Chapter 7 #
Rời khỏi quán của Hòa An, Mặc Điền lái xe đi vòng khắp cao nguyên T.
"Cô ta làm cái quái gì vậy? Hình như mình cho chưa đủ nhiều tiền?"
"Trước đây cô ta bướng bình, nhưng biết nghe lời, giờ cô ta chướng khí, khó đoán thật."
"Tối nay, sẽ đến chỗ cô ta thêm lần nữa?"
Có quá nhiều những suy nghĩ khiến Mặc Điền mệt đầu, anh không ngờ Hòa An lại rắc rối đến vậy. Chuyện hợp đồng trợ cấp là do anh nghĩ ra, sau khi thấy Hòa An vui vẻ leo lên xe của người cô ngọt ngào gọi là "chồng".
Cảm giác bị "qua mặt", bị "phản bội", không cho Mặc Điền an yên, anh không từ bỏ được suy nghĩ Hòa An là người phụ nữ thuộc về mình. Việc cô chấp nhận bên anh hai năm nay như tình nhân bí mật, dù anh đang có một mối liên hôn của giới làm ăn đã cho phép dạng suy nghĩ đó tồn tại.
"Hòa An từng nói yêu mình. Cô ấy vẫn còn yêu." Bám víu vào cảm xúc trong quá khứ chưa bao giờ là giải pháp đúng đản, Mặc Điền biết điều đó, nhưng anh không thể
nào khống chế được những cơn sóng lòng.
"Mình không yêu cô ấy đâu, nhưng cũng không ai có được. cô ấy khi mình không cho phép!"
Vô lý, sự vô lý hiện diện trong mọi kết luận của Mặc Điền, vẫn không khiến anh chịu nhìn nhận lại.
"Ngắn gọn thôi, tối nay đến chỗ Hòa An. Cô ấy nhất định phải ký!"
Mặc Điền mỉm cười, nhìn những tàng cây đang thẫm lại dưới ánh hoàng hôn đỏ ối.
Trời sẽ ngả tối rất nhanh trên phố núi.
Ăn xong phần bún mộc, Lam Bích ngủ ngay. Thời gian thai nghén, phụ nữ sẽ luôn có những giấc ngủ kiểu này, không theo giờ giấc, không nông không sâu.
Chị giúp việc đắp chăn xong cho Lam Bích thì đi xuống khu nhà gia nhân để nghỉ ngơi. Ở điền trang, mọi phòng ốc đều rất rộng và thoáng mát. Phòng của các gia nhân được trang bị tiện nghi đầy đủ đôi lần còn khiến khách của các chủ nhân Mặc gia ngạc nhiên.
"Mặc đại phu nhân đúng là rộng lượng, quan tâm chu đáo đến cả người làm trong nhà."
Cảm nghĩ đó lúc này cũng đang có trong lòng người giúp việc của Lam Bích, Loan không tiện nói ra, nhưng cảm thấy điều kiện ở điền trang của Mặc gia tốt hơn nhiều lần ở biệt thự Hoằng gia.
Buông mình xuống tấm nệm trải ga trắng muốt, trong làn hơi mát lạnh từ cửa sổ ùa vào, Loan nhanh chóng chìm vào giấc ngủ muộn, dù sao, chị ta đã mệt suốt từ trước bữa trưa đến giờ.
Gần bảy giờ, cửa phòng Lam Bích có tiếng gõ nhẹ. Cô vốn đã dậy nãy giờ, nhưng chưa vội rời khỏi giường, vì cảm giác
êm ái từ chăn gối rất dễ chịu.
"Thưa thiếu phu nhân, mời người xuống dùng bữa tố
"Đợi một chút"
"Dạ"
Có tiếng chân rời đi.
Lam Bích ngồi thẳng người, thuận tay bấm điện thoại gọi người giúp việc. Vài phút sau, tiếng chị Loan đã cất lên sau cánh cửa dày.
"Tiểu thư, tôi vào được không?”
"Vào đi!"
"Tiểu thư, tôi giúp cô thay đồ nhé."
"Không cần đâu. Lát ăn xong tôi sẽ tằm và thay đồ ngủ luôn."
"Vậy mình xuống nhà thôi, tiểu thư!"
Lam Bích bước xuống giữa cầu thang, đưa mắt nhìn bàn ăn lớn, thấy la liệt đồ ăn, nhưng không thấy ai ngoài chị bếp, thì ngạc nhiên hỏi:
"Thiếu gia đâu? Sao không xuống dùng bữa?”
"Thưa, thiếu gia đi công việc chưa về. Công việc của thiếu gia rất bận, nên thiếu phu nhân đừng chờ ạ."
Lam Bích gượng cười, chậm chạp ngồi xuống, hỏi một câu bâng quơ:
"Thiếu gia chắc không hay ăn bên ngoài đâu nhỉ?"
"Dạ, thiếu gia thích cơm nhà, nhưng hôm nay không chừng ngài ấy ăn ở nhà hàng, vì phải ký hợp đồng gì đó."
"Ký hợp đồng?"
"Dạ, tôi không rõ lắm, nhưng thấy thái độ của thiếu gia thì chắc quan trọng lắm ạ."
"Được rồi. Tôi sẽ ăn ngay đây."
Đầu bếp Mặc gia tay nghề điêu luyện, thức ăn chế biến vừa miệng và rất thơm ngon, nên Lam Bích ăn được hai chén cơm liền. Khi đứng dậy rời khỏi bàn ăn, cô quay lại nói với người vừa nấu cho cô:
"Dì nấu ngon lắm!"
Mim cười đi cùng chị giúp việc ra vườn, Lam Bích thấy tâm thế hơi bí bách, nhưng không đến nỗi ngột ngạt như cô vẫn nghĩ.
Trên lối đi, Lam Bích có cơ hội chạm vào những cây táo chỉ chít quả xanh non mởn, cũng như mấy cây hồng xiêm tán rộng che mát một phần khoảng sân, những cây ổi ruột hồng trồng dày quanh đó khiến ly nước ép ổi một lần nữa hiện lên trong đầu Lam Bích. Cô chợt nhớ ly nước ép của quán "Công Chúa Nhỏ' chiều nay.
"Cảnh vườn rất sum suê. Chắc mọi người tốn nhiều công sức lắm?”
"Dạ, làm rồi cũng xong. Ngày mới cải tạo, cây gấy, cây chết khiến chúng tôi có lúc tức quá mà khóc luôn, thiếu phu
nhân ạ"
Lam Bích gật đầu chia sẻ. Đi thêm một lát, cô được chị Loan đỡ ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi.
"Tiểu thư ngồi đây một lúc rồi hằng đi. Tôi thấy cô không thở đều, có vẻ hụt hơi..."
"Tôi không sao đâu!"
Quản gia sai người đem khăn ấm đến cho Lam Bích lau mồ hôi, tiện thể hỏi cô thực đơn cho ngày hôm sau.
"Tôi ăn uống không khó lắm đâu, nên đừng quá bận tâm. Dù sao, cũng cảm ơn ông nhiều lắm!"
"Là bổn phận của tôi thôi, thiếu phu nhân!"
Tới đó, mối quan tâm dành cho Mặc Điền quay trở lại, Lam Bích cố dùng giọng tự nhiên nhất để hỏi người làm thân tín của Mặc gia:
"Quản gia, khi nào thiếu gia về lại thành phố vậy?"
"Thưa, ngày mai ạ. Sáng sớm mai."
Lam Bích không nghĩ thời điểm Mặc Điền rời khỏi điền trang lại gần đến thế, cô thất vọng hít một hơi, rồi dè dặt hỏi tiếp:
"Anh ấy có thường lên đây không?"
"Dạ, trước đây thiếu gia ít lên lắm. Thời gian vài tháng gần đây thiếu gia lên thường. Chắc do công việc ạ."
Lam Bích biết không thể hỏi thêm được gì nữa, nên gật đầu, rồi đứng lên quay lại phòng riêng.
"Tiểu thư không vui?"
Tiếng người giúp việc kéo Lam Bích khỏi những suy nghĩ u ám. Quả thật lần chạm mặt ngắn ngủi chiều nay với Mặc Điền khiến Lam Bích xao xuyến. Cô luôn bị thu hút bởi vẻ nam tính, lạnh lùng của Mặc thiếu gia. Từ lần đầu gặp anh, cảm giác muốn được anh quan tâm, chiều chuộng luôn có trong cô.
"Anh ấy là chồng mình. Mình là người đàn bà của anh ấy. Đó là sự thật!"
Tự nhủ một cách quá khích, Lam Bích biết còn gian nan lắm, cô mới chạm vào được sự thật đó.
Thái độ xa cách như một bức tường băng giá của Mặc Điền sẽ làm cách nào để phá bỏ đây?
"Đừng quá lo lắng, tiểu thư!" ngaạn
"Đứa trẻ trong bụng cô sẽ khiến cho mọi thứ ổn thỏa nhanh thôi!"
"Thật không?" "Thật!" Vẫn cách nghĩ mà ai trong Hoằng gia cũng nghĩ.
"Tiểu thư, cô nên thân thiết hơn với Mặc phu nhân, vì thiếu gia nể mẹ mình nhiều lắm."
Nhìn thấy nét cười trong ánh mắt của người giúp việc, Lam Bích hiểu ra ý tứ trong câu nói vừa nghe.
"Mẹ anh ấy sẽ tác động tới suy nghĩ của anh ấy ư?" "Bà ấy luôn là người có ảnh hưởng tới thiếu gia."
"Ừ, tôi sẽ làm theo lời chị"
Tám giờ tối.
Mặc Điền cho xe dừng cách "Công Chúa Nhỏ' vài mươi mét. Anh bước xuống xe, hít thở không khí mát mẻ xung quanh, trước khi bước nhanh về phía cánh cửa kính lớn của quán cà phê.
Hòa An đang ngồi tính toán các khoản thu chỉ trong ngày, không để ý đến vị khách mới bước vào.
Mẹ Hòa An không nhận ra Mặc Điền, nên lại gần anh, hỏi khẽ:
"Quý khách dùng gì ạ?" "Một tô bún mộc đặc biệt, một ly cà phê sữa nóng."
Nghe giọng trầm khàn quen thuộc, Hòa An ngước lên nhìn.
"Để con làm cho mẹ!"
Cô rời khỏi ghế, nhanh nhẹn lấy tô ra bún, lấy ly sứ lớn thêm sữa đặc và cà phê cốt, trước khi châm thêm sữa tươi nóng vào. Mùi thơm bốc lên khiến đầu óc Hòa An tỉnh hẳn.
Chiếc khay gỗ xinh xắn đặt vừa vặn thức ăn Mặc Điền vừa gọi chẳng mấy chốc đã được đem đến chỗ anh. Hòa An sắp mọi thứ ra bàn, rồi tự nhiên ngồi xuống, đối diện Mặc Điền.
"Anh đúng giờ läm!"
"Thói quen rồi!"
Cách trả lời có phần tự mãn của đối phương khiến Hòa An hơi cáu, cô nhìn Mặc Điền, nói chậm:
"Ăn hết bún, và uống hết ly này, xong ta sẽ nói chuyện."
Quay người bước về quầy, Hòa An làm Mặc Điền ngạc nhiên. Anh nhìn theo dáng đi có phần mệt nhọc của cô, tự dưng thấy thương.
"Cái thai khiến cô ấy mệt. Lại làm việc từ sáng đến tối quần quật thế này...
Mặc Điền biết Hòa An đã nói vậy, thì sẽ không nói chuyện nếu anh không ăn xong mọi thứ, nên cố ăn thật nhanh tô bún mộc to tướng trước mặt.
" Quả tay nghề không tệ!"
Mặc Điền nhận ra Hòa An đã nấu rất ngon món bún mộc, và pha cà phê cũng rất ổn. Hai năm bên nhau, anh đôi khi vẫn ăn tối ở chỗ cô, nhưng thường chỉ qua loa cho có lệ, sau các cuộc chiêu đãi đối tác, nên không nhận ra năng lực nội tướng của cô.
"Hay nhỉ, cô ấy cũng rất đảm đang!"
"Thêm một điểm cộng cho Hòa An", Mặc Điền mỉm cười với suy nghĩ thoáng qua, hằng giọng:
"Tôi ăn uống xong rồi, em lại nói chuyện cho rõ ràng đi." "Được"
Hòa An đáp lại ngắn gọn, bước về phía chiếc bàn trong góc quán, ngồi xuống nhìn Mặc Điền, chờ nghe anh nói.
"Em ký vào đi, dùng bút của tôi."
Cây bút danh giá mạ vàng trên tay Mặc Điền khiến Hòa An bị thu hút.
"Đẹp thật! Cái gì anh ấy dùng cũng đẹp!"
"Em thích nó hả? Ký xong tôi tặng eml"
"Không, Mặc tổng!"
"Em vừa gọi tôi bằng danh xưng gì đó?”
"Mặc tổng!"
"Cách gọi đó không thích hợp, hãy gọi tôi như trước đây." "Anh Điền?"
'"ừm"
Hòa An nuốt nước miếng, khó nhọc thốt lên hai từ "anh Điền". Cô thật ra thấy có chút âu yếm khi gọi Mặc Điền theo cách đó, nhưng so thân phận lúc này, quả không thích hợp.
"Tôi vẫn gọi anh là Mặc tổng, cách gọi kia rất lố, tôi không quen."
"Vào luôn vấn đề nhé?"
"Ừ, vào luôn đi."
"Tôi không ký đâu, Mặc tổng!"
Mặc Điền tưởng mình nghe nhầm, nên nhìn Hòa An, hỏi lại:
"Em đồng ý?" "Không, tôi không đồng ý. Tôi sẽ không ký đâu."
Cảm giác bị va đầu vào một bức tường khiến Mặc Điền choáng váng, anh không cam tâm: