Thuần Thuần tỉnh lại chỉ thấy một mình ở trên giường cô lấy chiếc áo sơ mi bên cạnh mặc vào. Mở cửa bước ra thấy Dật Minh đứng bên kệ bếp nấu mỳ cô nhẹ nhàng bước tới vẫn bị anh phát hiện xoay người ôm lấy cô vào lòng.
"Tỉnh rồi! Có khó chịu không?"
"Không có, em đói rồi!"- Thuần Thuần dựa vào ngực anh làm nũng.
Dật Minh bế bổng cô lên kệ bếp áp sát mặt cô hỏi:
"Thuần Thuần, sao em lại từ chối Hiểu Phong."
"Bởi... bởi em yêu anh."- Thuần Thuần hẹn thùng nói khuôn mặt đỏ như cái cà chín.
"Nhưng mà chúng tôi giống nhau."
Thuần Thuần gật đầu đúng là ba người họ rất giống nhau đến nỗi ông bà ngoại còn không phân biệt nổi. Nhưng cô vẫn phân biệt rõ giữa anh và Hiểu Phong là hai người khác nhau.
"Bởi em cảm thấy ăn mỳ với anh hạnh phúc hơn ăn đồ âu dưới ánh nến với Hiểu Phong. Lúc ăn dưới ánh nến với anh ấy em nghĩ giá như là anh thì tốt biết bao."
"Em biết tôi không thể làm điều đó mà."- Căn bản mức lương của anh không đủ chi trả cho bữa ăn đắt đỏ đó, hơn nữa anh không phải người lãng mạn như vậy.
"Em biết, vì vậy em chọn ăn mỳ trứng do anh nấu."- Thuần Thuần vòng tay ôm cổ anh.
Dật Minh cũng ôm lấy eo cô tiến tới hôn lên môi cô. Nụ hôn nồng nhiệt mang chút hờn dỗi. Đúng lúc cánh cửa mở ra tiếng đồ vật rơi vỡ khiến hai người giật mình quay lại nhìn.
"Anh hai."
"Hiểu Phong."
Hiểu Phong nhìn thấy cảnh vừa rồi từ ngẩn mình chuyển sang tức giận lao tới tóm cổ Dật Minh hét lớn.
"Rõ ràng anh biết em yêu cô ấy? Em yêu cô ấy từ rất lâu rồi! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?"- Hiểu Phong vung tay lên đấm vào mặt Dật Minh một cái.
"Anh xin lỗi." - Dật Minh không tránh chỉ từ tốn nói.
Thuần Thuần nhảy xuống khỏi kệ bếp nắm lấy tay Hiểu Phong.
"Không phải do anh ấy là do em là do em đã dụ dỗ anh ấy, em yêu anh ấy." - Thuần Thuần nước mắt dòng dòng nắm chặt tay Hiểu Phong ngăn anh không đánh Dật Minh nữa.
Hiểu Phong nghe xong cơn giận nổi lên anh vung tay ra muốn đánh nhau với Dật Minh một trận, không may khiến Thuần Thuần ngã ra sau đập lưng vào kệ bếp. Dật Minh thấy vậy không nhẫn nhịn nữa anh hất nhẹ tay Hiểu Phong ra khỏi cổ mình nắm tay cô kéo ra sau lưng mình.
"Chú muốn làm gì thì chứ nhắm vào tôi. Đừng có làm tổn thương cô ấy."- Dật Minh tức giận hét lên với Hiểu Phong.
Nhìn dáng vẻ bảo vệ của anh, cơn giận bên trong Hiểu Phong giống như gặp mưa rào bị dập tắc. Thất vọng mà bỏ đi. Thuần Thuần càng khóc lớn hơn. Là do cô tất cả do cô đã làm tổn thương Hiểu Phong. Làm tổn thường hoà khí giữa hai người nhưng cô không thể ngăn bản thân yêu anh. Dật Minh kéo cô vào lòng vỗ về tiện tay kéo áo cô lên vết đỏ trên da trắng rất nổi bật trong lòng anh càng khó chịu hơn. Dật Minh ngồi xuống ghế để cô ngồi lên đùi mình thoải mái khóc hơn. Anh không dỗ dành cô cũng không an ủi cô để cứ thế để cô khóc trong lòng mình. Sự kiên nhẫn của anh đều dành cho cô hết.
Hiểu Phong lái xe tới bãi biển vắng. Anh đứng trên mỏn đá hét lớn rồi bật khóc như đứa trẻ bị lấy mất đồ chơi yêu thích. Cho đến khi tối muộn mới lái xe trở về trên đường ghé vào một quán bar nào đó. Không biết đã uống bao nhiêu chỉ thấy trong bóng tối tiếng nhạc nhập rình một cô gái bé nhỏ ngồi góc phòng cũng giống anh liên tục ruốc say bản thân. Hiểu Phong bước tới chạm cốc với cốc rượu trên bàn của cô rồi ngửa cổ uống hết sạch chất lòng vàng bên trong cốc.
Sáng sớm ánh nắng chiếu vào căn phòng lên hai cơ thể trần trên giường. Hiểu Phong giật mình tỉnh giấc nhìn căn phòng lạ trước mặt rồi quay lại nhìn cô gái lạ đêm qua anh bắt chuyện trong quán bar. Hiểu Phong vò đầu nhìn cơ thể mềm mại trên giường lật chăn xuống giường. Dáng vẻ thư thả mặc quần áo xong lấy trong ví một tờ sét trắng đặt lên kệ đầu giường rồi mở cửa phòng rời đi cô gái đó mới từ từ mở mắt nhìn trần nhà.
Hiểu Phong về căn hộ cởi quần áo đi tắm mới nhận ra bản thân để quên chiếc đồng hồ ở chỗ vừa rồi. Anh lắc đầu thôi coi như bỏ đi. Nào ngờ vừa tới công ty sắp bước vào thang máy riêng thì gặp đám người nhân viên đang đợi thang máy chào anh. Hiểu Phong nhã nhặn quay lại mỉm cưởi với họ ánh mắt vừa lướt qua chạm vào ánh mắt kinh ngạc khác nhìn mình. Trong tích tắc hai ánh mắt chạm nhau cô gái xấu hổ quay đi. Thang máy mở ra cô theo đoàn người vào thang máy. Hiểu Phong chết lặng đứng tại chỗ.
"Giám dốc thang máy tới rồi!"- Thư ký Lâm bên cạnh nhắc nhở anh.
"Cô gái vừa rồi là tên là gì vậy?"
" Cô gái nào ạ?"
"Cô gái mặc bộ đồ xanh tím than."
Cơ mặt thư ký Lâm không ngừng co giật.
"Giám dốc tất cả nhân viên nữ của chúng ta đều mặc bộ xanh tím than."
Hiểu Phong ngẩn người đúng là công ty họ yêu cầu nhân viện mặc đồng phục sao anh có thể hỏi câu ngu đến vậy.
"Đi đến phòng giám sát."- Anh nói rồi xoay người đi hướng ngược lại thư ký Lâm không hiểu gì chạy sau theo anh