Hạ Nhạc Nghi đi taxi về nhà, người của Mạc Gia lúc nảy vì nghe thấy Mạc Hàn Lâm muốn giữ cô lại mà đi về trước mất rồi. Cô phải một mình làm lại cái quy trình cũ rích này khi đi đâu đó. Trước kia cô cũng từng có một thời gian dài phải ngồi taxi đi đến điểm hẹn với Lâm Tuyến Tú.
Nhớ lại những ngày còn có thể từ ký túc xá mà trốn ra ngoài đúng là tự do tự tại, nhưng khi ở Hạ Gia thì lại rất bí bách, có Lưu Lệnh Nhã luôn thừa cơ hội mà gánh hết tội danh này cùng tội danh kia cho cô, còn có Hạ Phong không khi nào nghe cô giải thích, chỉ nghĩ bản thân mình là đúng nhất rồi.
Nghĩ lại mới chợt nhận ra, ở Mạc Gia kỳ thực mà nói thì rất tốt, nhưng không biết là Hạ Nhạc Nghi cô còn có thể ở lại thêm được bao lâu nữa đây?
Trước kia thì Hạ Nhạc Nghi cô phải lo nghĩ đến Hạ Nhạc Nhu chị ấy không biết khi nào bất thình lình mà quay về, hiện tại thì lại bị uy hiếp bởi mấy người phụ nữ xung quanh của Mạc Hàn Lâm, cô không biết nếu Mạc Hàn Lâm biết mấy vấn đề mà cô đang suy nghĩ thì anh ta sẽ nghĩ cô thế nào, là một người tâm cơ độc ác, hay là một kẻ đáng thương?
Hạ Nhạc Nghi ngồi trên xe taxi đã hồi lâu, cô cũng không nghĩ tới là bản thân sẽ ngồi lâu tới như vậy, có thể là do lúc đầu đi xe của Mạc Gia di chuyển có chút nhanh, khi đi xe công cộng thì họ lại chẳng dám chạy như vậy, nên có chút chậm cũng là điều đáng có.
Hạ Nhạc Nghi bước xuống xe cửa nhà của Mạc Gia cũng được vú Lâm mở rộng, chắc hẳn là bà đã đợi cô về từ lâu. Lúc đầu cô gọi cho bà là vì Hạ Nhạc Nghi nghĩ sẽ rất nhanh quay lại nơi này, nhưng cũng quên mất không nghĩ đến là lâu tới như vậy.
Hạ Nhạc Nghi theo vú Lâm vào nhà, ở phòng khách lúc này cũng không còn có ai nữa, chắc là mọi người đã ăn cơm trưa xong từ lâu. Hạ Nhạc Nghi cũng cảm thấy có chút đói bụng liền vào phòng bếp tìm thức ăn một mình một cõi ăn cơm trưa.
Sau khi ăn xong cô cũng di chuyển từ phòng ăn lên phòng ngủ. Ở đây Hạ Nhạc Nghi nằm xuống giường, suy nghĩ nhiều thứ, cô không biết là bản thân nên đi tìm ai để giải đáp mấy kiểu thắc mắc, hay khuất tất ở trong lòng.
Bất chợt lúc này ở phía ngoài của cửa phòng bị cô bỏ trống không đóng lại, vú Lâm đi vào trong nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi đang nằm ở trên người ngủ, bà liền nở nụ cười với cô, Hạ nhạc Nghi cũng làm giống như vậy, mỉm cười với bà.
"Tôi thấy thiếu phu nhân người lúc nãy dùng cơm cũng không nhiều, nên mang thêm ly sữa tươi lên đây!" Vú Lâm giọng nói hiền hòa nói với Hạ Nhạc Nghi.
Trong căn nhà này, nếu nói sau Mạc Phu Nhân thì người chu đáo còn lại chỉ có thể nói đến Vú Lâm người đây, lúc nảy ở dưới phòng bếp rõ ràng là đã nhìn ra Hạ Nhạc Nghi là có tâm sự trùng trùng, nhưng vẫn là không muốn hỏi ngay, mà đợi lúc này mang thêm cho Hạ Nhạc Nghi chút đồ ngọt để tâm tình của cô có thể ổn định hơn.
"Vâng ạ, con cảm ơn người!" Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy vú Lâm từ ngoài bước vào thì liền ngồi dậy, cười cười nói nói với bà. Tâm tình của cô đúng là không được tốt, nhưng không có nghĩa là đến vú Lâm, người không biết rằng cô đã gặp chuyện gì ở ngoài kia cô cũng mang luôn cả bà vào.
"Ừm...thiếu phu nhân người có chuyện gì không vui sao?" Vú Lâm nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi đang nhận lấy ly sữa tươi trong tay của bà, gương mặt cũng có chút tươi tỉnh hơn trước đó liền hỏi ngay Hạ Nhạc Nghi chuyện lúc nảy mà bà vẫn còn canh cánh không dám hỏi qua.
"Không có ạ!" Hạ Nhạc Nghi cười đáp lại vú Lâm đang đứng trước mặt.
"Không có thì tốt, Thiếu gia cậu ấy bản tính rất tốt, công việc bên ngoài không thể nói lên tính cách của cậu ấy được, Thiếu Phu Nhân người cũng không cần suy nghĩ quá nhiều."
Vú Lâm biết cô là đang muốn giấu bà nên bà liền nói giải thích giúp Mạc Hàn Lâm, dẫu sau trong câu chuyện vợ chồng này, người mà có thể làm Hạ Nhạc Nghi buồn suy cho cùng Mạc Hàn Lâm không thể tránh khỏi cái tội này.
"Nói như vậy...vú Lâm người rất hiểu Mạc Hàn Lâm anh ấy?" Hạ Nhạc Nghi nghe được câu nói kia của vú Lâm, cô liền như được ông trời khai sáng cho bản thân một con đường.
Câu chuyện lúc nãy Hạ Nhạc Nghi cô vẫn còn canh cánh trong lòng chẳng biết là nên mang đi hỏi qua ai thì sẽ tốt, nếu hỏi Mạc phu Nhân thì chỉ sợ bà sẽ không nói, còn nếu mà mang đi hỏi Mạc Hàn Lâm thì chẳng khác gì cô mang chuyện cảnh sát đi tìm tên cướp mà nói cho hắn nghe.
"Cậu ấy là do một tay già chăm sóc từ nhỏ, cái gì tôi cũng đã nhìn thấy qua, làm sao lại không hiểu cậu ấy." Vú Lâm nói với Hạ Nhạc Nghi.
"Vậy người đã từng nghe qua hay chưa...Mạc Hàn Lâm anh ấy có bạn gái hay người yêu gì đó?" Hạ Nhạc Nghi không biết là vú Lâm người là biết hay không, nên lúc đầu vẫn không muốn nói thẳng cái tên ba chữ kia ra, chỉ hỏi qua vú Lâm như vậy.
"Ý của Thiếu Phu Nhân người là..." Vú Lâm còn nghe chưa hiểu nội tình trong câu hỏi kia của Hạ Nhạc Nghi liền hỏi lại.
"Là mối tình nào đó sâu đậm đến sáu năm?" Hạ Nhạc Nghi mù mờ cung cấp thêm thông tin cho Vú Lâm người.
Cô nghĩ có thể vú Lâm đã lớn tuổi việc quên trước nhớ sau là việc không tránh khỏi, nhất là Mạc Hàn Lâm đẹp trai như vậy, gia thế cũng không tầm thường, nhất định trước kia có rất nhiều bạn gái, cho nên việc đi hỏi chung chung như vậy với một người ngoài thì có chút ngu ngốc.
Hạ Nhạc Nghi liền nghĩ đến cái yếu tố quan trọng không kém kia, nói thế nào thì tuổi tác của Mạc Hàn Lâm cũng không phải quá là lớn, nên chẳng thể nào có mấy cuộc tình sáu năm như vậy, nhất định khi nói ra thì vú Lâm sẽ liền biết ngay.
"Nói thế thì vú sẽ không biết nhỉ, tên là Điệp Doãn Doanh." Cô nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt kia của ví Lâm hiện lên hai chữ " Chưa rõ" cho nên cô liền nói luôn cả tên người ra.
"Không có, già chưa từng nghe qua cái tên này, Thiếu Phu Nhân người nghe ai nói vậy?"
Vú Lâm nghe thấy cái tên cấm kỵ trong ngôi nhà này vang lên từ miệng của Hạ Nhạc nghi, bà đoán chừng chính Hạ Nhạc Nghi cô ấy cũng chẳng hề hay biết là bản thân đang nói đến ba chữ cấm kỵ đó đâu.
Nhưng ai là lại độc ác đến vậy, loại chuyện này đã qua lâu tới như vậy rồi, lại mang đi nhắc lại với một người đến cả sự tình cũng còn không biết như Hạ Nhạc Nghi cô.
"Không có, cháu vô tình nghe thấy thôi...người không biết cô ấy sao?" Hạ Nhạc Nghi hoàn toàn không nhìn ra được sự hoảng loạn kia trong ánh mắt của vú Lâm.
Hạ Nhạc Nghi chỉ nhìn thấy bà không cần suy nghĩ quá nhiều liền ngay lập tức phủ nhận ngay thì có chút bất ngờ, cũng có thể là do bà là không biết gì thật, cô cũng từng nghĩ qua, người hiền hậu như vú Lâm sẽ không thể nào lừa cô.
"Không có, thiếu phu nhân người đừng nên tin mấy lời nói đó, của người khác..." Vú Lâm nắm lấy tay của Hạ Nhạc Nghi để lên chân của mình, sau đó bà nhẹ nhàng nhắc nhở cô, cũng chỉ là mong mỏi, cô đừng bao giờ mang loại chuyện này nhắc lại với Mạc Phu Nhân người, nếu không Mạc Phu Nhân người nhất định sẽ không tha cho người đã nói chuyện này với Hạ Nhạc Nghi.
"Đúng rồi, cháu cũng nghĩ qua là cô ta nói dối." Hạ Nhạc Nghi nghe được câu nói này của vú Lâm thì liền an lòng không ít, cô cũng đã từng nghĩ qua là Hàn Việt Tâm kia nhất định là đã không nhìn ưa mắt cô nên cố tình làm ra trò ly gián cô và Mạc Hàn Lâm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!