"Cũng không tệ nha, kĩ năng diễn xuất cũng khá ok."
"Đúng đó, đặc biệt là gương mặt của nữ diễn viên đóng đại tiểu thư ấy, xinh đẹp ghê. Vòng eo đó, đôi chân đó, thật sự là..."
"Diễn viên đóng vai này hình như tên là Hạ Ngữ An, chưa từng nghe đến."
"Haiz, bộ phim này toàn mời người mới thôi. Không cần nói nữa. Kịch bản lẫn kĩ năng diễn xuất đều không tệ, không ngờ không mua được vé của bộ phim kế bên, qua đây giết thời gian, lại nhặt được bảo vật."
"Tui phải đăng lên vòng bạn bè mới được, đề cử bộ phim này."
"Tui cũng vậy."
"..."
Bộ phim kết thúc, Hạ Ngữ An vẫn chưa rời khỏi rạp chiếu chợt nghe thấy lời khen của mọi người xung quanh, còn có những lời nói khen nàng xinh đẹp nữa, ý cười xán lạn lập tức tràn đầy gương mặt. Đôi mắt đào hoa kia mang theo sự kiêu căng, đắc ý.
"Cho họ đi ra trước đi, tránh cho lát nữa lại nhận ra tôi."
Mạnh Tây Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía đối phương đang nghiêng người về phía mình dưới ánh đèn mờ ảo, lộ ra chiếc cổ trắng muốt và xương quai xanh. Bàn tay đặt trên chân của cô hơi nắm lại, giọng nói phát ra từ cổ họng: "Ừm."
Họ rời đi được kha khá, Hạ Ngữ An và Mạnh Tây Nguyệt mới lên đường. Vừa đi, Hạ Ngữ An vừa lấy kính râm đeo lên, lộ ra đôi môi đỏ vừa tinh xảo lại vừa xinh đẹp.
Rõ ràng càng thu hút người khác hơn.
"Ngữ An." Hạ Ngữ An nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy Hoa Oánh Oánh đi ra từ cùng một rạp chiếu phim. Đối phương đeo khẩu trang lên, Hoa Nguyệt đi ở bên cạnh.
"Hóa ra người cô hẹn là tổng giám đốc Mạnh." Hoa Oánh Oánh và Mạnh Tây Nguyệt lên tiếng chào hỏi, tự đi đến bên cạnh Hạ Ngữ An.
Hôm nay là ngày đầu tiên bộ phim được khởi chiếu. Hoa Oánh Oánh đã hẹn Hạ Ngữ An đi chung. Đối phương từ chối thẳng, nói đã có hẹn rồi, giọng nói còn mang theo sự vui sướng.
Hoa Oánh oánh còn tưởng rằng là người nàng thích, không ngờ lại là tổng giám đốc Mạnh. Trong ấn tượng của nàng, dường như quan hệ giữa hai người không được tốt lắm.
Bên kia cũng đang giao lưu.
Hoa Nguyệt trêu chọc: "Gần đây NS làm ra hành động lớn như vậy, tôi còn tưởng rằng tổng giám đốc Mạnh là người bận rộn lắm chứ, không ngờ lại nhàn nhã, thoải mái như vậy." Nói xong, gương mặt đa tình kia liếc Hạ Ngữ An đứng ở một bên, có ý đồ riêng.
Đôi mắt kia của Mạnh Tây Nguyệt vẫn xinh đẹp nhưng lạnh nhạt như cũ, không thèm quan tâm lời trêu ghẹo của Hoa Nguyệt: "Kết hợp làm việc và nghỉ ngơi."
Hoa Nguyệt đi giày cao gót, lắc hông đi đến bên cạnh Mạnh Tây Nguyệt, khoanh tay húc nhẹ vào cánh tay của Mạnh Tây Nguyệt một chút, nhỏ giọng: "Chậc chậc, tổng giám đốc Mạnh của chúng ta từ khi nào lại học thói nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy nhỉ?"
Mạnh Tây Nguyệt liếc nhìn Hoa Nguyệt, lách người.
Hoa Nguyệt thức thời không nói nữa, nhìn về phía Hạ Ngữ An vẫn còn đang nói chuyện với Hoa Oánh Oánh ở phía bên cạnh, vẫn không nhịn được, lên tiếng nói: "Ánh mắt không tệ."
Mặc dù cô ta và Hạ Ngữ An không lăn lộn cùng một ngành, đối với tin tức đối phương si mê Lệ Đình cũng có nghe thấy ít nhiều. Nhưng mà xem ra, lời đồn cũng không hề đáng tin như vậy.
Ánh mắt cô ta nhìn về phía Hoa Oánh Oánh giống như một bé thỏ trắng, cười khẽ, nhỏ giọng: "Ánh mắt của tôi cũng không tệ."
Khoảng cách gần, dĩ nhiên Mạnh Tây Nguyệt cũng nghe thấy.
Ý nghĩa trong đó, không cần nói cũng biết. Trước mắt, Hoa Nguyệt và Hoa Oánh Oánh đang hẹn hò. Lông mi của cô hơi run lên, nhìn về phía Hạ Ngữ An giờ phút này rõ ràng đang rất hào hứng, môi mím thành một đường thẳng xinh đẹp.
Hai người con gái sao?
"Mạnh Tây Nguyệt, chúng ta đi thôi." Từ chỗ của Hoa Oánh Oánh, nàng biết được lúc nãy trong rạp chiếu phim, có không ít người khen ngợi nàng. Giờ phút này, Hạ Ngữ An thật sự rất phấn khích, khiến cho giọng nói cũng mang theo sự ngọt ngào.
Thậm chí, Hạ Ngữ An còn muốn đi nhảy disco nữa, nhưng mà Hoa Oánh Oánh đã từ chối.
Mạnh Tây Nguyệt gật đầu chào Hoa Nguyệt, đi đến bên cạnh Hạ Ngữ An. Lúc này, Hạ Ngữ An vẫn còn đang nói: "Cô không đi thật à?"
Hoa Oánh Oánh mỉm cười ngượng ngùng: "Ừm."
Hoa Nguyệt đi đến: "Chúng tôi có hoạt động khác rồi." Lời nói mang theo chút dụ hoặc.
Nhưng mà, Hạ Ngữ An trong lúc đang phấn khởi không hề chú ý đến điều này.
Nàng cũng có chút đáng tiếc, gửi lời mời trong nhóm chị em. Nhìn tin nhắn nhảy ra không ngừng, Hạ Ngữ An biết, tối nay chắc chắn rất náo nhiệt.
Hạ Ngữ An giơ điện thoại lên, đưa cuộc trò chuyện đến trước mặt Mạnh Tây Nguyệt: "Xem nè, hôm nay có quá trời người gửi tin nhắn chúc mừng cho tôi luôn á."
Mắt nhìn tin nhắn vọt lên con số 99, Mạnh Tây Nguyệt cúi đầu: "Ừm."
Hạ Ngữ An ném điện thoại vào trong túi xách, vui vẻ ôm lấy cánh tay Mạnh Tây Nguyệt, môi đỏ cong thành một đường đẹp mắt: "Tôi dẫn cô đi chơi nhé."
Quá gần, quá thân mật.
Mạnh Tây Nguyệt cúi đầu, ánh mắt lạnh nhạt rơi lên cánh tay đang đặt trên tay mình, môi hơi mấp máy: "Quá ồn ào."
Đây là tỏ ý từ chối.
Hạ Ngữ An không vui, rút tay lại, tháo kính râm xuống. Đôi mắt đào hoa kia rõ ràng viết mấy chữ không vui: "Hừ, Mạnh Tây Nguyệt, cô thật sự không tham gia tiệc ăn mừng của tôi sao?"
Dường như lại rước lấy phiền phức rồi.
Mạnh Tây Nguyệt mím môi: "Tôi chỉ ngồi nửa tiếng thôi."
*
Quán bar.
Âm nhạc xập xình, đèn màu mờ ảo.
Mạnh Tây Nguyệt ngồi trên ghế sô pha, nhấp một ngụm rượu nhẹ, dáng vẻ lạnh lùng, ưu nhã, không hợp với không khí nơi này.
Hạ Ngữ An ngồi bên cạnh Mạnh Tây Nguyệt, bên tai đều là mấy lời nịnh hót của đám chị em, thổi phồng đến mức khiến cho tâm trạng của nàng cũng không tệ. Dư quang không tự chủ lại nhìn về phía Mạnh Tây Nguyệt, thấy cô bắt đầu uống rượu.
Vội vàng giới thiệu vài loại cocktail thường uống cho cô.
Trước giờ đám chị em chưa từng nhìn thấy Hạ Ngữ An chu đáo như vậy, sự kinh ngạc trên mặt không thể che giấu được. Nhưng mà, khí thế của Mạnh Tây Nguyệt quá mạnh mẽ khiến họ cũng không dám tiến đến.
Không có Hạ Ngữ An điều tiết, họ cũng ngồi không yên, ánh mắt nhìn về phía những dáng người nam nữ đang lắc lư thỏa thích trên sàn nhảy, ai cũng say mê, giải phóng sức sống.
Chỉ có Vương Nguyệt Nguyệt, người có quan hệ khá tốt, nói chuyện khá hợp nhau với Hạ Ngữ An ngồi ở một góc sô pha, uống rượu mạnh, xem kịch vui.
Hạ Ngữ An thấy còn chưa đến hai mươi phút nữa là đến nửa tiếng. Nàng một ngụm uống sạch hơn phân nửa li rượu: "Ei, không còn thời gian nữa, tôi phải đi nhảy đây. Hì, Mạnh Tây Nguyệt, để cho cô mở mang tầm mắt thế nào là nữ vương quán bar nhé."
Nói xong, nàng cởi xuống áo khoác trên người, da thịt chói mắt lộ ra, lấy ra một chiếc gương, mượn ánh sáng yếu ớt, lưu loát chỉnh lại lớp trang điểm.
Tô xong, nàng mấp máy đôi môi đỏ, hất hất mái tóc hơi xoăn: "Mạnh Tây Nguyệt, cô nhìn tôi nè."
Lông mi dài hơi cong, đôi mắt đào hoa giờ phút này mang theo nét quyến rũ, đôi môi đỏ như một ngọn lửa.
Đi giày cao gót, dáng người lả lướt.
Dưới ánh mắt chăm chú của Mạnh Tây Nguyệt, Hạ Ngữ An ra sàn nhảy múa đầu tiên.
Nàng vừa mới đi lên, mấy người chị em dưới sân khấu bắt đầu ra sức hò hét, ánh đèn tối đi.
Cảm giác mạnh mẽ, tiết tấu âm nhạc cực mạnh vang lên.
Ánh đèn rọi lên người của Hạ Ngữ An đang đứng giữa sân khấu. Nàng kêu lên một tiếng, thân thể mềm mại đong đưa theo âm nhạc, dáng người dưới ánh đèn vừa nóng bỏng lại vừa nhiệt tình.
Trong không khí đầy mùa bia rượu và thuốc là, âm nhạc vặn lên mức tối đa, gần như điếc cả lỗ tai.
Nhảy múa điên cuồng, tiếng thét chói tai vang lên liên tục.
Ánh mắt của Mạnh Tây Nguyệt vẫn luôn đặt lên người đang nhảy múa nhiệt tình giữa sân khấu - Hạ Ngữ An. Cơ thể uyển chuyển, nhảy múa đẹp mắt.
Tiếng khen ngợi nàng ngày càng lớn, ập đến không ngừng như sóng nhiệt.
Ánh mắt của hai người dường như xuyên qua đám người, xuyên qua ánh đèn, giao nhau.
Dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, Hạ Ngữ An khẽ cắn môi dưới. Đầu ngón tay dưới ánh đèn trắng đến không tưởng, tiến sâu vào trong mái tóc dài, vuốt ra phía sau, lộ ra gương mặt xinh đẹp, hơi liếc nhìn cô, mang theo chút quyến rũ.
Ầm.
Giữa âm nhạc xập xình, dường như có thứ gì đó âm thầm ập đến.
Đôi mắt xinh đẹp của Mạnh Tây Nguyệt hơi cụp xuống, nhấp một ngụm rượu để giấu đi.
Rõ ràng Vương Nguyệt Nguyệt cũng đã nhìn thấy ánh mắt quyến rũ kia. Cô ta cười, uống một ngụm rượu: "Tổng giám đốc Mạnh, thế nào?"
"Dưới tình huống như thế này, không ai có thể cản được mị lực của Ngữ An. Cô thấy thế nào?"
Mạnh Tây Nguyệt cũng không trả lời. Vương Nguyệt Nguyệt cũng không quan tâm, ánh mắt rơi lên vành tai ửng đỏ của đối phương.
Chậc một tiếng.
Trong lòng có chút cảm giác vi diệu.
Vị tổng giám đốc này quá ngây thơ rồi.
Hạ Ngữ An thỏa sức nhảy múa, lạnh lùng từ chối lời bắt chuyện cả nam lẫn nữ, cả người ngồi phịch xuống bên cạnh Mạnh Tây Nguyệt, ực một ngụm rượu, đỏ ửng trên mặt vẫn chưa tan đi, thở nhẹ: "Tôi nhảy thế nào?"
Da thịt lộ ra bên ngoài sau khi vận động hiện ra màu hồng phấn. Chiếc cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh tế vương một lớp mồ hôi mịn. Hai người ở gần, cô có thể ngửi được hơi thở nhẹ nhàng. Mạnh Tây Nguyệt không nhìn nàng, uống một hớp rượu. Khác với sự bình tĩnh đó giờ của cô, động tác lần này có chút vội vàng.
"Đã đến giờ rồi, cần phải đi."
Nói xong, cô đứng dậy bỏ đi.
Hạ Ngữ An có chút ngơ ngác, vô thức liếc nhìn điện thoại, rõ ràng vẫn còn hơn mười phút nữa. Thấy đối phương đi càng ngày càng xa, nàng vội vàng cầm áo khoác, đeo túi xách, trước khi đi còn rót thêm một li rượu, uống sạch.
Sau khi nhảy múa, nàng rất khát.
Nói với Vương Nguyệt Nguyệt ngồi phía đối diện: "Tôi đi trước đây, đêm nay tính tiền của tôi nhé, nhớ ghi sổ cho tôi."
Vương Nguyệt Nguyệt cầm li rượu lên, kính nàng một chén: "Vậy cảm ơn nhé."
Hạ Ngữ An bước đi trên đôi giày cao gót, tránh khỏi từng người, cuối cùng đi theo Mạnh Tây Nguyệt: "Rõ ràng đã nói là nửa tiếng mà, cô gạt người."
Giọng nói mang theo sự bất mãn.
Mạnh Tây Nguyệt nói như nước chảy mây trôi: "Quá ồn ào, không thích."
Hạ Ngữ An chu môi, cũng biết với tính cách của Mạnh Tây Nguyệt, có lẽ không chịu được ầm ĩ, cũng xem như đã rất nể mặt nàng rồi.
"Được rồi, đi thôi." Mặc dù vẫn chưa tận hứng, nhưng Hạ Ngữ An cũng đã thỏa mãn rồi.
Vừa ra khỏi quán bar, gió lạnh thổi đến, Hạ Ngữ An cảm thấy vô cùng thoải mái, cũng không muốn mặc áo khoác vào, đợi Mạnh Tây Nguyệt lái xe đến thì nhìn thấy đối phương lại để cánh tay trần đứng hứng gió lạnh một lúc lâu.
"Mặc áo khoác vào."
Hạ Ngữ An vừa mới ngồi lên xe thì đã nghe thấy Mạnh Tây Nguyệt kêu nàng mặc áo khoác vào. Nàng trề môi: "Không muốn, tôi đang nóng mà. Trong xe có điều hòa, không sợ lạnh."
Tay của Mạnh Tây Nguyệt đặt trên tay lái, quay đầu, đường nét trên mặt mang theo sự lạnh lùng: "Hạ Ngữ An, tôi không muốn ngày mai cô bị cảm là vì hôm nay ở chung với tôi."
Kêu cả tên lẫn họ.
Hạ Ngữ An ngoan ngoãn mặc vào: "Vậy cô điều chỉnh điều hòa thấp hơn một chút đi, tôi nóng."
Thấy cô đã yên phận, Mạnh Tây Nguyệt lại lên tiếng: "Ừm."
Khoảng chừng một lúc sau, Hạ Ngữ An không còn cảm thấy nóng nữa: "Bật điều hòa cao hơn đi."
Mạnh Tây Nguyệt: "Ừm."
Nhưng mà, nếu như Hạ Ngữ An chú ý, thật ra nhiệt độ trong xe từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.
*
Cao ốc NS.
Cao tầng của NS đang mở họp.
Sau khi nêu xong thành tích của điện thoại thế hệ mới, họ bắt đầu trao đổi dự tính giá cả của miếng đất trống ở phía tây thành phố kia.
Mạnh Tây Nguyệt chỉ ngồi nghe, không phát biểu ý kiến. Cô chỉ cần kết quả cuối cùng là được.
Cô không thể nào nói cho họ biết, miếng đất trống kia có vấn đề được.
Theo như cô biết, nam chính Lệ Đình đã giao dịch với không ít công ty, nhận được không ít chỗ tốt.
Tình thế của Thiên Vũ đối với mảnh đất này đã định.
Thư kí Cao nhìn Mạnh Tây Nguyệt vân đạm phong khinh, thầm nghĩ.
Xem đó, dường như tổng giám đốc không quá quan tâm chuyện này.
Đúng lúc này, điện thoại rung lên.
Âm thanh kịch liệt ngừng lại, nhìn về điện thoại ở phía ghế chủ trì đang run không ngừng.
Mạnh Tây Nguyệt liếc nhìn hiển thị cuộc gọi đến.
Im lặng.
"Xin lỗi, đợi một chút."
Cô đứng dậy, đứng trước cửa sổ sát đất, nhận điện thoại.
Tiếng nói mang theo giọng mũi xuyên qua ống nghe truyền vào tai cô: "Mạnh Tây Nguyệt, tôi bị cảm rồi."
Mạnh Tây Nguyệt nhìn đồng hồ đeo tay một cái.
10:23
Dường như đối phương vừa mới thức dậy. Cho nên, cuộc điện thoại đầu tiên là gọi cho cô sao?
Lông mi khẽ run. Cô lạnh nhạt nói: "Tôi không phải bác sĩ."
"Mạnh Tây Nguyệt, cô quá đáng ghê."
Điện thoại bị cúp ngang.
Mạnh Tây Nguyệt đang đứng trước cửa sổ sát đất, môi khẽ mím.
Hạ Ngữ An không thoải mái, nằm trên đường, vừa tức, vừa khó chịu lại vừa uất ức.
"Cốc cốc."
Cửa phòng bị gõ vang. Lúc này, nàng nên kêu đối phương đi vào, thông báo chuyện nàng bị bệnh, nhưng nàng lại tùy hứng muốn đợi thêm một lúc.
Trong đầu đều là...
Mạnh Tây Nguyệt quá đáng ghê. Nàng không thèm nghĩ đến cô nữa.
Cửa phòng được đẩy ra. Người đi vào là dì Lâm, người đã làm giúp việc ở nhà nàng được gần hai mươi năm rồi, có thể nói là người đã nhìn Hạ Ngữ An trưởng thành.
"Ngữ An, uống chút nước ấm đi. Bác sĩ sắp đến rồi."
Bác sĩ?
Cơ thể mềm oặt không còn chút sức lực của Hạ Ngữ An như được rót vào sức sống. Nàng bật dậy, mái tóc dài có chút tán loạn, nước da tái nhợt, nhưng đôi mắt lại lấp lánh: "Có phải Mạnh Tây Nguyệt nói cho dì biết con bị bệnh không?"
Dì Lâm thành thật trả lời: "Đúng vậy, đối phương không có số điện thoại bên này, nên đã gọi cho anh hai của con."
Bà ấy không hiểu tại sao Hạ Ngữ An bà ấy trông nom từ nhỏ đến lớn lại có phản ứng lớn như vậy, đưa nước cho nàng: "Đúng đó, Ngữ An và cô Mạnh kia là bạn à?"
Hạ Ngữ An vô cùng phối hợp uống nước ấm, không còn dáng vẻ khó chịu, uất ức như vừa nãy nữa: "Đúng đó, Mạnh Tây Nguyệt đối xử với con khá tốt á."
Lí trí của nàng được kéo về. Nàng cũng biết lúc này Mạnh Tây Nguyệt đang làm việc, không quan tâm nàng cũng là chuyện có thể thông cảm.
Nhưng mà, rõ ràng đối xử với nàng tốt như vậy, sao lại còn lạnh nhạt trong điện thoại với nàng chứ?
Làm hại nàng không kiềm chế được tính tình.
Hừ hừ hai tiếng, cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn ngắn cho đối phương.
Nàng tuyệt đối sẽ không nói xin lỗi.
Phòng họp NS.
Tiếng thảo luận lại ngừng lại một lần nữa.
Mạnh Tây Nguyệt: "Xin lỗi nhé."
Mở điện thoại lên, một tin nhắn đơn giản hiện ra trước mắt.
"Cảm ơn."
Mang theo sự cao ngạo của đại tiểu thư.
Môi mỏng khẽ nhếch lên một đường cong rất nhẹ, trong mắt dường như có thứ gì đó lóe lên. Mạnh Tây Nguyệt đặt điện thoại xuống, giọng nói nhẹ nhàng: "Tiếp tục đi."
Thư kí Cao đẩy kính mắt.
Dường như tâm trạng của boss đang rất tốt.
*
Hạ Ngữ An bị cảm, khí thế mạnh mẽ uống thuốc, gửi tin nhắn cho người đại diện, xem như xin nghỉ phép.
Cả ngày đều ngồi ngây ngốc trong nhà, món gì cũng ăn không vô, cũng chẳng có tinh thần.
Trong lúc đó, anh hai của nàng có về nhà một lần, thấy nàng không có gì đáng ngại thì dặn dò vài câu rồi quay về công ty.
Hạ Ngữ An cầm điện thoại, ngón tay lướt từng số điện thoại của mấy người chị em.
Trong một khoảnh khắc, nàng đột nhiên cảm thấy không có ai có thể ở bên cạnh nàng.
Hạ Ngữ An khịt mũi một cái. Nàng cũng không phải con nít, vốn dĩ cũng không cần phải có người ở bên cạnh.
Dì Lâm mang theo nụ cười trên gương mặt: "Ngữ An, cô Mạnh bạn con đến thăm con kìa."
*
Đinh, độ thiện cảm: +3
Độ thiện cảm trước mắt của Hạ Ngữ An: 78.
- --------
Tổng giám đốc Mạnh đã bắt đầu nở nụ cười vô tri =)))