Thuần Thuần sau khi kiểm tra xong liền lấy bút dạ vẽ lên thạch cao của một quả trứng sau đó vui vẻ ra khỏi phòng . Không phải nói Dật Minh quá mệt mỏi với đám em thân xác người lớn tâm hôn vẫn là trẻ con của mình. Thời gian ở nhà Dật Minh nhận ra Tư Tư rất thương anh bà luôn chuẩn bị chu đáo mọi việc cho anh, Thuần Thuần cũng không phải tiểu thư lõng lẽo như anh nghĩ cô làm được rất nhiều việc ví dụ tay nghề nấu nướng của cô rất ổn, cô cũng thích đọc mấy cuốn tiểu thuyết vô thưởng vô phạt trong vườn hoa hướng dương của bà ngoại.
Sau khi vết thương đã lành lại Dật Minh trở lại doanh trại Thuần Thuần cũng phải theo anh trở về. Cuộc sống vốn bình lặng lần nữa bị Thuần Thuần nháo loạn lần nữa. Dật Minh huấn luyện binh sĩ thì Dì Đường khuôn mặt trắng bạch hốt hoảng chạy đến phía anh.
"Đại Uy Bạch."
"Dì Đường có chuyện gì vậy?"
"Không xong rồi! Vừa rồi tôi với Thuần Thuần có vào rừng thái ít lá thuốc con... con bé... bị ngã xuống vách núi rồi! Cậu mau cứu nó đi."
Dật Minh nghe xong vội lấy balo gần đó chạy ra khỏi doanh trại không xong rồi lần này sảy ra chuyện lớn rồi. Vách núi không cao nhưng bên dưới là suối rất nhiều đá ngầm người thường ngã xuống cũng bị thương nặng đừng nói là quả trứng đó. Dật Minh nhìn lên bầu trời mây đen nịt xem ra trời cũng sắp mưa phải tìm đường xuống đó nếu không rất khó tìm người. Dật Minh không đợi người nữa ang lấy dây thừng trong balo mình buộc vào một cây lớn rồi đu người xuống vách núi đến nửa chừng thấy Thuần Thuần nằm trên mỏn đá nhô lên, từ trên nhìn xuống đúng là không thể thấy mỏn đá này.
"Thuần Thuần... Bạch Thuần Thuần."- Dật Minh hạ cánh xuống mỏn đá thì ra bên trong có một cái hang động nhỏ lúc này trời bắt đầu mưa những hạt mưa nặng hạt như chuốc nước.
Dật Minh bế cô vào tạm bên trong hang không sâu lắm! Thuần Thuần bị đập đầu ngất đi chân cũng bị sẹo khi cô tỉnh dậy đau đến phát khóc. Chưa kịp khóc thấy Dật Minh ngồi dựa vào tường bên cạnh anh có xác con rắn. Xem ra họ đã xâm phạm lãnh thổ của nó.
"Anh cả, anh không sao chứ?"- Thuần Thuần vội nắm lấy tay anh hình như bị rắn cắn.
"Không sao."
"Đây là rắn độc đó mặc dù không chết ngay nhưng cũng rất nguy hiểm." -Thuần Thuần vừa nói nước mắt trào ra cô dùng sức xé rách tay áo của anh.
Nhìn máu đen chảy ra từ tay anh cô đưa lên miệng hút chất độc ra.
"Này cô làm gì thế hả?"- Dật Minh tức giận hét lên.
Đọc truyện mới hay nhất ở tại đây
Thuần Thuần không quan tâm anh hút hết máu đen ra đến khi nhìn thấy máu đỏ mới thôi. Lấy ít lá mà cô thái được cho vào miệng nhai đặt lên vết thương anh dùng vải tay áo vừa xé buộc lại.
"Không sao rồi nhưng chúng ta phải đến bệnh viện cần có kháng sinh mạnh."-Thuần Thuần mặc dù yếu đuối nhưng về chuyên môn cứu người cô rất tài giỏi.
Dật Minh lúc này cảm thấy rất mệt không muốn nói chuyện với cô. Anh nhắm lại dựa lưng vào tường. Thuần Thuần nhìn ra bên trời đang mưa rất to bên dưới suối chảy rất siết bên cạnh mặc dù có dây thứng cũng rất cao để trèo. Họ chỉ có thể ngồi đợi người đến đón. Là do cô không tốt lúc nào cũng gây hoạ đi thái thuốc cũng bị ngã xuống vách núi để người khác lo lắng đi tìm. Trời chuyển về tối Thuần Thuần sau khi tự bẻ lại khớp chân tìm tron balo anh còn có đồ ăn và nước có cả đèn phin lúc đây là đồ dùng bình thường đều có trong balo huấn luyện đề phòng lúc bất chắt. Thuần Thuần thấy anh ngủ cũng được một lúc không thấy tỉnh. Cô tới gần sờ trán amh đổ nhiều mồ hôi người lại sốt xem ra chất độc rắn vẫn chưa sao hết. Thuần Thuần tìm thấy chiếc khắn, cô giúp anh lau qua người.
"Lạ...nh."- Dật Minh trong cơ mê không người rung rẩy.
Người anh phát sốt nhưng lại cảm thấy rất lạnh. Cô không tìm thấy chăn hay cái gì giúp anh bớt lạnh hơn. Nước mắt cô tơi lã chã cô không lên tới đây như vậy anh sẽ không hết lần này đến lần khác phải gặp nguy hiểm.
Trời tạnh mưa mặt trời lững thững đi làm. Dật Minh sau đêm hôn mê anh cũng tỉnh dậy thấy có vật mềm mại trong lòng.
"Anh cả , anh tỉnh rồi? Anh làm em lo quá!" - Thuần Thuần bật khóc ôm lấy cổ anh, cô đúng ngoài khóc ra không biết làm gì cả.
"Cô ... Tôi..."
"Đêm qua lạnh quá em mới chui vào lòng anh ngủ. Không có gì đâu."- Thuần Thuần kéo lại cổ áo che đi bầu ngực trắng nõn bản thân.
Bầu không khí trở lên ngại ngùng Thuần Thuần cúi đầu.
" Chúng ta phải trèo lên thôi!"
"Hả?"
"Tôi sẽ trèo lên trước sau đó sẽ kéo cô lên."- Bạch Dật Minh kéo dây ngoài cửa hang buộc vào eo cô.
"Nhưng anh vẫn đang bị thương."- Thuần Thuần lo lắng nói vết thương bị rắn cắn của anh vẫn chưa ổn.
"Còn hơn ngồi đây chờ chết."- Bạch Dật Minh nắm vào dây thừng bật mình trèo lên vách núi.
Thuần Thuần từ dưới nhìn lên mỗi lần anh bật lên cao tim cô giống như rớt ra ngoài đến khi anh lên trên an toàn.
"Bám vào dây thừng tôi kéo cô lên."- Bạch Dật Minh hét lớn.
Thuần Thuần làm theo lời anh từ từ được kéo lên mặc dù bị va vào vách núi cô cũng khóc. Đến nơi người cô có vài vết thương ngoài da nhưng cô không quan tâm.