Hạ Nhạc Nghi cô không biết là lúc này là đang suy nghĩ cái gì, cô là đang vụn về mà đáp lại nụ hôn kia của anh. Mạc hàn Lâm như là được tiếp thêm ngọn lữa dục vọng trong lòng, khiến nó tuôn trào, nơi vật đàn ông kia của anh chạm phải nơi giữa hai đùi cô đã bắt đầu nóng ấm.
“Em là Tiểu Nhạc sao?” Giọng nói của Mạc Hàn Lâm đã sớm bị dục vọng kia chiếm hữu mà trở nên khàn đặc, hơi thở gấp gáp của Mạc Hàn Lâm phả vào từng nói mà anh lướt qua trên cơ thể của cô.
Bàn tay lúc nãy xoa nắn ngực cô đã chán chê, lúc này anh muốn thứ gì đó nhiều hơn, kích thích hơn, Mạc Hàn Lâm sau đó lấy tay cởi hết mấy cúc áo trên áo sơ mi của cô, anh áp môi xuống hôn lấy bầu ngực đang phập phồng của cô.
Hạ Nhạc Nghi theo bản năng muốn né tránh bàn nụ hôn kia của Mạc Hàn Lâm, cơ thể của cô vì vậy mà không ngừng nhúc nhích luân động dưới thân của anh.
Tay Mạc Hàn Lâm không yên phận vuốt ve từ đầu gối cô rồi lần lên trên đùi, sau cùng là kéo chiếc váy của cô lên, anh luồng bàn tay vào trong, không ngừng vuốt ve tìm kiếm thứ gì đó, sau đó dừng lại ở nơi đang bị anh kích thích mà trở nên nóng ấm, nơi mềm mại kia giữa chân cô bị tay của Mạc Hàn Lâm bao lấy, tay anh không ngừng luân động dưới hạ thể của cô.
Bất chợt giây phút này tiếng gào thét của người con gái ở căn phòng bên cạnh của tên phiên bất ngờ phát ra lúc cao trào, như thể hoàn toàn thức tỉnh đầu ốc của Hạ Nhạc Nghi.
Trước mắt Hạ Nhạc Nghi hiện lên cảnh tượng bị Hạ Nhạc Nhu bắt gặp cô cùng Mạc Hàn Lâm một chỗ, lời hứa trước kia của cô cùng với Hạ Phong ông ấy làm cho cô không thể lãng quên lại một lần nữa nhớ lại trong khoảnh khắc này không khỏi khiến cô khó thở .
Hạ Nhạc Nghi cảm nhận thấy mùi máu tanh nồng trong khoang miệng, mùi máu tanh kia không ai khác chính là của người đàn ông đang ở trên cơ thể của cô làm loạn, Hạ Nhạc Nghi như mơ hồ mà cắn vào môi dưới của Mạc Hàn Lâm.
Cô lúc này chẳng dám hận anh, chỉ có thể từ hận bản thân, chẳng dám hận nụ hôn khiến cô choáng váng, chỉ dám hận đầu ốc của bản thân quá mơ hồ, chỉ dám hận bản thân đúng là quá dễ dãi.
Mạc Hàn Lâm như gầm lên, nhanh chóng rụt lấy môi lại, nhìn chầm chầm Hạ Nhạc Nghi. Cô lúc này đang ôm miệng, trong miệng đầy mùi máu tanh, là máu của Mạc Hàn Lâm.
“Em làm gì vậy...?” Mạc Hàn Lâm từ trong miệng nhổ một ngụm máu vào thùng chứa bên cạnh, giọng nói của anh vì bất ngờ mà chó chút ngập ngừng không hề có chút tức giận.
"Muốn cắn chết tôi sao?”
Hạ Nhạc Nghi trong lúc nhìn thấy Mạc Hàn Lâm là vẫn còn chưa kịp kéo giữ cô lại thì tôi đã vội vội vàng vàng cài lại mấy cúc áo, lau nước mắt đã từ lâu lăn dài trên gương mặt, chạy thẳng ra ngoài phía cửa ra vào.
Ban đầu trước khi Hạ Nhạc Nghi vào nơi này thì chẳng thấy có một bóng dáng người nào, vậy mà lúc này ở bên ngoài vệ sĩ đứng canh ngoài cửa nhìn thấy cô từ bên trong chạy ra, trong bộ dạng quần áo xộc xệch thì vội nhìn lên trần nhà, không dám nhìn vào trong.
Thấy đến đây Hạ Nhạc Nghi liền nhớ ra kế hoạch của Lưu Bách mà trong lòng không khỏi cảm thán "Đúng là những người bên cạnh của Mạc Hàn Lâm đều tính toán rất chu toàn, đến cả lừa người khác cũng có thể tỉ mỉ dày công tới như vậy."
Nghĩ đến đây Hạ Nhạc Nghi liền nhớ đến thông tin lúc nãy mà cô nhận được mà không khỏi buồn cười. Cô sức yếu hèn mọn làm sao người khác có thể nhờ vả được, như thế này cũng tốt, sau này có thể sẽ không bị lừa nữa, cũng sẽ không cần quan tâm Mạc Hàn Lâm sống hay chết nữa, dừng lại ở đây thôi, mấy việc này vốn dĩ ngay từ đầu đều không liên quan đến Hạ Nhạc Nghi cô.
Hạ Nhạc Nghi ôm một mặt toàn nước mắt chạy ra ngoài cổng, cô không hề quay đầu nhìn lại căn phòng kia dù chỉ một lần, nên cũng chẳng hề hay biết có một người từ lúc cô bước ra khỏi căn phòng vip kia liền đã đuổi theo đến tận ngoài này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!