"Báo cáo Đại Tá, đó là giờ nghỉ tôi có quyền thực hiện mọi thứ."
"Trước khi mọi chuyện quá xa cháu mau cắt đứt con bé đi. Nó không thể giúp được gì cho con đâu chỉ mang tai hoạ đến cho con thôi! Nghe ta sẽ tìm cho con mối khác con nhà quan nhưng vậy sẽ tốt cho thương lai con."
"Báo cáo Đại Tá , ngài ngăn căn tôi với thân phận gì? Nếu ngài là bác tôi thì ngài phải chúc phúc cho cháu mình đã tìm được người thương chứ? Còn nếu là cấp trên thừa ngài không có quyền hạn đó!"- Dật Minh vẫn đứng nghiêm trang trả lời to rõ rằng khiến Bạch Tuấn Triết muốn học máu tại chỗ.
"Có phải con muốn chọc tức chết ta con mới chịu không?"- Bạch Tuấn Triết không vợ không con vốn coi anh là con trai trước giờ vẫn bao dung anh mọi chuyện. Dật Minh thấy ông tức giận không lỡ hạ mình nhỏ giọng nói.
"Bác con biết người coi con như con trai nhưng con không muốn giống người không có trách nghiệm với người con gái mình yêu. Cũng không muốn cô ấy giống Dì Dường đợi một người không bao giờ cho mình một câu trả lời. Con sẽ không buông tay cô ây đâu. Cho dù người có trách phạt hay kỷ luật con nhưng thế nào?"- Dật Minh nói xoay người rời đi thấy Thuần Thuần đã đứng ngoài. Thì ra ông không chỉ gọi anh mà còn gọi cả cô tới.
Thuần Thuần nước mắt chưa gì đã đầy mặt vội vàng bỏ chạy. Cô chưa từng nghĩ đến tình yêu của mình lại mang tới phiền phức cho anh. Giữa sân tập nắng trói trang Dật Minh bắt được tay cô kéo vào lòng minh.
"Anh cả, em xin lỗi. Xin lỗi."- Cô đúng là chả giúp được gì cho anh chỉ gây phiền phức.
"Ngốc quá không phải lỗi của em."- Dật Minh kéo cô vào lòng vỗ về.
"Nếu họ không muốn chúng ta yêu đương vậy chúng ta không yêu dương nữa. Thuần Thuần gả cho anh em chịu không?"
Anh bất ngờ cầu hôn cô nước mắt càng chảy nhiều hơn Thuần Thuần che miệng nhìn anh khuôn mặt trở lên hiền hoà hơn trước không ngần ngại mà gật đầu lao vào lòng anh khóc lớn như mưa. Dật Minh dịu dàng hôn lên tóc cô. Tất cả đều thu lại vào mắt Bạch Tuấn Triết đứng trên tầng hai.
Đường Nhạc Hạ trở về doanh trại sau khi biết chuyện hai người bà rất vui vẻ nắm tay cô.
"Thuần Thuần, tốt quá rồi! Hai đứa nhất định phải Dì ăn bánh kẹo đó."
"Dương nhiên rồi! Dì Đường con rất mong Dì đến chúc phúc cho chúng con. Nhưng mà dì à, còn ba mẹ con."- Thuần Thuần cúi đầu lo lắng, cô không biết ba mẹ có thể chấp nhận tình yêu họ không.
"Thuần Thuần con đừng lo. Con rất tốt họ có khi đã tính chuyện này từ lâu rồi ấy, gả con cho một tron ba đứa con trai của họ ."- Dì Đường an ủi cô.
Thuần Thuần cảm thấy an tâm hơn tiến tới ôm lấy bà. Thật ra trong lòng Đường Nhạc Hà cảm thấy mừng cho hai người. Bà nhớ năm đó tuyết rơi phủ trắng sân tập bà vẫn là thiếu nữ dịu dàng e ấp đứng trước mặt người mình thương bà đã hỏi.
"Anh có yêu em không?"
Trước câu hỏi bà người đàn ông đó đã lựa chọn im lặng. Im lặng một cái liền mười mấy năm. Nhiều năm như vậy bà đã không còn mong đợi gì ở người đàn ông đó nữa.
"Đại tá ."- Thuần Thuần thấy Bạch Tuấn Triết đến buông bà ra.
"Con ra ngoài một chút đi!"- Bạch Tuấn Triết gật đầu với Thuần Thuần nói.
Thuần Thuần cúi đầu đi ra ngoài sau đó đóng cửa lại cho hai người nhưng lại không rời đi mà đứng hóng bên ngoài. Đúng lúc Dật Minh đi tới thấy cô hóng hớt cũng tới hóng hớt cùng.
"Nhạc Hạ, tôi biết bà vẫn luôn đợi tôi."
"Đã từng" - Đường Nhạc cười khổ lắc đầu.'m Tuổi trẻ ai cũng có một thời nông cuồng.
" Đại Tá bao nhiêu năm rồi tôi đã chẳng còn hi vọng gì nữa! Tôi chỉ mong ngài đừng làm khó đôi trẻ đó."- Đường Nhạc Hạ mỉm cười nói. Bà đã đợi rất nhiều năm đợi từ khi mái tóc xanh đến khi tóc đã bạc đến giờ mọi thứ đều đã vô vọng. Mặc dù bao nhiêu năm nay ông luôn giữ bà bên cạnh mình nhưng chưa từng cho bà một câu trả lời.
Đường Nhạc Hạ bước ra cửa mở liền thấy hai đứa đang hóng hớt . Thuần Thuần thì thôi đi Dật Minh cũng cưng chiều cô không hiểu chuyện chút nào. Bạch Tuấn Triết bước ra thấy hai người đang cúi đầu giống như trẻ nhỏ mắc lỗi. Đợi Bạch Tuấn Triết rời đi Thuần Thuần tiến tới ôm lấy bà an ủi thì ra người đàn ông vô trách nghiệm đó lại là bác của cô.
"Dì ơi con xin lỗi."
"Con bé ngốc nghếch, chuyện đâu có liên quan đến con mà phải xin lỗi."
Bạch Tuấn Triết mặc dù không nhận được sự tha thứ của Đường Nhạc Hạ nhưng cũng đã không làm khó đơn xin kết hôn của Dật Minh có lẽ ông cũng không muốn anh đi vào vết xe đổ của mình.
Kết thúc công tác ở doanh trại Dật Minh đưa Thuần Thuần về nhà. Thấy hai đứa con cùng về Tư Tư vui ra cả mặt ôm lấy cô vào lòng.
"Ba mẹ con về đây muốn xin ba mẹ đồng ý cho con kết hôn."
"Kết hôn."- Tư Tư và Bạch Thiên Trạch bất ngờ kêu lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!