Mạc Hàn Lâm trước kia vẫn còn rất mơ mơ hồ hồ về việc này, anh từ lâu đã được công việc luyện tập qua các thói quen, trong đó giấc ngủ là quan trọng nhất vậy mà anh lại ngủ rất trễ, dậy rất sớm, như vậy dần dần cũng đã trở thành một kỹ năng mà anh không muốn có nhưng lại vẫn là anh làn thuần thục nhất.
Vậy mà khi không nói đến thì xem như không sao, mỗi khi nhắc đến anh lại thấy có chút quái lạ, từ khi ngủ cạnh Hạ Nhạc Nghi đến nay, giấc ngủ của anh rất tốt.
Hạ Nhạc Nghi đi ngủ rất đúng giờ cứ đến trời chập tối sau bữa cơm, tắm rửa đầy đủ sau đó liền quay người lên giường nằm ngủ.
Chuyện đó sẽ không có gì lạ cho đến khi kể cả người khó ngủ như Mạc Hàn Lâm anh cũng có thể ngủ cùng giờ giấc đó của cô.
Anh lúc đó cũng không biết vì sao lại có thể nhanh như vậy đã ngủ thiếp đi, nhưng đối với hiện tại, suy cho cùng anh cũng đã hiểu ra vì vấn đề gì mà anh lại như vậy, là vì mùi oải hương ở trên người Hạ Nhạc Nghi đúng là rất dễ ngửi đến động lòng người, anh chỉ cần được ngửi thấy mùi hương này liền sẽ có thể nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau ở trước cổng trường học Hạ Nhạc Nghi nhanh chóng, kéo vali lớn vali nhỏ của mẹ Mạc chuẩn bị cho cô mang vào trường học. Mạc Hàn Lâm nhìn thấy gương mặt của Hạ Nhạc Nghi như vậy cũng chẳng thể đành lòng mà đòi hỏi cô quay lại Mạc Gia.
Giống như cô hay nói vậy, quả thực mà nói khoảng cách từ Mạc Gia đến trường học ở trung tâm thành phố này quá xa, cô chẳng thể nào cứ mỗi buổi sáng phải ép bản thân thức dậy thật sớm để đến trường, khi về nhà thì trời đã tối, Mạc Hàn Lâm nghĩ như vậy cũng không muốn ép buộc cô nữa.
"Buổi chiều tôi đến đón em đi ăn cơm!" Mạc Hàn Lâm dựa theo lời nói của Hạ Nhạc Nghi liền không mở cửa bước xuống xe một bước, chỉ để người làm giúp đỡ cho cô mở cửa xe phía sau lấy vali cho cô.
Mặt của Hạ Nhạc Nghi hiện tại là không khỏi hiện lên hai từ "Vui mừng" làm cho Mạc Hàn Lâm anh không khỏi cảm thấy đau lòng. Chính là vì nhìn cô vui vẻ thế này cứ như là khi ở Mạc Gia là anh đã hành hạ cô thế nào làm cô lại thích ra ở bên ngoài đến như vậy.
Mạc Hàn Lâm anh lúc chính là hiện tại không thể cứ như vậy mà đột ngột xa cô được liền nói
"Được...vậy chiều lại gặp anh!" Hạ Nhạc Nghi vui vẻ đáp lại, miệng của cô không nhìn cũng biết lúc này chắc hẳn là đã cười đến sắp rơi ra ngoài mất rồi, chính cô cũng còn không nhớ ra được bản thân đã phải trãi qua từng ngày nghỉ lễ như thế nào để có thể được ở lại nơi này.
"Tạm Biệt!" Hạ Nhạc Nghi kéo vali lớn nhỏ lướt qua nơi Mạc Hàn Lâm đang ngồi ở trong xe, ghé đầu vào sát cửa kính nói "Tạm biệt!" với Mạc Hàn Lâm anh, nhưng có trời mới biết Hạ Nhạc Nghi cô hiện tại là đang nghĩ tốt nhất sau bữa cơm tối nay sẽ không cần gặp lại Mạc Hàn Lâm nữa, cứ như thông thường khi còn ở Hạ Gia một tuần về hai ngày là tốt nhất.
Cả một buổi sáng học tập nếu như không có kiểm tra bất ngờ thì Hạ Nhạc Nghi liền sẽ không phải thê thảm như hiện tại.
Rất có thể buổi sáng hôm nay sẽ là một buổi học hoàn mỹ nếu chỉ có giảng viên trình bày bài giảng sau đó là Hạ Nhạc Nghi cô chỉ cần vui vẻ học tập, tập trung nghe giảng thế là sẽ kết thúc một ngày tốt đẹp, vậy mà mọi thứ lại chẳng thể nào có thể êm xuôi như những gì mà trước đó cô đã suy nghĩ qua.
Giảng viên vậy mà lại không nói trước một câu nào mà phát bài kiểm tra như vậy, đúng là rất biết tạo nên tình tiết bất ngờ.
Hạ Nhạc Nghi trước đó cũng không hề nghĩ đến sẽ có kiểm tra theo kiểu này, cô cái gì cũng không có chuẩn bị trước, đến cả bài tập cũng mang để hết vào vali, trên bàn lúc này cũng chỉ còn lại một cái máy tính bảng cùng với bút viết.
Lâm Tuyến Tú cũng chỉ có thể nhìn Hạ Nhạc Nghi và cười trừ.
"Giảng viên sẽ nói là làm bài kiểm tra sao?" Hạ Nhạc Nghi hôt hoảng nhìn Lâm Tuyến Tú bên cạnh cô là đang dọn dẹp lại bàn học để chuẩn bị làm bài kiểm tra của giảng viên kia.
Giảng viên hiện tại giống như bị thay thế bởi một người khác vậy, trước kia chẳng phải vẫn còn rất tốt hay sao, chỉ mới qua vài phút vậy mà đổi mặt còn nhanh hơn cả Mạc Hàn Lâm như vậy thì đúng là có chút quá đáng.
"Không có!" Lâm Tuyến Tú cũng chán nản với cách thức ép chết học viên này của Giảng Viên kia.
"Vậy tại sao hiện tại là phát bài mà không báo trước?" Hạ Nhạc Nghi khó hiểu hỏi lại Lâm Tuyến Tú.
"Tớ nghĩ chắc là cậu đã quên rồi, nếu cô ấy nói trước thì hôm đó tớ đã không cần phải bị trừ điểm chuyên cần vì đến trễ, lại còn mất điểm kiểm tra."
Lâm Tuyến Tú đã sớm quen với việc giảng viên này làm việc rất không có quy tắc, chỉ cần cô ấy muốn làm gì thì liền sẽ làm ngay mà không hề nói trước với học viên.
"..." Hạ Nhạc Nghi cũng không còn có gì muốn nói nữa, cái sự việc khi đó nếu không phải là cô khi đó may mắn gặp được lớp trưởng của chúng ta thì nói không chừng chính cô cũng phải chịu đựng tình cảnh kia với Lâm Tuyến Tú.
"Không sao, chúng ta có thể xem lại bài tập cũ...cậu có không?" Lâm Tuyến Tú lúc này liền nghĩ ra một thứ, ít nhất có bài tập mẫu thì vẫn còn có thể cứu được.
"Có...nhưng mà tớ để trong vali ở ký túc xá mất rồi!" Hạ Nhạc Nghi chán nản nói lại với Lâm Tuyến Tú.
"Không sao...chúng ta có thể xem lại bài tập trước đó của cô ấy!" Lâm Tuyến Tú lúc này còn chưa hiểu ra vấn đề mà Hạ Nhạc Nghi mắc phải, vẫn còn đang cố gắng tìm cách cứu vãn sự việc này.
"Tớ không có chép!" Hạ Nhạc Nghi khó xử trả lời.
"…” Nếu lúc này Hạ Nhạc Nghi còn không phải là đang trả lời cô thì cô sẽ nghĩ bản thân cô mới vừa nhìn thấy ma quỷ.
Hạ Nhạc Nghi ngồi trong lớp lâu đến vậy mà một chữ cũng không ghi không chép, câu nói này nghe như là Hạ Nhạc Nghi là đang cố tình muốn chơi cô vậy.
"Tớ nghĩ cô ấy sẽ gửi cho chúng ta!" Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy gương mặt thất vọng đến thảm hại của Lâm Tuyến Tú mà không khỏi giải thích.
Cô cũng là đang nghĩ chắc hẳn là Lâm Tuyến Tú đang nghĩ là Hạ Nhạc Nghi cô cố tình là đang muốn chơi cô ấy nên mới làm như vậy, nhưng đến cả bản thân cô còn không biết tiếp theo là nên làm thế nào thì còn lấy tư cách gì mà đó chơi cô ấy.
"Bà la sát đó...làm sao tốt bụng vậy được!" Lâm Tuyến Tú trong lúc tức giận liền lớn tiếng gọi ra người trong lòng, sau đó liền nhận ra bản thân có chút thất trách nên liền nhỏ tiếng lại nói với Hạ Nhạc Nghi.
"Tớ hết cách rồi!" Hạ Nhạc Nghi khó xử nói lại.
Cả một buổi học đều nằm trong bầu không không thể âm u và ảm đạm hơn, lúc này Hạ Nhạc Nghi lại có cảm giác bản thân là đang ở Hạ Gia, chỉ cần một nhất cử nhất động của cô cũng liền có thể khiến cho Lưu Lệnh Nhã bà ấy sẽ tìm thấy cơ hội mà chì chiết mắng nhiếc.
Ví như lúc này vậy, bài làm trên kia của cô chỉ là hoàn toàn dựa theo cảm tính, sau đó là những loại kiến thức vô cùng mờ mịt mà làm ra, cho nên hiện tại Hạ Nhạc Nghi cô là đang sợ hãi, giảng viên sẽ tìm đúng tên của cô mà gọi lên bục sửa bài giúp các bạn, nhưng may mắn sau hai mươi phút rốt cuộc người cuối cùng cũng không phải là cô.
Tiết học kết thúc lại trái ngược hoàn toàn khi nãy, tiết học hiện tại là đang được kết thúc trong niềm hân hoan của cả lớp, trong đó còn hiếm hoi có cả Hạ Nhạc Nghi cô.
Hạ Nhạc Nghi sau tiết học kia liền cùng với Lâm Tuyến Tú bước về ký túc xá, nhưng giữa đường lại bị chặn lại bởi một người khác, người này quen biết với Lâm Tuyến Tú, chính là vị nam hài kia mà trước đó Lâm Tuyến Tú từng rất thích, Lạc Dương.
Cậu bạn này rất tốt, vẻ ngoài sáng sủa, lại rất biết cách chăm sóc con gái, trước kia Lâm Tuyến Tú từng vì cậu ta mà say đắm như điếu đổ, nhưng hiện tại, dạo gần đây, Lâm Tuyến Tú lại là đang qua lại với tên Phiên nên cũng không còn đi lại nhiều với cậu ta trong câu lạc bộ kia nữa.
Hôm nay mục đích của cậu ta khi đến đây, qua suy nghĩ nông cạn của Hạ Nhạc Nghi thì lại có chút rõ ràng, nếu như cô đoán không sai thì cậu ta có thể đến tìm Lâm Tuyến Tú, nên suy cho cùng một người ngoài như cô đứng ở nơi này cũng chỉ thêm phần chật chội liền muốn nhanh chóng rời đi.
"Lạc Dương tìm cậu rồi, tớ đi trước đây, tạm biệt!" Hạ Nhạc Nghi mỉm cười với Lạc Dương, sau đó là quay sang nói với Lâm Tuyến Tú.
"Không có...người em muốn tìm là chị!" Lạc Dương vì ngại mà cả gương mặt đỏ bừng như tôm luộc chín, nhìn Hạ Nhạc Nghi nói.
"Người cậu ta tìm là cậu tớ đi trước..." Lâm Tuyến Tú từ đầu tiên lúc nhìn thấy Lạc Dương đứng ở nơi này liền có thể nghĩ ra được Lạc Dương cậu ta hiện tại là đang muốn làm gì.
Lúc đầu Lâm Tuyến Tú cô tham gia cái câu lạc bộ ngoài giờ kia là vì cậu ta. Lạc Dương cậu ta trong mắt cô trước giờ vẫn luôn rất tốt, dù cho là nói về ngoại hình hay là muốn nói về tính cách đi chăng nữa.
Lạc Dương tuy là nhỏ hơn Hạ Nhạc Nghi và Lâm Tuyến Tú cô hai tuổi, đồng nghĩa với việc cậu ấy là sinh viên năm nhất của khoa, nhưng lại rất có bản lĩnh, lúc nào cũng là sinh viên nằm top xuất sắc của trường.
Lâm Tuyến Tú cô trước đó là vì nhìn thấy tên của cậu ta trên bảng "Vàng " mà nghi hoặc muốn tìm người xem qua nên mới tham gia vào câu lạc bộ kia.
Quả thực khi nhìn thấy tận mắt người thật cô lại còn thích cậu ta hơn, vẻ ngoài rất đẹp trai rất phong độ, chỉ hai mươi mấy tuổi nhưng rất có bản lĩnh làm việc gì cũng tốt chẳng khác gì những người đàn ông mà cô gặp qua.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!