không bắt cô sửa anh cảm thấy cô gọi vậy rất êm tai.
"Không sao có anh ở đây mà!"- Hiểu Phong bước đến ôm lấy hai mẹ con cô vào lòng đỡ lấy cơ thể cô đi xuống.